Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 857: Nhớ nhung



Tòa nhà Hoàn Á!

Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong là sơ mi màu xanh nhạt, một phong thái hiên ngang, nghiêm nghị đi ra thang máy, nhanh chóng muốn gọi Tiêu Đồng, giao phó cho cô ấy bữa tiệc tối nay phải giám sát thật chặt chẽ, lại nhìn thấy toàn bộ người trong văn phòng có vẻ mặt kỳ quái, anh nghi ngờ, liền nhìn về phía Tiêu Đồng...

Tiêu Đồng cũng có vẻ khó xử, sốt ruột đứng ở trước cửa phòng làm việc, bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười.

“Có chuyện gì vậy?” Trang Hạo Nhiên đi đến gần, tò mò hỏi.

“Phu nhân đã tới!” Tiêu Đồng nói.

“Mẹ tôi?” Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Vâng!” Tiêu Đồng vội vã gật đầu.

“... ...” Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên chớp chớp, nhanh chóng nhớ lại trong khoảng thời gian vừa qua mình có làm chuyện gì để bà không vừa lòng đâu, lại nghĩ hay là scandal của chị và người đàn ông kia ở khách sạn?

“Anh nên đi vào trước đi? Đừng suy nghĩ! !” Tiêu Đồng không dám nói lý do kia, lúng túng nói.

Trang Hạo Nhiên liền đành phải tự mình mở cửa phòng làm việc, nghi ngờ bước vào...

“Ô ô ô ô ô!” Một trận khóc thảm thiết truyền đến!

Anh bối rối nhìn về phía có tiếng khóc phát ra!

“Ô ô ô ô ô ô!” Ân Nguyệt Dung đang ngồi ở trên ghế làm việc của con trai, dùng khăn tay lau nước mắt, vẫn là tiếng khóc ô ô ô thảm thiết, dường như nếu bị kích động thêm nữa, có lẽ bà sẽ tìm đến cái chết! !

“Mẹ! ! Có chuyện gì vậy?” Trang Hạo Nhiên thấy mẹ như vậy, lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng xoay người, lo lắng nhìn về phía bà, nghiêm túc hỏi: “Có phải mẹ lại xem phim Hàn Quốc?”

Ân Nguyệt Dung nhất thời kích động, nước mắt vẫn rơi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn con trai!

Trang Hạo Nhiên liền thu lại sắc mặt, đi tới trước mặt mẹ, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đầy nước mắt của bà, vịn tay lên ghế tổng tài, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ta muốn ly hôn với ba ngươi! ! !” Ân Nguyệt Dung nói với con trai! !

“... ...” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên biểu lộ vẻ quái dị, sau đó bất đắc dĩ cười, nói: “Mẹ, đừng đùa nữa... Đến tuổi này rồi! Còn đòi ly hôn cái gì a?”

“Con nói! ! Nếu như mẹ và cha con ly hôn! Con muốn theo cha hay là theo mẹ! !” Ân Nguyệt Dung lại khóc lớn! !

“... ...” Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười đau khổ, ngẩng đầu, nói với bà; “Mẹ! ! Con chừng này tuổi rồi, không cần lựa chọn? Thế nhưng có chuyện gì xảy ra?”

“Con hãy xem đi! !” Ân Nguyệt Dung với tay chỉ vào tờ báo trên bàn làm việc, lại khóc lớn nói: “Đêm qua chỉ vì trông chừng hai chị em con, một không muốn cưới vợ, một không ai thèm lấy! Ai ngờ trông chừng con lại không đề phòng cha!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, thấy lạ đứng lên, cầm tờ báo lên xem, nhìn thấy một trang báo khổ A4, trong đó có ảnh cha anh – trên người mặc âu phục màu đen tay đỡ một phụ nữ rất thanh lịch đi ra từ sảnh khách sạn, người phụ nữ kia còn dựa vào vai cha... . . . Anh ngơ ngác, cúi đầu kinh ngạc nhìn kỹ tấm ảnh ở trên báo- đó chính là một người quen - Dì Diệp? (tức là mẹ của Tưởng Thiên Lỗi! )

“Đây là... Đã xảy ra chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên cũng có chút giật mình, hỏi!

“Ô ô ô ô ô ô...” Ân Nguyệt Dung lại lấy khăn tay, vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Mẹ biết mà, ba con luôn luôn nhớ, không bao giờ quên được Dì Diệp! ! Năm ấy chúng ta kết hôn, mẹ nhìn thấy bóng lưng ông ấy, đối mặt với ánh trăng thở dài! Đến nay mẹ nhớ tới đến chuyện cũ, thật sự rất sợ hãi! Mẹ dốc hết sức để yêu người đầu trâu này, Mẹ dễ dàng quá sao? Toàn bộ kim cương nhà ta chuyển tới cho ông ấy ! Thế nhưng... Thế nhưng... Ông ấy không quên được Dì Diệp con! ! Ô ô ô ô ô! Ta biết ngay mà, Ông ấy luôn ghét bỏ ta vì ta quá trẻ!”

“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên vừa định giải thích...

