Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 801: Người đàn ông phong độ



Sáng sớm ngày hôm sau.

"Huhuhuhu..." Một loạt tiếng khóc truyền đến từ chiếc xe con màu đen.

Đường Khả Hinh liên tục rút ra những chiếc khăn giấy, một lần rồi lại một lần đưa lên lau nước mắt và nước mũi, trong đầu không ngừng nhớ tới ba trăm ngàn kia, toàn bộ đều bị bồ câu cắp mất bay đi.

" Khó trách người ta nói, người có tiền phong thủy rất tốt, giàu một đời rồi lại một đời, chính là vì vận may. Người có tiền, mỗi ngày đều trúng số độc đắc, còn người không có tiền... Hu hu hu ..." Cô nói hết lời, lại tiếp tục rút khăn giấy, lau nước mắt nước mũi của mình, bên cạnh là một đống khăn giấy, tất cả đều là nước mắt của cô.

Tài xế vừa cầm tay lái, vừa nhìn vào chiếc gương trong xe, thấy Đường Khả Hinh khóc lóc vô cùng thê lương, liền kỳ quái hỏi: "Đường tiểu thư... Có chuyện gì xảy ra với cô sao? Cô đã khóc từ sáng sớm tới giờ, chúng ta còn phải đến Hoàn Cầu ."

"Hu hu hu... Ba trăm ngàn..." Đường Khả Hinh một bên cầm khăn giấy, một bên khóc nói: "Đúng là cả đời tôi cũng không sử dụng hết tiền bạc. Thế nhưng cái này không giống một phòng kim cương kia, đây là tôi kiếm được dựa vào thực lực của mình( không biết xấu hổ ^^). Đó là máu và nước mắt. Suy nghĩ một chút nếu tôi có ba trăm ngàn, tôi cũng không cần mỗi ngày phải dậy sớm, buổi tối ngủ muộn, có thể nằm, ngồi, ngủ rồi ăn cơm, cuộc sống sau này tự do tự tại! Hu hu hu! Cứ như vậy mà mất đi! Trang Hạo Nhiên đáng chết! Không có chuyện gì, cái gì mà kích động chơi đùa! Ngày hôm đó anh liếc mắt đưa tình cùng phụ nữ, cùng nhau khiêu vũ, muốn có phụ nữ chả phải là chuyện dễ dàng sao? Khẳng định so với việc em kiếm ba trăm ngàn còn dễ hơn! Hu hu hu! Anh không có phụ nữ, tại sao lại muốn em an ủi anh! Đâu có chuyện gì liên quan tới em? Lúc đó tại sao anh không đưa vé số cho em? Tại sao lúc đó em lại muốn cất vé số trong ví của anh chứ? Em ăn rất nhiều dưa chuột! Hu hu hu"

Nói xong, lại lấy thêm khăn giấy, lau mặt, rồi nức nở khóc.

Tài xế đại khái hiểu được một chút vấn đề, nhịn không được vừa cười vừa chuyển động tay lái, chạy vào con đường lớn trong rừng phong hướng tới tập đoàn Hoàn Cầu, mới nói: "Có một số chuyện, đã được định trước . Cái gì của mình thì sớm muộn gì nó cũng là của mình, còn cái gì không phải là của mình thì mãi mãi cũng không bao giờ có được."

"Những lời như thế đều là lừa con nít ăn kẹo! Chẳng lẽ tôi không theo đuổi thì sẽ có cơm ăn? Tôi đã sớm chết đói rồi! Hu hu hu! Ba trăm ngàn! Tạm biệt ngươi, cơ hội sau này ta gặp ngươi chắc rất khó khăn ..." Đường Khả Hinh lại khóc hu hu cầm khăn giấy lên, khóc lóc như mưa.

Chiếc xe con màu đen dừng trước tòa nhà Hoàn Cầu!

Tiểu Thanh dẫn hai người trợ lý, đứng ở chân cầu thang, mỉm cười chờ đợi.

Một loạt tiếng khóc truyền đến.

Các cô sửng sốt.

Cuối cùng Đường Khả Hinh cũng nhớ tới phải đến công ty, sáng sớm hôm nay còn muốn mở một hội nghị, liền nhanh chóng dùng khăn giấy lau khô nước mắt và nước mũi, sửa sang lại chiếc váy dài màu lục nhạt, giữa hông thắt một chiếc dây lưng màu bạc, hiện ra vòng eo thon gọn. Cô đi đôi giày cao gót mười hai centimet màu trắng, nhẹ nhàng bước xuống, cứ như vậy mang theo bao thương tâm khổ sở bước xuống xe.

"Đường tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn về phía cô.

"Không có chuyện gì!" Đường Khả Hinh nghẹn ngào nói, liền lau chiếc mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng sửa sang mấy sợi tóc trên trán, mới nhận lấy cặp văn kiện từ tài xế, đi vào tòa nhà Hoàn Cầu.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi bước ra từ tòa nhà chính tập đoàn Á Châu, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu lục nhạt vô cùng tao nhã xinh đẹp, tóc buộc cao đuôi ngựa, anh dừng bước lại.

