Đôi mắt của Đường Khả Hinh tràn đầy nước mắt, vẻ mặt kích động đi ra, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm tự do, hiểu được sinh mệnh bị trói buộc, cũng không phải bức tường vây kia, mà là tâm linh trói buộc, cho dù như thế nào, cô không bao giờ muốn vì một người không quen biết, mà tâm linh và hạnh phúc bị ràng buộc... Bản thân như thế, cha cũng như vậy... Cô nghĩ tới đây, trong nháy mắt liền cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại nhà gọi cho mẹ, giống như có chút vội vàng nói; "Mẹ!! Giữa trưa mẹ có thời gian rãnh không? Con có việc muốn gặp mẹ..."
"Được...Ông ta không có ở nhà, mẹ ở nhà chuẩn bị cho con chút gì để ăn..."
"Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn đi... Thời gian của con không có nhiều..." Đường Khả Hinh nói xong, liền nắm chặt điện thoại, dựa vào chỗ ngồi sau xe, ngẩng mặt nhìn phía trước, đôi mắt kiên định cùng quyết tâm.
***
Trang Hạo Nhiên mặc cái áo sơ mi màu lam, quần tây màu trắng, xoắn hai tay áo lên, cầm di động, lại nghe được: Số điện thoại bạn gọi, hiện tại đường giây đang bận, anh liền buồn bực một trận rồi ném điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về mấy cầm thú ở phía trước mặt, bất đắc dĩ nói : "Các cậu nói xem cô ấy đang bận cái gì đây? Một buổi sáng không nghe điện thoại, bây giờ cũng gần trưa rồi vẫn không nghe điện thoại! Điện thoại là chị của cô ấy, hay là anh cô ấy, nghe lời như vậy a!"
Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt ngồi ở phía trước, nhìn về phía anh cười rộ lên nói : "Ôi, cô ấy có ngày hôm nay, còn không phải cậu nâng đỡ lên sao? Bây giờ người ta là tổng giám đốc, bận rộn là đúng rồi."
"Lúc đó ông đây mà biết cô ấy là vợ của ông, tôi đã sớm nhốt lại để nuôi rồi!" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên rất mất hứng, không thoải mái, không vui dựa vào ghế da, nghĩ đến sáng nay Đường Khả Hinh nói, càng nghĩ càng giận, lập tức xoay người, ấm ức nhìn về phía bọn họ, nói : "Tôi hỏi các cậu! Tôi không cao sao? Tôi không đẹp trai hả? Tôi không có tiền sao? Nhà của tôi rộng rãi không tốt sao? Tôi hoàn mỹ như vậy, có người muốn giấu tôi để nuôi nữa kìa! ! Lý do là sợ phụ nữ trên thế giới này hận chết cô ấy đó!"
Lãnh Mặc Hàn đang chơi cái bật lửa, nghĩ đến công việc, nghe lời này, ngẩng đầu khó hiểu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi : "Người nào có tiền như vậy, muốn giấu cậu để nuôi?"
"Ôi, cậu không có nghe hả?" Tô Lạc Hoành chế giễu anh nói : "Chính là Tiểu Đường đó!"
Trang Hạo Nhiên vội vàng tiếp lời, nhìn về phía mấy người Lãnh Mặc Hàn lại tức giận bất bình nói : "Thời điểm cô ấy và Tưởng Thiên Lỗi yêu nhau, hận không thể cho tất cả người trên thế giới biết! Tại sao lúc ở cùng với tôi, muốn chơi trò tình yêu bí mật hả? Tôi cũng đâu phải là minh tinh điện ảnh, mặc dù tôi biết tôi đẹp trai hơn bọn họ nhiều! Tôi còn đẹp trai hơn Dennis Ngô!"
Phốc!
Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt nhịn không được bật cười! !
"Tôi không phục! !" Trang Hạo Nhiên dựa lên ghế da, chân dài như người mẫu phịch một tiếng, duỗi thẳng gác lên bàn làm việc, học ngồi giống Obama!
"Cậu thông cảm cho cô ấy đi, cô ấy vừa mới thăng chức, đương nhiên không muốn đồng nghiệp nói này nọ..." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
"Tôi còn không thông cảm cho cô ấy sao?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói : "Nếu như tôi không thông cảm cho cô ấy, hiện tại tôi đã sớm đăng lên toàn bộ bản quảng cáo, cầu hôn với cô ấy rồi! Bây giờ mới hạnh phúc như vậy mà mặc sức tưởng tượng tương lai, tay cô ấy vừa bấm, liền dập tắt ngọn lửa nhỏ mới cháy trong lòng tôi rồi! Tôi dễ dàng lắm chắc? Tôi kém Thiên Lỗi hay sao? Năm đó, anh ta làm chú rễ, lúc tôi làm cô dâu, có bao nhiêu uất ức, các cậu có biết không? Bây giờ không có chuyện gì, cha tôi liền nói chuyện của anh ta, thật giống như tôi không phải do ông ấy sinh vậy! !"