“Con không cần giải thích! !” Ân Nguyệt Dung thoáng ngẩng đầu lên, lấy nước mắt bịt miệng anh, tức giận nói: “Con đừng nói, đây là chuyện hiểu lầm! Qua nhiều năm như vậy, mẹ vẫn nghi ngờ Ngải Lâm là do Mạn Nghi sinh ra, trái tim chị con còn cứng hơn đá! Một người như thế, nếu như không phải do khó quên được tình cũ, sẽ không ở trước mặt cha con uống say như vậy, sau đó còn tựa vào vai ông ấy! Ô ô ô ô ta!”

Trang Hạo Nhiên lại một trận cười đau khổ, nhìn mẹ, rồi nói; “Mẹ! Phải tin vào bản thân mình chứ! Chị là do mẹ mang thai mười tháng, vẫn còn nghi ngờ là sao?”

“Mẹ mặc kệ! ! Lần này nhất định mẹ phải ly hôn! ! Ông ấy làm cho mẹ quá đau lòng, vừa về nước đã như vậy rồi! Lớn tuổi như vậy, vẫn như cũ không tôn trọng! Hiện tại, con trai đến vợ còn chưa lấy được, thế mà ông ấy lại đi tìm tình yêu thứ hai! Ô ô ô ô!” Ân Nguyệt Dung giấu mặt vào khăn tay khổ sở kêu lên! !

“Mẹ...” Trang Hạo Nhiên lại vội vã ngồi xuống, cầm khăn tay lau nước mắt cho bà, nói: “Mẹ đừng nghĩ quá nhiều! Qua nhiều năm như vậy, ba yêu mẹ như vậy, mẹ không biết sao? Đừng vì chuyện nhỏ này, làm sứt mẻ tình cảm vợ chồng. Đây nhất định là hiểu lầm, báo chí chỉ giỏi đưa tin vớ vẩn, mẹ xem con và chị khi ở Anh quốc không phải thường bị hãm hại đó sao?”

“Mắt ngươi mù ah?” Ân Nguyệt Dung giật lấy tờ báo, vừa khóc vừa giơ lên, hướng về phía con trai kêu to; “Ba ngươi đỡ hông bà ấy a! ! Tay còn chạm vào mặt bà ấy! Nuôi ngươi lớn như vậy, coi như là một người đàn ông bình thường, ngươi nói cho ta biết, như vậy tính cái gì? Nếu như Khả Hinh bị người đàn ông khác đỡ như vậy, ngươi thấy có được không?”

“Chuyện đó… Chắc không được...” Trang Hạo Nhiên đành phải bán đứng cha mình.

“Ta muốn ly hôn! ! Ta muốn ly hôn! Ta nhất định phải ly hôn! ! Ta không bao giờ muốn gặp lão già đó nữa!” Ân Nguyệt Dung lại đau khổ, cầm khăn tay lên, che mặt khóc rống!

“Mẹ... Mẹ...” Trang Hạo Nhiên nghĩ định khuyên...

“Ầm! !” Cửa mở ra! !

Trang Ngải Lâm mặc một chiếc váy dài màu trắng rất gợi cảm, tóc xoăn, vẻ mặt nôn nóng đi tới, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại muốn ly hôn! Muốn ly hôn hãy ly hôm sớm đi một chút! Em cùng ba, chị cùng mẹ!”

“Chị! !” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn về phía chị! !

Trang Ngải Lâm nhíu mày đi tới trước bàn làm việc, ôm vai, cảm thấy có mấy phần buồn chán nhìn về phía mẹ tay cầm khăn lụa, tiếp tục khóc rất đáng thương, thở hổn hển, nhìn đến tờ báo, vừa nhìn vừa nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì... ...”

Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn thấy cha đang đỡ Dì Diệp, động tác kia rất mập mờ, cô nhịn không được: “Oa! Chơi lớn như vậy sao?”

“Ta biết ngay mà! !” Ân Nguyệt Dung lập tức lại bị kích động đứng lên, tay cầm khăn lụa khóc nói; “Ta sinh đứa nhỏ, coi như bảo bối, giống Thiên Lỗi cùng Tuyết Nhi đáng yêu nhà Mạn Nghi! ! Ta muốn đem hai ngươi nuôi dưỡng như thế! Vậy mà ba ngươi ghét bỏ ta ! Ba ngươi vẫn cảm thấy Thiên Lỗi hiếu thuận, điềm đạm, bình tĩnh, cảm thấy Tuyết Nhi hồn nhiên, thật hồn nhiên! ! Nhìn đến hai người các ngươi! Không có chút nào vừa mắt ! !“.

“... ...” Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm không dám lên tiếng, biết mẹ đang rất giận!

“Ta không quan tâm! Ta cũng không muốn quản cái nhà này nữa, cũng không thể quản nổi, dù sao các ngươi đã trưởng thành, ta có thể mặc kệ, ta sẽ về nhà ông bà ngoại! Sau này ta tự sinh tự diệt, các ngươi không cần lo cho ta!” Ân Nguyệt Dung ngồi xuống ghế da, khóc rất đau khổ! !

