Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 816: Xin phép



Bóng đêm, tràn đầy tĩnh lặng.

Tưởng Thiên Lỗi, Nhã Tuệ, cùng với nhóm người Như Mạt, cuối cùng cũng bộc lộ chút bình tĩnh đi ra khỏi bệnh viện...

Đường Khả Hinh lại càng cố gắng bình tĩnh đi ra bệnh viện, nước mắt vẫn còn chưa khô hẳn, trong nháy mắt nhớ tới Tình Tình vừa rồi được đẩy ra khỏi phòng bệnh, mắt nhắm lại, bị động và bất lực như đang chờ đợi phán quyết của số mệnh, kỳ thật cuộc sống... Đúng là kẻ yếu lại càng yếu... Cô chớp mắt, nước mắt lại nhanh chóng lăn dài...

Nhã tuệ quay đầu, lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, kêu nhỏ: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh nhanh chóng lau khô nước mắt, vừa muốn cất bước đi về phía trước, lập tức trong đầu lại hiện lên hình ảnh buổi tối một cơn gió lớn, có một phụ nữ ngồi trong xe thể thao sang trọng, đang giận dữ mở to cặp mắt, tràn đầy sát khí trợn mắt nhìn mình, hai mắt cô lại chớp nháy mãnh liệt, cảm giác đầu óc có chút choáng váng, nuốt nuốt cổ họng khát khô, bỗng loạng choạng, lại là một vài hình ảnh tối tăm chợt lóe lên, trong cái buổi tối cuồng phong bạo vũ đáng sợ kia, có người đàn ông mặc quần áo đen, bên trái viền nón có dấu hiệu của Trúc Xanh, lúc chăm chú nhìn mình, hai tròng mắt tỏa ra ánh nhìn đầy thú tính...

Ầm!

Đường Khả Hinh đột nhiên hoa mắt, cả người ngã trên mặt đất, tay chống vào chậu trên mặt đất! !

"Khả Hinh?"Nhã Tuệ lập tức khẩn trương đi lên phía trước, tức khắc đỡ Đường Khả Hinh dậy, lo lắng hỏi: "Cô sao vậy? Có phải vừa rồi quá căng thẳng nên cảm thấy không khỏe hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đi lên phía trước, khẩn trương ngồi xổm xuống trước mặt cô, lập tức dùng tay nâng thân thể mềm mại của cô, sốt ruột nhìn về phía cô hỏi: "Khả Hinh? Em xảy ra chuyện gì?"

Như Mạt cũng bộc lộ chút quan tâm đi lên phía trước, khó hiểu nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh, nhìn tán loạn khắp nơi dường như vô cùng hoảng sợ, trời đất quay cuồng trước mắt cô, đầu óc như muốn nổ tung hơi thở nặng nề gấp gáp, ngẩng đầu nhìn những người trước mặt mình, chỉ thấy Như Mạt giống như áng mây lướt qua, ôn nhu đứng trước mặt mình, lúc chăm chú nhìn mình, đôi mắt to tròn mộng ảo kia giống như mang theo một năng lực xuyên thấu, tiếp cần sát mặt cô, biến hóa thành rất nhiều người, trong thế giới của mình, khắp nơi đều xoay tròn, cuối cùng cùng với người phụ nữ độc ác trong xe giao chồng lên nhau ở cùng một chỗ...

"A! !"Cô gái này, đầu một trận đau đớn, cô vươn hai tay, ôm chặt đầu mình, đầy vẻ đau đớn.

Tất cả mọi người, chưa từng có phát hiện, cô gái này đã từng trải qua hai lần vào sinh ra tử, mất đi ký ức, rồi lại quay về, mà cô vẫn cho là, chính mình chưa hề chứng kiến toàn bộ sự việc kia...

"Khả Hinh! ! Em sao vậy? Gọi bác sĩ! !"Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt muốn ôm ngang cả người cô lên...