Đường Khả Hinh viền mắt đỏ bừng, đi vào đại sảnh, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức dừng bước lại, kính trọng gọi: "Tổng giám đốc..."

Tiểu Thanh cùng hai trợ lý cũng nhanh chóng khom người chào.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật lâu vào đôi mắt đỏ bừng của cô, chiếc mũi cũng đỏ, liền nhíu mày hỏi: "Tại sao em lại khóc?"

"Ách..." Đường Khả Hinh lại sụt sịt chiếc mũi, mới vội vã cầm khăn giáy lên, nhẹ nhàng lau một chút, mới nói; "Xem... Xem phim, cảm động nên em khóc..."

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn về phía cô, khẽ cười nói; "Mới sáng sớm đã xem phim?"

"À” Đường Khả Hinh lúng túng lên tiếng trả lời.

Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, mới gật đầu nói; "Vất vả cho em rồi."

Anh nói xong, liền cất bước đi về phía trước...

Đường Khả Hinh hướng anh gật đầu, nhìn anh rời khỏi, mình mới muốn bước đi, suy nghĩ một chút, liền kích động xoay người, nhìn về phía bóng lưng của Tưởng Thiên Lỗi, kêu nhỏ: "Tổng giám đốc Tưởng?"

Tưởng Thiên Lỗi nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía cô.

"Xin hỏi..." Khuôn mặt Đường Khả Hinh có một chút đỏ bừng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi có chút lúng túng nói: "Xin hỏi em gái của anh lúc nào lại đến khách sạn Á Châu chơi vậy? Em và cô ấy lần trước cùng nói chuyện, cảm thấy rất hợp nhau, cô ấy còn giúp em nữa... Em nghĩ tự mình nên cảm ơn cô ấy..."

Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, mới cười nói; "Nó đi Nhật Bản với mẹ anh rồi, anh đoán phải một thời gian mới trở về”

"À..." Đường Khả Hinh lập tức có hơi thất vọng.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đảo qua đảo lại, nhìn vẻ mặt mất mác của cô gái này, liền cười hỏi: "Anh nghe nói trong khoảng thời gian này, Tuyết Nhi nói với em một dãy số của vé số! Em trúng, hay là không?"

Sắc mặt Đường Khả Hinh đột nhiên chuyển biến, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cười ha ha nói; "Em... Em... Em không mua! Sao em có thể mua vé số? Em không tin vào vận mệnh lắm! Có một số chuyện, đã được định trước . Cái gì của mình thì sớm muộn gì nó cũng là của mình, còn cái gì không phải là của mình thì mãi mãi cũng không bao giờ có được"

Cô nói thật tự nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong , nghĩ ngợi một lúc mới mỉm cười xoay người .

Đường Khả Hinh nặng nề thở ra, lại lần nữa nhớ tới ba trăm ngàn kia, nắm chặt khăn tay, muốn bóp chết Trang Hạo Nhiên...

"Đúng rồi..." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người ở chân cầu thang, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Bình thường có tình huống này, Tuyết Nhi tự nguyện nói ra một dãy số của vé số, đều trúng thưởng. Thế nhưng nếu như hỏi lại nó một lần nữa, nó mà nói ra, đều không được tốt lắm... Nếu như lần sau em hiếu kỳ hỏi nó, không cần đem toàn bộ gia tài ném vào đó, đã có rất nhiều người vì nó mà phá sản đấy ..."

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, trên mặt không biết bày ra biểu tình gì, nhìn về phía anh...

Tưởng Thiên Lỗi cười xoay người, đi xuống.

"Hu hu hu .." Đường Khả Hinh lại lấy thêm khăn giấy, vừa khóc vừa đi vào tập đoàn Hoàn Cầu.

Tưởng Thiên Lỗi cởi ra một chiếc cúc áo, ngồi phía sau xe, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh, nghe tiếng khóc nức nở vô cùng đáng yêu của cô gái kia, nhịn không được cười.

Đông Anh kích động nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thật tâm nói: "Tổng giám đốc, đã rất lâu rồi anh không cười ..."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền thu lại nét mặt, nghĩ ngợi một lúc, mới nói: "Đi thôi….Về khách sạn."

"Vâng!" Đông Anh lập tức lên tiếng trả lời, dặn dò tài xế rời khỏi đây.

Tòa nhà rượu vụ.

Phòng họp số một, phịch một tiếng cửa bị đẩy ra.

Các nhân viên trong bộ phận rượu vụ, đang nhao nhao thảo luận về nhà cung cấp mới lần này, nghe âm thanh đẩy cửa ra, lập tức sửng sốt ngẩng đầu.

Đường Khả Hinh vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm cặp văn kiện đi vào, phịch một tiếng, đập văn kiện lên mặt bàn.

