Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 856: Càng yêu chính mình



Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng ngủ là một mảnh tĩnh lặng, người đàn ông nằm ở trên giường, nửa trên để trần lộ ra da thịt màu đồng cổ, mặt nghiêng dán vào chiếc gối màu trắng, đôi mắt nhắm lại, ngủ thật trầm lặng...

Ngoài cửa sổ thổi đến từng cơn gió mát yếu ớt, quấn theo hương thơm thanh khiết của lá sen.

Anh vẫn như cũ, mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, thế nhưng mi mắt nhắm chặt vẫn luôn có chút rung động, dường như vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp,trạng thái vô cùng tập chung, mang theo vài phần hương vị cá tính đặc trưng...

“Ba ba, mẹ! !”

Thanh âm của một bé trai truyền đến.

Đó là một vườn nho rộng mấy mấy dặm, chính thức bước vào thời gian thu hoạch, từng mảnh vườn nho xích Hà Châu màu tím sậm, mang theo những giọt nước mưa trong suốt còn đọng lại từ tối hôm trước, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Có một cậu bé mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam, quần đùi màu trắng, trong tay cầm một quả bóng bay thật lớn, cười thật vui vẻ cầm dây chạy về phía trước, trải qua hàng hàng gốc nho, chân bước trên con đường nhỏ tới ruộng bậc thang, ánh tím, sắc trắng, hòa cùng màu vàng hoa dại, lung linh trong gió...

Một đôi vợ chồng, đừng trước vườn nho, nhìn về phía đứa trẻ tràn đầy yêu thương mỉm cười.

Cậu bé cũng vui vẻ cầm bón bay chạy về phía trước, ai biết đột nhiên chân lại vấp phải một cành cây, cậu bé a lên một tiếng ngã xuống, lập tức phát hiện ra toàn bộ đại não như bị tê liệt, đầu óc là một trận xé rách đau đớn, mặt đầy sự thống khổ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ như trúng độc, ngã sấp xuống dưới gốc nho trong vườn, tay nắm chặt chậm rãi bốc cháy lan đến gương mặt, hai chân không ngừng dãy dụa , thật là thống khổ gọi, cuối cùng đánh mất lý trí bàn tay cào xé mặt mình, dứt tóc của mình, cuối cùng là ngửa mặt tuyệt vọng nhìn về phía bầu trời...

“Cha mẹ! !” Cậu bé nằm bò trên mặt đất, khóc thất thanh nhìn về phía cha mẹ, kêu to: “Cha mẹ ———— Cha mẹ ———— “

Bác Dịch trong nháy mắt choàng tỉnh dậy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía hoàn cảnh chung quanh, lại không hiểu sao nhớ lại giấc mộng này, nháy nháy mắt, kỳ quái không hiểu tại sao lại xuất hiện giấc mộng này? Anh nhíu mày nằm ở trên giường, nhớ tới đêm qua cùng Trang Ngải Lâm triền miên, cô nằm nghiêng người như con mèo nhỏ núp ở trong ngực của mình ngủ, lần đầu tiên thấy được tư thái của cô gái nhỏ như vậy, đôi mắt anh vụt sáng, ý cười lan tỏa trên khuôn mặt, trong nháy mắt xoay người, lại nhìn thấy bên gối đã trống không !

Bá! ! !

Bác Dịch thoáng cái ngồi dậy, nghi ngờ nhìn về phía xung quanh, một mảnh tĩnh lặng, cũng không thấy bóng dáng Trang Ngải Lâm đâu, anh nhanh chóng nhấc chăn đệm lên, trầm mặt bình tĩnh đi vào phòng tắm, đẩy cửa ra gọi: “Ngải Lâm?”

Phòng tắm trống trơn , chỉ còn lại hương vị ái muội của trận kích tình đêm qua.

Bác Dịch nửa trên để trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần thường màu đen, đứng ở cạnh cửa, nhíu chặt mi tâm nhìn về phía bên trong liếc mắt một cái, lại xoay người, nhìn thấy trên giường toàn bộ quần áo, trang sức đều không thấy, hai mắt của anh lưu chuyển, lại trầm mặt đi tới trước tủ quần áo, mở ra, nhìn thấy bên trong lại càng trống rỗng, anh thực sự kỳ quái xoay người, nghi ngờ nghĩ: “Cô ấy đi nơi nào chứ?”

Anh không có suy nghĩ nhiều, lập tức trở lại bên giường, cầm áo T-shirt ngắn tay, vừa mặc , vừa nghĩ tới lúc đêm qua hai người cùng lên cao - triều không ngừng, vừa không ngừng luật động vừa hôn môi, phối hợp ăn ý như vậy, không có một người phụ nữ nào như cô, lúc ở cùng anh nhiệt tình như lửa, cả thế giới dường như bị thiêu đốt! !

Cửa nhanh chóng bị mở ra! !

Bác Dịch chỉnh trang lại quần áo, sau khi tắm qua, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi qua hành lang thật dài, trái phải nhìn quanh không gian xa hoa, nhíu mày không biết người phụ nữ này lại đi đâu rồi?