"Đúng rồi, cậu đâu phải do ông ấy sinh, cậu là do dì Trang sinh mà!" Tô Lạc Hoành nhìn về phía anh, cười rộ lên nói.
"Hừ!" Hôm nay Trang Hạo Nhiên giận thật, nghĩ lại anh là con cưng của trời, có nhiều phụ nữ vây quanh anh như vậy, có khi nào phải chịu uất ức như vậy đâu?
"Được rồi! Xin bớt giận, tục ngữ có nói, lòng của phụ nữ là kim dưới đáy biển mà! Cậu dụ dỗ cô ấy như vậy, một ngày nào đó sẽ đáp ứng kết hôn với cậu, cử hành hôn lễ thật long trọng.." Tô Lạc Hành cười nói.
"Khó á!" Tào Anh Kiệt vô cùng khách quan mà chơi bài poker, cười nói : "Bây giờ cô ấy là tổng giám đốc, qua một thời gian sẽ là người quản lý rượu vang, có cơ hội đi lên càng ngày càng bận rộn... Còn thời gian đâu mà kết hôn sinh con."
"Này! Không lẽ cậu vẫn dùng biện pháp an toàn sao?" Tô Lạc Hoành nhớ tới cái gì, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Trang Hạo Nhiên không có để ý đến bọn họ, tức giận nói : "Tôi là người đàn ông trưởng thành được không hả? Tôi biết cô ấy muốn so tài!"
"Vậy không phải cậu đáng đời sao? Là chính cậu không có nắm chắc cơ hội! !" Tô Lạc Hoành cười nhạo anh.
Trang Hạo Nhiên giơ văn bản tài liệu lên ném anh ta !
"Tiểu Đường bây giờ không thích hợp mang thai... Thời điểm tranh tài, cô ấy phải uống nhiều rượu đỏ, mang thai Bảo Bảo, đối với cơ thể cũng không tốt, lần trước là bất ngờ, lần này theo như tính cách Hạo Nhiên, không thể nào..." Lãnh Mặc Hàn lý giải nói.
"Aizz..." Trang Hạo Nhiên dựa vào ghế, ánh mắt rất khát vọng mà lóe lên, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng có một chú chim nhỏ bay qua, anh cũng khát vọng như vậy, đáng thương nói : "Khi nào thì công chúa nhỏ của tôi mới đến a...Bây giờ tôi mà nhìn thấy cô ấy, đã muốn ôm về nhà nuôi..."
"... ..." Mấy đàn ông không nhịn được cười mà nhìn anh.
Lúc này Trang Hạo Nhiên, trong nháy mắt hơi ngồi dậy, nghĩ đến người xuất hiện đầu tiên là người kia, hôm nay đi vào trong đó rồi hả?
Anh tức giận hỏi : "Lâm Sở Nhai đâu?"
"Hình như... Vẫn chưa rời giường..." Tô Lạc Hoành nói đến đây, cười đến phát run nói : "Có thể là tối hôm qua quá mệt mỏi, miệt mài quá độ..."
“Ông đây cũng đã đi làm, anh ta rõ ràng còn dám ngủ nữa!" Trang Hạo Nhiên tức giận học bộ dáng nói chuyện của chị gái, vừa muốn cầm điện thoại gọi cho Lâm Sở Nhai, rồi lại thấy là điện thoại của Bác Dịch, anh sửng sốt một chút, ấn nghe, hỏi : "Xảy ra chuyện gì? Truy phong của tôi không có sao chứ?"
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong nháy mắt nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh.
Bãi sân ngựa khách sạn Á Châu.
Bác Dịch mặc T-shirt ngắn tay, quần thường màu đen, ngồi xổm trên cỏ xanh, nhìn ngựa vừa mới đưa tới "Truy phong", vừa nhìn về phía bắp đùi của nó bị sưng một mảnh đen thui, anh ta cầm lấy thủy tinh nhắm ngay vết thương kia phân tích, vừa nói : "Tôi thật sự là thiếu nợ một nhà mấy người rồi đấy, người muốn tôi quản lý, ngựa cũng muốn tôi quản lý! ! Nhiều tiền như vậy? Sài hết không hả"
"Nói này!" Trang Hạo Nhiên nghe được giọng nói của Bác Dịch, nhịn không được cười rộ lên : "Truy Phong của tôi thích cậu nhất mà."