Mọi người đều giật mình nhìn cô.

Trong nháy mắt, Đường Khả Hinh mở phần văn kiện thứ nhất, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn về phía các quản lý bộ phận, trưởng phòng, nhanh chóng nói: "Tôi tin các vị đều biết! ! Ở thị trường rượu đỏ trong quá khứ , giám định hương vị của rượu vang đều chịu ảnh hưởng bởi nhân tố chính trị! Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng hay không? Ngay cả khi chính mình nếm thử hương vị của rượu, đều phải chịu ảnh hưởng của người khác! !"

Cô di chuyển ánh mắt, tâm tình không vui nhìn về phía mọi người.

Tất cả đàn ông đang ngồi đây, đều hắng giọng ho khan, im lặng không lên tiếng.

"Lần này chúng ta tăng thêm một nhà cung cấp mới! Tôi phát hiện tuyên truyền có hiệu quả cao hơn thực lực của bọn họ!" Đường Khả Hinh lại tức giận nhìn về phía mọi người, nhanh chóng nói: "Tôi nghĩ không ra, trải qua lần thử trước, tôi cho rằng các vị đều đã hiểu được thế nào để nâng cao cánh cửa của chúng ta! Trên thế giới này, mỗi chuyện đều có tiêu chuẩn riêng của nó!! Hơn nữa, tiêu chuẩn nhất định phải càng ngày càng cao! ! Vì xã hội ngày càng phát triển! Hơn tất cả, thức ăn, rượu đỏ, bao gồm sự nghiệp khách sạn, theo thời gian đều là đếm ngược! Đã là lựa ý hùa theo kết quả, đều đã phải chú ý đề cao nguyên tắc cùng yêu cầu của mình. Dù cho có phải dừng bước lại, cũng phải đem bậc cửa dựng lên, chứ không được gỡ nó xuống. Đừng cho người khác có có hội, có khe hở để chui vào!"

"Lần này nhà cung cấp mới đưa rượu tới, chúng ta đều phải nếm thử, nếu thấy rượu quả thật không tệ thì mới đưa ra đơn đặt hàng." Trưởng phòng rượu vụ nhìn mọi người đều im lặng, đành phải mở miệng nói.

"Phải không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía ông, mỉm cười, nói: "Chỉ có cỏ dại, mới có thể ở giữa những khe hở để sinh tồn!"

Trưởng phòng rượu vụ quay đầu, híp mắt nhìn cô.

"Ba mươi hai vị rượu, có tám vị là trộn rượu Brandy ! ! Nhưng vị của nó thì người bình thường không uống được!" Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn về phía mọi người tức giận nói: "Các vị lần này đặt đơn rượu có thể không vội vã như vậy được không? Coi như là vì thành tích, cũng không cần gấp gáp như vậy? Mùa hè vừa mới tới sao? Cách ngày chia chứng khoán, còn có mấy ngày ngày! ! Tiểu Thanh! ! Lần này ký hợp đồng tài chính là bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm ngàn!" Tiểu Thanh nhanh chóng nói!

"Ba trăm ngàn! !" Đường Khả Hinh nghe thấy mấy chữ này, ruột gan đều đau kêu lên: "Các người xem ba trăm ngàn là một quả trứng bồ câu sao? Vẫn là rau xà lách tốt hơn! Nói nuốt liền nuốt! Nói hái liền hái? Nói không có thì là không có! !"

"... ..." Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn xuống mặt đất, nghĩ ngợi, người này hôm nay có chuyện gì vậy?

"Bắt đầu từ hôm nay! ! Gửi đơn lên quản lý phòng rượu vụ, yêu cầu điều hai chuyên gia thẩm định rượu đỏ tới bộ phận rượu vụ của chúng ta , chịu trách nhiệm thẩm định rượu trong thời gian nhà cung cấp mới đưa rượu tới cho chúng ta! !" Đường Khả Hinh nói hết lời, nhanh chóng xoay người rời khỏi, bịch một tiếng cửa đóng lại.

Tất cả mọi người bị dọa cho sợ hãi, hôm nay cô có chuyện gì vậy?

***

Đường Khả Hinh ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc của mình, nặng nề thở phì phò tức, nhớ tới ba trăm ngàn kia, cô lại đau lòng khóc rống lên, rút ra một tờ khăn giấy, lại ngửa đầu khóc hu hu.

Mấy người Tiểu Thanh kinh ngạc, nhao nhao đứng ngoài cửa, không hiểu cô hôm nay là thế nào.

Đường Khả Hinh không cam lòng cắn chặt môi dưới, híp mắt nghĩ người này có biết hay không chuyện chính mình trúng thưởng? Anh... Anh... Anh có thể không muốn số tiền kia! ! ! Bởi vì nghĩ rằng đó là vé số của mình.

Ánh mắt của cô lập tức sáng ngời, trong lòng nghĩ: Đúng vậy, Trang Hạo Nhiên vẫn luôn là một người đàn ông rất phong độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.