Phía trước truyền đến một giọng ca vui sướng hớn hở.

Bác Dịch nhanh chóng ra khỏi phòng, nhìn thấy Ân Nguyệt Dung mặc một chiếc váy dài lụa mỏng màu vàng nhạt, tóc quăn búi lên, dung một chiếc châm phượng hoàng màu trắng cố định búi tóc, trong tay cầm một đóa hoa màu lam, trên mặt tràn đầy ý cười, tâm tình đang cực tốt đi tới... Anh lập tức có mấy phần xấu hổ, bởi vì tối hôm qua anh ngủ cùng con gái nhà người ta..., Anh nhẹ ho khan hai tiếng, mới có chút ngượng ngùng cười nói: “Trang phu nhân sớm a.”

Ân Nguyệt Dung tay cầm một cái làn đựng hoa thược dược, nhìn thấy Bác Dịch, lập tức ánh mắt sáng lên, nụ cười sáng lạn, nhìn về phía anh vui mừng kêu lên: “Bác Dịch, con tỉnh rồi? Ta đã bảo dì Lý chuẩn bị đồ cho con thật tốt, nhanh đi ăn đi!”

“... ...” Bác Dịch trầm mặc nhìn về phía bộ dáng Ân Nguyệt Dung như vậy, lập tức có chút sững sờ cười nói; “Cảm ơn Trang phu nhân... Chỉ là người trong nhà... Đều đi đâu hết rồi ? Ách, chủ tịch Trang đâu ạ? Còn có...”

Ân Nguyệt Dung phảng phất có điểm kỳ quái nhìn về phía Bác Dịch cười rộ lên nói; “Cha con đã đến Hoàn Cầu rồi, Hạo Nhiên cái thằng súc sinh kia sẽ không đến sớm đâu! Hôm nay liền còn ta và con hai người dùng bữa thôi! Làm sao vậy?”

Bác Dịch nhanh chóng chớp mắt, nhớ lại chẳng nhẽ người phụ nữ kia lạy bò cửa sổ chạy mất?

Ân Nguyệt Dung híp mắt nhìn về phía Bác Dịch bộ dáng đang băn khoăn suy nghĩ kia, bà lập tức cầm lãng hoa, đến gần anh hé miệng nhíu mày, nhẹ tức giận nói: “Có phải Ngải Lâm, con bé kia tối hôm qua lại chạy vào phòng đánh con? Nha đầu chết tiệt kia! Ta sớm nên dùng keo 502 niêm phong cửa sổ lại mới phải!”

“Ách... Không có!” Bác Dịch nhanh chóng nói.

“Không có?” Ân Nguyệt Dung nghe thấy lời này, vẻ mặt yên lặng nhìn về phía Bác Dịch cười rộ lên nói: “Vậy con mau dùng bữa sớm một chút đi! Biết con hôm nay còn phải về Hoàn Cầu, lại không được nghỉ thêm lấy một ngày, đã bị chà đạp là cái chuyện thương tâm cỡ nào a?”

Bác Dịch chỉ đành khách khí cười nói: “Không có việc gì... Ách, dì, con có việc khả năng cần phải đi ra ngoài một chút, không cần dùng cơm đâu ạ ...”

Anh nói xong, liền nhanh chóng hướng bà gật gật đầu, liền đi ra ngoài! !

Ân Nguyệt Dung không thể tin được mở to mắt, nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch, vẻ mặt kích động.

Dì Lý từ sớm đã dọn xong cơm, nhìn thấy phu nhân như vậy, liền tò mò hỏi: “Phu nhân? Ngài sao vậy?”

“Dì có phát hiện ra Bác Dịch hôm nay có cái gì đó không đúng không?” Ân Nguyệt Dung cũng không biết chuyện tối ngày hôm qua, nhìn về phía dì Lý vội vàng nói.

“Ách... Có cái gì không đúng sao?” Dì Lý kỳ quái hỏi.

“Cậu ấy gọi ta là dì! Cậu ấy không gọi ta là Trang phu nhân nữa!” Ân Nguyệt Dung nhất thời vẻ mặt kích động nhìn về phía Bác Dịch đi đến trước vườn hoa kia, cảm khái vạn phần nói: “Ta... Ta... Ta có thể sẽ được ôm cháu ngoại a! !”

Dì Lý lập tức có chút ghét bỏ bất đắc dĩ nhìn về phía phu nhân nhà mình.

Ân Nguyệt Dung vẫn như cũ sống trong thế giới của mình, tay nâng làn váy, ở trong phòng khách hớn hở khoái trá xoay tròn, ai biết di chuyển , người không cẩn thận đụng phải tập báo chí trên ghế sô pha...

Người hầu vừa đi qua, muốn nhặt lên, đặt lại trên sô pha...

“Chờ một chút! !” Ân Nguyệt Dung đột nhiên biến sắc, xoay người nhìn về phía nội dung trên báo, kích động gọi: “Đưa tờ báo kia tới đây cho ta! !”