"Không cần! !"Đường Khả Hinh trên mặt mồ hôi lạnh tuôn ra, níu chặt áo Tưởng Thiên Lỗi, lại nặng nề thở dốc, lưu chuyển hai mắt, nhớ đến buổi tối mưa to gió lớn kia, mình ngã sấp trong nước mưa, tay giữ chặt vị trí tim, chớp mắt từng giọt nước mắt lăn dài, nhìn những người áo đen trước mặt, cởi quần áo màu đen ra, cất bước, đã mặc một áo blouse trắng của bác sĩ, đi về phía trước...

Hồi ức như sóng cuộn trào, từng trận tập kích đến! !

Một loại hoảng sợ, toàn bộ thế giới xung quanh, đều lạnh như băng, giống như địa ngục! !

Đường Khả Hinh nháy mắt ngẩng đầu lên, kích động nhìn về phía ánh trăng tĩnh lặng kia, sợ hãi run rẩy vươn tay, xoay tay Tưởng Thiên Lỗi lại, nước mắt từng giọt chảy xuống.

"Khả Hinh! !"Tưởng Thiên Lỗi lại khẩn trương nhìn về phía cô.

Thẩm Quân Dụ cũng lập tức tiến lên, ngồi xổm trước mặt Đường Khả Hinh, nheo mắt nhìn cô, nhanh chóng hỏi: "Có phải cô nhớ tới cái gì không? Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều sẽ bảo vệ cô! Không ai làm tổn thương cô cả! Đừng sợ, nói đi! ! Nhớ tới cái gì?"

Nhã Tuệ cũng khẩn trương mắt đãm lệ đi đến, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nước mắt run rẩy tuôn trào, cả trái tim lạnh băng, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước, dường như nhìn thấy bóng dáng người mặc áo blouse trắng kia, hình như đã từng quen biết, nước mắt buồn bả sợ hãi chảy xuống, muốn nhìn rõ... Muốn nhìn rõ... Cô không tự chủ được, sắc mặt lại trắng bệch, đôi môi yếu ớt run rẩy, giống như từ trong thế giới của mình, rút ra một luồng hơi thở, vô lực run rẩy nói: "Buổi tối ấy... Người đâm dao vào tôi... Là một bác sĩ... Hắn mặc áo blouse trắng của bác sĩ..."

Tim Nhã Tuệ, ầm một tiếng nhảy dựng lên, run rẩy cắn ngón tay, lại khẩn trương sốt ruột nhìn về phía cô: "Cô còn thấy gì nữa? Nhớ lại thật tốt! ! Đừng sợ, cố gắng nhớ! !"

Như Mạt cũng hết sức quan tâm nhìn cô.

Đường Khả Hinh trợn tròn hai tròng mắt, chăm chú nhìn xa xăm, muốn nắm giữ hình ảnh khi người kia quay mặt...

Rầm! !

Tay lại đập vỡ bình hoa, ngã trên mặt đất! !

Mọi người bị cô dọa sợ, Như Mạt dường như cũng cảm giác trái tim mình có chút run rẩy, tay nhẹ nhàng xoa trước ngực.

"Khả Hinh! !"Tưởng Thiên Lỗi lại khẩn trương gọi cô! !

Đường Khả Hinh muốn cố gắng mở to mắt, nhìn rõ người đàn ông kia... Hắn quay mặt... Hắn quay mặt... Lúc quay sang chăm chú nhìn mình, tóc bên mái tai có chút bạc... Đầu óc cấp tốc khó chịu hệt như bị hộc máu, cô gái này lập tức nhìn về phía người đàn ông quay mặt mơ hồ kia, cả người liên buông lỏng hai tay, hai mắt nhắm chặt hôn mê bất tỉnh!

"Khả Hinh - - - - - - "Một trận tiếng kêu lo lắng, đột nhiên vang lên.

Sáng sơm hôm sau.

Ánh mặt trời chói chang, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi, một con chim, đậu trên một khung cửa sổ nào đó, gõ gõ tạo nên tiếng vang tanh tách.

Phòng ngủ, phản chiếu những tia nắng mai ấm áp

Đường Khả Hinh mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, chậm rãi mở hai mắt đang lim dim, một mảnh yên tĩnh nhìn về phía đèn chùm hồng nhạt trên nóc căn phòng, mặt biểu lộ nụ cười dịu dàng, dường như đang nhớ lại giấc mơ kia...