Bác Dịch nghe lời này, lạnh lùng nói : "Cậu luôn luôn nhờ người khác làm việc, không phải ngựa của cậu thích tôi, thì con chuột yêu thích tôi, nếu không, chính là Tiểu Cường nhà cậu!"
"Sao có thể chứ? Tiểu Cường không phải là nhà tôi!" Trang Hạo Nhiên cười nói.
Lãnh Mặc Hàn nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh.
"Hãy chấm dứt việc đó! !" Bác Dịch lạnh lùng nhắm ngay miệng vết thương trên đùi ngựa phân tích, mới nói : "Cùng với nọc ong trong người Khả Hinh, là giống nhau! Nói cách khác, gần nhà các ngươi nếu như không phải là tình cờ, chính là bị ác ý thả ong!"
Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên ngồi thẳng người.
Lãnh Mặc Hàn chậm chạp ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía anh.
"Trước tiên cậu không nên gấp gáp, để tôi lại rút máu, sau khi phân tích và xác định, sẽ nói cho cậu biết..." Bác Dịch nói xong, liền ngồi xổm bên cạnh Truy Phong, mở một cái hộp nhỏ ra, cầm lấy một cái ống kim, sau đó mới nghênh đón ánh mặt trời mãnh liệt, nhắm ngay vị trí vết thương trên đùi ngựa, nhẹ vào đi, lại chậm rãi kéo ống kim lên...
Phía trước một trận tiếng cười, hết sức quen thuộc.
Bác Dịch một bên rút lấy máu ngựa, một bên nghi hoặc ngẩng đầu...
Trang Ngả Lâm đang mặc bộ trang phục kỵ sĩ màu đen, búi tóc lên cao, đeo tấm vải kỵ sĩ, cùng một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh anh tuấn, đang cưỡi một con ngựa trắng, nắm chặc dây cương chạy như bay đến phía này...
Bác Dịch im lặng không tiếng động nắm chặt ống tiêm, chăm chú nhìn Trang Ngả Lâm đang mặc trang phục kỵ sĩ, tư thế hiên ngang oai hung kia, bộ dáng xinh đẹp tuyệt diễm, nhất là lúc giục ngựa lao nhanh, dáng tươi cười dưới ánh mặt trời, rực rỡ giống như đóa hoa mẫu đơn tuyết sắc, Trang Ngả Lâm hoàn toàn di truyền đều tốt đẹp từ cha và mẹ, đẹp đến khiến người hít thở không thông như vậy, nhất là dáng người, càng chọc người, bao nhiêu quý tộc thiếu gia đều quỳ gối dưới váy quả lựu của cô...
Trang Ngả Lâm đang nói tiếng anh nói chuyện phiếm với người đàn ông ngoại quốc đang xuống ngựa nghỉ ngơi, nghe được một tiếng rít phía trước, cô liền nhịn không được lôi kéo dây cương nhìn về phía trước...
Truy Phong nhận ra Trang Ngả Lâm, hơi rít gào kêu một tiếng.
Bác Dịch đã quay sang, cố ý bỏ qua người đàn ông ngoại quốc, cầm lấy rút ra một ống máu, như một người cày ruộng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bỏ vào cái hòm nhỏ kia, cái người đáng thương này, là người có ân cứu mạng Trang gia, nhưng vẫn làm công việc giống như đầy tớ, vẫn không ngại gian khổ, cũng không biết là vì cái gì nha.
Trang Ngả Lâm lạnh lùng nhìn về phía anh.
Bác Dịch vô cùng cẩn thận đậy nắp hộp nhỏ lại, rồi mới mở cái khác hộp ra, chuẩn bị trị liệu sơ bộ cho Truy Phong trước...
"What' s-happen?" Người đàn ông ngoại quốc bên cạnh, nhìn về phía Trang Ngả Lâm, nghi ngờ hỏi.
Trang Ngả Lâm không có lên tiếng, chẳng qua lạnh lùng nắm chặt dây cương, để cho người đàn ông bên cạnh rời đi trước, chính cô lấy cái nón kỹ sĩ xuống, tức giận mà trở mình xuống ngựa, đạp trên bãi cỏ xanh mượt, đè nén lửa giận, cất bước đi đến trước mặt Bác Dịch, giơ cây roi trong tay lên, nói : "Không phải lần trước tôi đã nói với anh rồi sao, kêu anh cách xa tôi trăm mét, nếu không, tôi thấy anh một lần, thì đánh anh một lần! !"
