Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 797: Vẫn là không có?



Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh hai người lúng túng cùng đi vào phòng khách...

Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, còn có Trang Ngải Lâm ba người, đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách xa hoa, uống hồng trà vừa mang ra, quản gia dẫn người hầu, qua lại không ngớt , huyết yến hoàng thất thượng đẳng, đã làm xong, vị cá muối tô khá tốt, ước chừng tám con, đặt trên những cánh hoa hồng giữa đĩa, tỏa ra mùi thơm mê người...

"Ồ! ! Con trai cha đi ra rồi kìa!" Trang Ngải Lâm vừa uống trà, vừa nhịn không được cười.

Mặt Đường Khả Hinh, xoạt một cái đỏ lên.

Trang Tĩnh Vũ trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn thấy con trai đi đến, lửa giận trong người lại tăng vụt, chuẩn bị cầm gậy bóng chày , muốn đánh anh! !

Trang Hạo Nhiên lui lại một bước sau đó! !

"Ai nha! ! Nó cũng có một chút công lao đấy! ! Để nó cùng con dâu tôi ngồi đi!" Ân Nguyệt Dung hôm nay rất hài lòng, mặt mày rạng rỡ! !

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức tươi cười, cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Khả Hinh, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, nhẹ tay kéo hông của cô, cầm cá muối tô mà người hầu đưa tới, ôn nhu mà ái muội đưa tới bên môi của cô...

Đường Khả Hinh mặt đỏ lựng, vội vã lúng túng tiếp nhận cá muối tô, nhẹ cắn một miếng, mùi vị gì cũng không cảm nhận được.

"Ăn ngon không?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu xuống, dịu dàng hỏi, hết sức sủng ái.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn con trai liếc mắt một cái.

Ân Nguyệt Dung tức khắc buông hồng trà trong tay, hài lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Khả Hinh a! Tục ngữ có nói, gạo nấu thành cơm, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Nếu như không phải, trên thế giới cũng đều chết đói hết rồi!"

"Khụ!"

Đường Khả Hinh ăn cá muối tô, nghe những lời này, cả người liền bị sặc một cái, mặt đỏ lên, ho khụ khụ.

"Không có sao chứ?" Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, khẽ vuốt phía sau lưng cho cô.

Đường Khả Hinh âm thầm lúng túng lấy cùi chỏ, huých anh! !

"Mẹ! Có cần phải trực tiếp như vậy không? Khả Hinh vẫn còn nhỏ... Nói rõ ràng như vậy, người ta sẽ xấu hổ a..." Trang Ngải Lâm cũng nhịn không được ngẩng đầu, vui vẻ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Chị phục em rồi , vật nhỏ! ! Ngày đó, khi em muốn bái chị làm sư phụ dạy võ, chị liền biết! ! Em nhất định sẽ đem em trai của chị thu vào tay !"

Phốc!

Đường Khả Hinh vừa tiếp nhận trà dì Lý đưa tới uống một ngụm, nghe xong những lời này, lại phụt một cái, phun hết ra, lại ho liên tục, vừa ở trong phòng, đều không cảm thấy chính mình mang thai,...lại xấu mặt rồi!

Trang Hạo Nhiên vội vã đau lòng vươn tay, khẽ vuốt phía sau lưng của cô, khẩn trương nói: "Có sao không? Cẩn thận một chút..."

Đường Khả Hinh lần nữa lại xấu hổ tức giận đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô xấu hổ như vậy, nhớ tới hai người vừa ở trong phòng hôn môi, nhịn không được nhẹ kéo hông của cô, làm cho thân thể mềm mại của cô, càng gần sát mình hơn...

"Súc sinh! ! Anh quy củ chút cho tôi!" Trang Tĩnh Vũ lại gầm lên với con trai!

Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này, liền không dám lên tiếng, hơi ho khan hai tiếng, mặt liền mỉm cười, ưu nhã ngồi ở trên sô pha.

"Khả Hinh a..." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh có chút lúng túng nói: " Vốn dĩ tình yêu, là duyên phận, cũng là chuyện vui vẻ giữa hai người, chú vốn hi vọng hai đứa có thể có một khoảng thời gian để hiểu biết nhau, lại ở cùng một chỗ, có thể sẽ rất tốt. Bởi vì thằng súc sinh này nhà chúng ta! Thật sự là không được dạy dỗ tốt!"