Vẫn là khu rừng trúc kia, hình chiếu xanh biếc, theo ánh trời chiều vẫn lạc vào, theo đó mà đến, biến thành những bóng đen trùng điệp.

Cô bé vẫn đội dải lụa đội đầu trắng, tay đang cầm hoa cầu, mở to đôi mắt to tròn lấp lánh, cúi xuống, có phần mệt mỏi chờ đợi...

"Tiểu thư, đừng chờ nữa, cậu ấy hẳn sẽ không đến đây!"Hai người giúp việc đã mệt đến mức kiệt sức đứng một bên, thở hổn hển một hơi, nhìn về phía cô bé trước mặt, lại nói: "Lão gia đã qua căn dặn nhiều lần, để cho cô vào bắt đầu tiệc. Bên trong có rất nhiều hoàng tử đấy...!"

Cô bé vẫn không lên tiếng, tay đang cầm hoa cầu, nghe trong căn phòng lớn bên kia, truyền đến từng đợt tiếng dương cầm du dương, nghe rất hay, cô muốn di chuyển bước chân, nhưng cuối cùng lại khẽ cắn môi dưới, tiếp tục đứng tại chỗ.

Hai người giúp việc thật sự không biết làm gì, thở mạnh một cái, liền muốn cất bước tiến lên, ôm cô đi vào trong nhà, đứng vài giờ ngoài này, mệt chết rồi...

"Không cần! Con muốn chờ anh trai lớn... Anh ấy sẽ đến..."Tiếng cô bé kéo dài, lẩm bẩm nói.

"Này..."Hai người giúp việc lại bất đắc dĩ nhìn về phía cô bé nói: "Thật sự thật sự sẽ không tới đâu! Cô đừng như vậy nữa!"

Cô bé không nói gì, vẫn ôm hoa cầu đã héo tàn, đứng trong bóng đêm, kiên định chờ đợi.

Tí tách, tí tách...

Trong rừng trúc truyền ra tiếng mưa rơi giống như một khúc nhạc hòa tấu...

Hai người giúp việc cảm nhận được trên mặt vài giọt nước lạnh, tức khắc ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã rơi xuống vài hạt mưa bụi, các cô lập tức nhìn tiểu thư, khẩn trương nói: "Tiểu thư! ! Trời mưa rồi ! Chúng ta đừng đợi nữa, mau quay về thôi !"

Cô bé chậm rãi nâng hoa hồng, cắn chặt môi dưới, cố hết sức đem nó giơ cao lên, mở to hai mắt đẫm lệ, để cho mưa nhỏ thầm vào từng đóa hoa hồng kia...

"... ..."Hai người giúp việc bất đắc dĩ nhìn bảo bối này.

"Anh trai lớn sẽ đến... Cha nói, người không thể dễ dàng vứt bỏ hứa hẹn, bởi vì đó là của cải vô cùng quý báu trên thế giới này..." Cô bé tiếp tục ngẩng đầu lên, nhìn về phía bó hoa hồng kia, điềm đạm đáng yêu, kéo dài mềm mại nói.

Vừa dứt lời...

Một trận tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, đạp trên lá trúc, vang lên tiếng xào xạc!

Cô bé nghe tiếng bước chân này, cô nhất thời ngạc nhiên cầm hoa cầu, xoay người... Quả nhiên thấy anh trai lớn, bóng dáng dần dần dần sáng rõ, đón mưa phất phới, từ trong rừng trúc đến, cậu vừa chạy vừa thở dốc, tóc đều đã ẩm ướt hết cả... Ánh mắt cô sáng lên, nhìn về phía anh trai lớn, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ kêu: "Anh trai lớn! !"

Cậu bé nhanh chóng cất bước, thở hổn hển đi tới trước mặt em gái nhỏ, nhìn về phía đôi mắt to tròn lấp lánh của cô, còn có nụ cười tươi tắn xinh đẹp ngọt ngào, cậu kinh ngạc hỏi: "Em... Em vẫn đứng ở chỗ này chờ anh sao?"

"Uh`m! !"Cô bé mở to đôi mắt lấp lánh, thật vui vẻ gật đầu.