“Ô, mẹ! !” Trang Hạo Nhiên vội vã lại quỳ xuống, ôm lấy bà, sốt ruột an ủi nói: “Mẹ... Mẹ... Mẹ không nên tức giận... Đừng buồn... Lần này là ba sai rồi...”

“Sai cái gì mà sai?” Trang Ngải Lâm thấy không đúng, trước giờ luôn luôn đứng về phía cha, nói thẳng; “Dì Diệp là mối tình đầu của ba, thỉnh thoảng gặp nhau! Không biết vì chuyện đau lòng gì mà uống say như vậy, thấy say thì đỡ ra ngoài. Việc này trong phim Thần Tượng của Hàn Quốc thường có? Mẹ cũng biết truyền thông luôn đưa tin nhảm nhí, ba thương mẹ như vậy, mẹ còn nghi ngờ ba, mẹ muốn tìm con khỉ để lấy a?”

“Ngươi...” Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu, nhìn về phía con gái kích động khóc lên; “Ngươi có phải là do ta sinh ra hay không? Nhất định nhầm lẫn rồi! !”

“Con cũng muốn nghĩ thế a!” Trang Ngải Lâm cười nói.

“Chị! !” Trang Hạo Nhiên thoáng liếc mắt nhìn chị, có một chút trách móc, lại vội vàng an ủi mẹ: “Được rồi, được rồi, mẹ, không nên tức giận, con sẽ mời ba qua đây!”

“Không muốn tìm ông ấy! Tìm được ông ấy ta cũng không muốn gặp! !” Ân Nguyệt Dung lại một lần nữa bị kích động, rơi lệ!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, cầm di động lên, bấm số di động của cha! !

phòng làm việc của chủ tịch Hoàn Cầu! !

“Chuyện gì đã xẩy ra?” Tưởng Vĩ Quốc đem tờ báo nện xuống trước mặt Trang Tĩnh Vũ, tức giận hỏi.

Trang Tĩnh Vũ lại nhìn thấy điện thoại của con trai, nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì, vừa mới muốn đứng dậy, liền thấy gương mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đi tới, nhìn mình chằm chằm, ông miễn cưỡng đứng lên, khẩn trương nói; 'Ông không nên hiểu lầm! Ngày hôm qua tôi có dự một bữa tiệc, vô tình đến sảnh khách sạn thì gặp Mạn Nghi, liền tâm sự!... Khi nhắc tới một số chuyện buồn, bà ấy uống hơn hai chén, tôi đây chỉ là đỡ bà ấy thôi...”

Tưởng Vĩ Quốc nghe xong, nóng mắt, tức giận, trừng mắt nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Ông cũng đã lớn tuổi, lại còn chơi kiểu tiểu tư sản nhỏ mọn! Bà ấy có chuyện gì mà buồn, ông nói cho tôi biết! Không phải cùng bà ấy uống rượu với nhau chứ! ông đừng tưởng rằng nhiều năm như vậy, tôi không biết tâm tư của ông, ông thích bà ấy, đến bây giờ vẫn thích! !”

Trang Tĩnh Vũ nghe được lời này, cho dù rất bình tĩnh nhưng vẫn cự lại, nói: “Ông đừng làm ầm ĩ nữa! Ta và Mạn Nghi không có gì!”

“Năm ấy chúng ta kết hôn, chưa được ba ngày, các ngươi liền kết hôn! Biết Nguyệt Dung không quá ba ngày! Ông nói ông yêu bà ấy, ta không tin!” Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía Trang Tĩnh Vũ tức tối nói: “Huống chi, Nguyệt Dung trông rất ngớ ngẩn, là người bình thường đều sẽ không thích bà ấy! Ông như vậy, sao có thể sẽ thích bà ấy?”

“Không nên nói Nguyệt Dung như vậy!” Trang Tĩnh Vũ nhất thời tức giận nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc! !

“Vậy ông giải thích cho tôi! ! Ông có vợ, ông ôm vợ tôi để làm cái gì?” Tưởng Vĩ Quốc lại tức giận nói: “Rốt cuộc có việc gì mà buồn rầu, mà phải trò chuyện để an ủi! Làm sao trò chuyện không thể giúp bà ấy bình tĩnh, mà lại muốn uống rượu! Ông cũng xem lại bản thân mình một chút, Chủ tịch Hoàn Cầu lại đi ôm vợ của người khác, hơn nữa bị người ta chụp được ảnh, ông phải nể mặt tôi chứ, để mấy đứa nhỏ nhìn mặt nữa chứ? Ông chưa từng nghĩ qua sao?”

“... ...” Trang Tĩnh Vũ nhất thời không lên tiếng! !

“Nói đi! !” Tưởng Vĩ Quốc lại tức giận! !

Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc yếu ớt nói: “Bà ấy đang suy nghĩ cái kia... Cái chết của đứa nhỏ nhiều năm trước...”

Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này, hai tròng mắt lóe lên, im lặng không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ cũng nặng nề, thở dài một cái, ủ rũ đứng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.