Trang Hạo Nhiên nhịn cười không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ cười khổ, nói tiếp: "Thế nhưng sự tình cũng đã phát triển đến mức này, chú cũng tin tường nó đối với cháu là có tình cảm, cũng biết nó phải phụ trách đứa nhỏ, nếu như cháu thực sự mang thai, cháu có nguyện ý cho nó một cơ hội không?"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, có chút xúc động nhìn về phía cha mình...

Đường Khả Hinh nghe xong, khẽ cắn môi dưới, do dự một hồi, mới ngẩng đầu nhìn Trang Tĩnh Vũ nói; "Chủ tịch! Cháu cảm thấy chuyện này, thật là tới quá đột nhiên, tỷ như... Cháu hiện tại rốt cuộc là thực sự mang thai sao? Cháu có chút không dám tin..."

"Sao có thể không có! Chính là mang thai! !" Ân Nguyệt Dung lập tức đặt chén trà xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhiệt tình mỉm cười nói: " Mười giờ tối mỗi ngày ta đều dục Hạo Nhiên đi ngủ, chính là vì chờ đợi ngày này! ! Sao có thể không mang thai?"

Phốc!

Trang Ngải Lâm nhịn không được cười rộ lên.

"Mẹ! !" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ mình...

"Nếu như cháu cảm thấy, đối với chuyện này, còn có những suy nghĩ khác, cũng không xác định được là có mang thai hay không, chúng ta có thể đi bệnh viện kiểm tra một chút..." Trang Tĩnh Vũ gãi đúng chỗ ngứa, liền thuận thế nhìn về phía Đường Khả Hinh, đưa ra yêu cầu...

"... ..." Đường Khả Hinh do dự một hồi, cảm thấy nếu cứ suy đoán như vậy, không phải biện pháp, liền đành phải cắn răng mặt đỏ, gật đầu, nói; "Được ạ! !"

Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không hiểu vì sao có chút kích động.

"Được! Cả nhà chúng ta liền cùng cháu đi một chuyến, bất quá cháu không cần có áp lực, tất cả những cái này đều không ảnh hưởng đến việc hai đứa phát triển..." Trang Tĩnh Vũ nói xong, liền chậm rãi đứng lên, cài lại cúc âu phục, nhìn về phía Đường Khả Hinh, thận trọng nói.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng mặt, nuốt khan một cái, tay không khỏi ôm bụng, nặng nề thở một hơi.

Bệnh viện A trung tâm thành phố !

Viện trưởng quản lý khoa phụ sản, mỉm cười đứng ở cầu thang trước đại sảnh bệnh viện nhìn ba chiếc Rolls-Royce nhà họ Trang đồng thời chạy tới trước đại sảnh, đầu tiên là Trang Tĩnh Vũ đỡ Ân Nguyệt Dung cẩn thận từng li từng tí đi xuống xe, sau đó tới Trang Ngải Lâm một thân váy ngắn thêu chỉ vàng, đi đôi giày La Mã màu đen, tư thái nữ vương, đeo kính râm, cất bước đi về phía trước, cuối cùng là Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi ra từ trong chiếc Rolls-Royce màu trắng, một người có lòng muốn đỡ, một người lại xấu hổ đẩy ra... Bọn họ cứ như vậy nhanh chóng đi xuống cầu thang, nghênh tiếp mọi người...

"Chủ tịch, phòng VIP của chúng tôi, đã chuẩn bị xong, bác sĩ tốt nhất khoa phụ sản, cũng đợi đã lâu... Xin mời..." Viện trưởng tôn kính mời mấy người Trang Tĩnh Vũ đi về phía trước.

"Được..." Trang Tĩnh Vũ mỉm cười đỡ bà xã, đi về phía trước, thỉnh thoảng còn muốn quay đầu nhìn về phía Khả Hinh, có được chiếu cố tốt hay không.

"Ta ghét nhất chính là đến bệnh viện! !Mùi thuốc thật khó ngửi!" Trang Ngải Lâm không hiểu sao lại nhớ tới Bác Dịch, anh luôn luôn mẫn cảm đối với mùi hương, xung quanh sẽ không bao giờ xuất hiện mùi vị hỗn tạp như vậy.

"Nghĩ đến Bác Dịch đi?" Ân Nguyệt Dung híp mắt cười nhìn về phía con gái nói.

"Đúng vậy! ! Con thật muốn chết rồi! !" Trang Ngải Lâm tức giận nhìn mẹ mình liếc mắt một cái, mới nhanh chóng hướng tầng trên đi tới! !