Bác Dịch coi như không có nghe cô nói, tiếp tục duy trì vẻ mặt thản nhiên, trị liệu miệng vết thương cho Truy Phong.
Cái tên đầu gỗ này, thực cmn chết tiệt! Bên ngoài đường ngục giam trói đến.
Trang Ngả Lâm nặng nề thở phì phò, trừng mắt tên đàn ông đáng ghét này, từ khi mẹ biết mình và anh ta chia tay, liền nhà cũng không cho về, cô vung cây roi trong tay lên, vừa gõ trên người truy phong.
Bác Dịch chấn động một cái, có chút cố kỵ ngẩng đầu, nhìn về phía cô, lần trước bị cô đánh một trận, ngực vẫn còn đau.
Trang Ngả Lâm trừng mắt nhìn anh, tức giận nói; "Anh còn dám ngẩng đầu nhìn tôi? Thấy chị đây, không cút xa chút cho tôi hả! Anh cho rằng lời nói của tôi là gió thổi bên tai à?"
Bác Dịch không nói chuyện, chỉ tiếp tục thản nhiên cúi đầu, cầm lấy nước khử trùng, khử trùng cho truy phong, cái bộ dáng sét đánh cũng không động, là anh không có cách nào.
Cuộc đời Trang Ngả Lâm thống hận nhất loại đàn ông này, tức giận đến hàm răng đều ngứa, thật muốn lấy chân đạp lên người anh ta, nhưng trong đầu còn nhớ tới lời nói của mẹ, nếu như con dám động đến một sợi tóc của Bác Dịch, mẹ sẽ treo ngược con lên, treo trên cây để phơi nắng! ! Cô nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ đến lời của mẹ, hận đến hàm răng đều đau xoay người, không muốn nhìn anh một cái, tay kéo cây trâm cài sau đầu xuống, để tóc dài gợi cảm xỏa vai mà đi...
Lúc này Bác Dịch, mới ngừng động tác, nhìn tư thế oai hùng bóng lưng gợi cảm của Trang Ngả Lâm, hai con ngươi lập lòe ánh sáng, không có nói gì, tiếp tục cúi đầu, khử trùng cho truy phong...
Trang Ngả Lâm tiếp tục tức giận đi lên phía trước, nghĩ đến thái độ lạnh lùng vừa rồi của Bác Dịch nhìn về phía bản thân, tức giận đến trái tim đều vặn chặc cùng một chỗ, mới chịu bước nhanh mà xuất hiện ở chuồng ngựa quay về khách sạn, nhưng trong nháy mắt nhìn về phía mười con tuấn mã bên trong chuồng ngựa, tất cả đều là nổi tiếng nhất khách sạn Á Châu, loài ngựa tốc độ nhanh nhất, dũng mãnh nhất, trong đầu cô đột nhiên xông lên một ý nghĩ ác độc, lại quay sang, lạnh lùng nhìn Bác Dịch, vẫn giống như một người đầu gỗ, ngồi xổm trước ngựa, tiếp tục trị liệu, cô nghiến răng nghiến lợi, nặng nề thở ra hơi, xoay người nhìn về phía chuồng ngựa trước mặt, nhìn trong chuồng một cái, nhíu mày cười lạnh nói : "Tôi sẽ cho anh không nói gì được gì luôn! Đã chết thì không nói được thôi! ! !"
Cô không nói hai lời, liền giơ chân lên, đạp một cước lên cửa chuồng ngựa! !
Phịch một tiếng, cửa chuồng bị đá văng! !
Con mắt ngựa truy phong hơi nháy nháy, rất trùng hợp mà để cho Bác Dịch trị liệu cho mình, rồi lại không hiểu sao mà nghe được phía trước truyền đến từng đợt âm thanh to lớn, nó hơi ngưỡng đầu ngựa nhìn về phía trước, trong nháy mắt tính cách giống như chủ nhân của nó, vèo một cái rút chân bỏ chạy ————
Trong tay Bác Dịch vẫn cầm băng gạt, đang muốn băng bó cho nó, nhìn thấy động vật dã man này, giống như tia chớp chạy đi, thời điểm anh đang khó hiểu, quay đầu, nhìn về phía trước ….
“Ầm…ầm….’’ Hơn mười con tuấn mã thế như chẻ tre, trùng trùng điệp điệp giống như bay thẳng mà đến! !
Mí mắt Bác Dịch trừng lên, băng gạt trong tay rơi xuống, vẫn không kịp rút chân bỏ chạy, hơn mười con ngựa, oanh một tiếng, nhanh chóng giơ chân lên phủ lên cơ thể của anh, anh cũng không kịp giãy giụa, đoán chừng chết ở hiện trường rồi...