Cô gái nghe nghe thấy lời này, liền nghi ngờ liếc nhìn tờ báo trong tay, vừa nhìn thấy qua nội dung trên báo, sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, sợ đến nói không nên lời! !

Ân Nguyệt Dung nhanh chóng đi qua, bá một tiếng đoạt lấy tờ báo kia, nhanh chóng xem lướt qua nội dung mặt trên, trong lúc nhất thời, đôi mắt đẹp mộng ảo kia lập tức khổ sở, đau lòng! !

Trường đua ngựa!

Một con tuấn mã màu trắng đang phi nhanh tại trường đua ngựa, người con gái hiên ngang oai hùng, mặc trang phục kỵ sĩ màu trắng, đội chiếc mũ màu đen, tay cầm dây cương, thúc ngựa phi như bay! !

Một soái ca nước ngoài, cũng mặc trang phục kỵ sĩ màu đen, lại tựa ở bên lan can,tươi cười ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm gợi cảm cùng xinh đẹp cưỡi ngựa, bất kể như thế nào nhìn vào bóng dáng kia cũng thấy là một mỹ nữ truyền kỳ !

Bác Dịch chậm rãi nghi ngờ đi tới trước chuồng ngựa, không thể tin tưởng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm lúc cưỡi ngựa, tràn ngập sức sống, nhớ tới đêm qua hai người ôm nhau , lúc tiến vào, cô cuối cùng cũng khuất phục nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, mất hồn như vậy...Anh dắt ngựa dừng lại trước lan can, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Trang Ngải Lâm xa xa, lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn soái ca người ngoại quốc này...

Soái ca ngoại quốc kia cũng nghiêng người nhìn về phía anh, mắt tràn đầy nghi ngờ.

Trang Ngải Lâm lúc này, tay cầm dây cương cưỡi tuấn mã, trải qua lan can, giống như nữ vương mặt lạnh cúi đầu nhìn Bác Dịch!

Bác Dịch cũng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm lạnh lùng chăm chú nhìn anh thật lâu, mới rốt cuộc nhảy xuống, tay vỗ lưng ngựa, để cho con ngựa đi trước tản bộ, mới rốt cuộc cầm mũ kỵ sĩ, cởi ra, lộ ra tóc quăn khêu gợi, đón gió phiêu động... Cô liền như vậy xoay người, nhàn nhạt nhìn về phía anh!

Bác Dịch cũng bình tĩnh nhìn về phía cô.

“Anh qua đây làm cái gì? Tìm tôi?” Trang Ngải Lâm bình tĩnh tay cầm y phục kỵ sĩ, nhàn nhạt hỏi.

“... ...” Bác Dịch lại trầm mặc nhìn cô.

“Tôi đã từng cho anh cơ hội! Ở phòng làm việc của anh!” Trang Ngải Lâm dường như giải quyết việc chung nhìn anh.

“... ...” Bác Dịch cắn chặt răng nhìn cô.

Trang Ngải Lâm lại vô cùng bình tĩnh nhìn về phía anh, yếu ớt nói: “Tối hôm qua hai chúng ta chẳng qua là nhu cầu cần thiết!Anh cũng không có thích tôi!”

Bác Dịch híp mắt nhìn cô.

Trang Ngải Lâm thập phần thanh tỉnh nhìn về phía anh, nói: “Lý do anh không thể yêu tôi, là quá nhiều người yêu tôi!”

Bác Dịch hơi giật mình nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm hơi ngửa mặt, tay cầm mũ kỵ sĩ, lại bình tĩnh mà cứng rắn nhìn về phía anh, nói: “Tôi nói rồi! Tôi không thích người đàn ông từ chối tôi! Chứng minh một điều rằng anh ta không tôn trọng tình cảm của tôi cùng quá nhu nhược! Cho nên hai chúng ta cũng sẽ không bởi vì một buổi tối, ngủ chung, mà có cái gì thay đổi! Anh không nên suy nghĩ nhiều! Tôi là loại người lý trí quan trọng hơn tình yêu! So với yêu anh, tôi càng yêu chính bản thân tôi hơn!”

Bác Dịch thở dốc, ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm cũng thật sâu nhìn vào mắt anh, lập tức xoay người, cất bước muốn đi về phía con ngựa của mình! !

“... ...” Bác Dịch hai tròng mắt vụt sáng, muốn gọi cô!

Trang Ngải Lâm sắc mặt lạnh lùng cất bước đi về phía trước, không thèm để ý tới anh! !

Bác Dịch tức khắc quay mặt sang, nhìn về núi rừng phía xa, phảng phất nhìn thấy chính mình trong vườn nho năm ấy, nặng nề thở dốc.

Trang Ngải Lâm dừng lại một chút, hơi nghiêng mặt, dường như nhìn thấy nửa bên mặt cứng rắn của người đàn ông kia, cô cười lạnh một cái, tay tiêu sái nhẹ vuốt sợi tóc trên trán, tiếp tục cất bước đi về phía trước! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.