Khoa phụ sản.

Đường Khả Hinh được hai bác sĩ dẫn đến phía trước, chuẩn bị mọi thứ để kiểm tra thai nhi, còn muốn đến phía trước lấy máu...

Viện trưởng cùng mấy người nhà họ Trang ngồi bên trong phòng làm việc, nói chuyện phiếm trong lúc chờ đợi kết quả.

Không lâu sau...

Đường Khả Hinh sau khi lấy máu xong, cũng không cho y tá đi cùng, tự mình cầm bông, đặt lên vết kim tiêm, cất bước đi ra, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trước mặt mặc sơ mi màu đen, quần thường cùng màu, mang hơi thở cuồng dã mạnh mẽ của phái nam, lại ưu nhã ngồi xổm trước mặt một tiểu cô nương hai tuổi, khuôn mặt cười đến vui vẻ... Chỉ thấy hắn vì đùa cho tiểu cô nương vui vẻ, không hiểu làm sao ngón tay bắn ra ngọn lửa màu lam, cư nhiên còn bay lên...

Cô bé nhìn như búp bê vải, mặc váy nhỏ màu trắng, giày nhỏ cũng màu trắng, tóc quăn màu rám nắng, hai mắt to tròn sáng long lanh, nhìn ngọn lửa trong tay Trang Hạo Nhiên, há to mồm, thật kinh ngạc...

"Nhìn có vui hay không?" Trang Hạo Nhiên ôn nhu cúi đầu, nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, đột nhiên đem ngọn lửa nhỏ trong tay thu lại, trong thời gian ngắn, đã biến thành một cây kẹo que vị táo...

"Oa! !" Tiểu cô nương nhìn cây kẹo que kia, lập tức hai mắt sáng rực, vỗ tay nhỏ bé, vui vẻ dùng giọng nói còn bập bẹ kêu lên: " Tuyệt quá a! Tuyệt quá a!!"

"Ha ha ha!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được vui mừng cười rộ lên, đem kẹo que đưa cho tiểu cô nương trước mặt, nói: "Thích không?"

"Thích..." Tiểu cô nương cầm lấy cậy kẹo que kia, muốn bóc ra...

"Không được bóc ! Chú cho đường, chỉ có thể chơi! Biết không?" Trang Hạo Nhiên nhẹ nắm tay nhỏ bé của tiểu cô nương, lại lần nữa ngẩng mặt, cười đến là đẹp trai, nghiễm nhiên là bộ dáng của một người cha...

Đường Khả Hinh nghe thấy những lời này, nhìn về phía anh không hiểu vì sao cũng muốn cười.

"Tiểu vũ! ! Mau tới đây! Chúng ta phải đi rồi! !" Có một bà mẹ vừa cầm đơn xét nghiệm đi đến, nhìn thấy con gái đang đứng ở trước mặt một chàng trai trẻ anh tuấn, cô liền mỉm cười phất tay kêu con gái.

Tiểu cô nương nghe thấy mẹ gọi, lập tức cầm kẹo que, đi về phía trước, giống như con bươm bướm nhỏ xinh bay đi .

Trang Hạo Nhiên cũng thuận thế đứng lên, vừa muốn xoay người, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở phía trước, anh dừng lại động tác, thật sâu nhìn cô...

Đường Khả Hinh hai mắt lưu chuyển, mang theo vài phần lúng túng đi về phía trước, không hiểu nói; "Đã... Đã thích con gái, tại sao lại muốn sinh con trai?"

Trang Hạo Nhiên hai tay nhẹ đút túi quần, cúi đầu xuống, ôn nhu mỉm cười nhìn về phía cô, nói: "Bởi vì người nào đó... Thích con trai..."

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Cửa phòng làm việc mở ra! Nghe nói là đã có kết quả!

Viện trưởng nhanh chóng đi về phía trước, vừa vặn nhìn thấy bác sĩ khoa phụ sản, tay cầm kết quả xét nghiệm, mở ra xem...

Mấy người Trang Tĩnh Vũ, bao gồm Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh cũng đều khẩn trương nhìn về phía trước...

Viện trưởng vừa nhanh chóng xem báo cáo kết quả , vừa đi về phía trước, đứng ở trước mặt, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: "Xin lỗi các vị, kết quả xét nghiệm của Đường tiểu thư, không có mang thai." Hạo Nhiên cũng vừa lúc đi tới.

Ân Nguyệt Dung lập tức vô lực ngã ngồi dưới đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.