Cậu bé vừa đau lòng lại vừa vui vẻ cười rộ lên.

Cô bé cũng đang cầm hoa cầu, nhìn về phía anh trai lớn cười rộ lên...

Hôn lễ tiếp tục tiến hành.

Cậu bé và cô bé hai bóng người dần dần sáng rõ, dắt nhau, tiếp tục đi vào con đường chưa hoàn thành...

Hai người giúp việc chỉ đành cười cầm cánh hoa hồng, tung lên giữa không trung.

Cánh hoa hồng, thấm đẫm nước mưa, cùng lãng mạn mà ngọt ngào bay xuống... . . .

"Đồ ngốc, tại sao muốn đứng ở chỗ này chờ anh? Trước tiên em có thể đi trú mưa mà?"

"Không được! Cha em nói, hứa hẹn chính là phải đứng tại chỗ!” Một giọng nói mềm mại ngọt ngào lại vang lên.

"Ha ha ha..."Cậu bé cười to.

Cô bé cũng cười, vui vẻ nói: "Sự thật chứng minh, cha em nói đúng! Chỉ cần ta để tâm chờ đợi người kia, người kia nhất định sẽ đến!"

Cậu bé này, giao cho cô bé này một sự tin tưởng kiên định, còn có tinh thần tín nhiệm đối với người khác, vẫn bay đến tận tương lai...

Tiếng chuông báo thức ầm ĩ đột nhiên vang lên!

Đường Khả Hinh vừa đắm chìm trong những hồi ức ngọt ngào, bất ngờ nghe được tiếng chuông báo thức, cô hoảng sợ, nhìn thời gian đã tám giờ 45 phút, lập tức khẽ kêu một tiếng: Trễ rồi, nhanh chóng vén chăn lên xuống giường, rửa mặt chải đầu sơ sơ, cũng không trang điểm, liền tiện tay chọn một chiếc váy dài xanh đậm, tay cầm chặt đuôi tóc, xoay vặn thành búi tóc bên trái, dùng dây cột tóc đính trân châu cố định lại, liền nhanh chóng nhấc cặp công văn lên, mở rộng cửa phòng, đi xuống lầu.

Nhã Tuệ đang làm bữa sáng, nghe được tiếng bịch bịch bịch xuống lầu, liền khẩn trương đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang sốt ruột nhấc váy dài bước xuống, cô lập tức quan tâm hỏi: "Cô sao đã thức dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa, tối hôm qua ở bệnh viện làm tôi sợ muốn chết!"

Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện ở bệnh viện, sắc mặt cô bỗng nhiên có chút ảm đạm, mà lại thần tốc hỏi: "Có tin tức gì của Tình Tình không?"

"Không có... Đoán chừng cũng không nhanh đến thế... Sáng nay tôi gọi điện thoại cho Tiêu đồng, cô ấy nghe viện trưởng nói, cơ hội hồi phục rất lớn..."Nhã tuệ mỉm cười nói.

"Vậy là tốt rồi..."Đường Khả Hinh nhẹ nhàng thở ra.

"Cô nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, không cần bắt đầu nhanh như vậy, tối hôm qua cô trong bệnh viện thật làm tôi sợ muốn chết! Cũng làm tổng giám đốc Tưởng một phen khiếp sợ... Anh ấy từ bệnh viện một mạch đến chăm sóc cô đến tận 3 giờ sáng nay mới rời khỏi đấy..."Nhã Tuệ thần tốc nói với cô.

Đường Khả Hinh vừa đi đến cửa mang giày, vừa nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ cám ơn anh ấy... Nhưng mà hiện tại tôi không có thời gian, tôi phải nhanh chóng quay lại, muốn hỏi một chút tin tức về Tình Tình, lại còn phải đến Hoàn Á họp nữa... Cuộc họp hôm nay rất quan trọng!"

"Cô thật sự không cần đi đâu! ! Tổng giám đốc Tưởng gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Trang, xin phép cho cô rồi !"Nhã Tuệ nói.

"Hả?"Đường Khả Hinh chấn động, xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ, kêu lên: "Xin phép cho tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.