Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 881: Tiếng trống dừng lại



Ba nhân viên tạp vụ nằm trên mặt đất ở trong hầm, thân thể tất cả đều bị thương, khóe miệng chảy máu, hai tròng mắt lóe lên lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhìn người trong hầm, không hiểu vì sao mà lại bị phát hiện ra?

“Rất ngạc nhiên?” Mỹ Linh trên tay cầm con dao nhọn, vừa cười vừa từng bước đi lên phía trước, nhìn bọn chúng nói; “Ngạc nhiên lắm ah, sao chúng ta có thể phát hiện ra chai rượu đó, sau đó lại có thể tráo đổi?”

Một nữ phục vụ bên hông bị thương, máu vẫn đang chảy xuống mặt đất, tất cả đều là máu, ngửa mặt lên, nặng nề nuốt nước bọt nhìn Mỹ Linh.

Mỹ Linh đột nhiên hài hước nói; “Không nên coi tất cả mọi người trong thiên hạ đều ngốc cả! Cô gái kia là chúng ta cố ý sắp xếp, tráo đổi chai rượu kia, khi nó rơi xuống mặt đất, cô ấy liền ôm đi, sau đó dẫn ngươi qua đây, chờ ngươi gửi tín hiệu cho đồng bọn! ! Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?”

Nữ phục vụ này nghe nói thế, nhìn chằm chằm vào Mỹ Linh, nói: “Ngươi... Các ngươi đưa ta vào tròng?”

Mỹ Linh nhịn không được phì cười nói: “Cho nên ta nói, đừng coi người khác là đồ ngốc! ! Nói! ! Ai sai khiến các ngươi tới đây! ! Rốt cuộc có mục đích gì! Ta biết các ngươi là người của tổ chức Bóng Đêm, thế nhưng người của tổ chức Bóng Đêm chỉ là giết người! Ai đứng phía sau vụ này?”

Nhưng bọn chúng không lên tiếng, chỉ cười mỉa mai.

“Phanh! !” Cửa bị mở ra! !

Tiếng trống sẽ phải ngừng rồi! !

Uyển Thanh nhanh chóng đem hòm thuốc tiến vào, không nói hai lời, đặt xuống, mở ra, từ bên trong lấy ra ống tiêm, kim tiêm, nhanh chóng xoay vào với nhau, sau đó giơ lên không trung, nhẹ ấn lớp dịch lỏng trong suốt phun thẳng ra ngoài! !

Ba người của của tổ chức Bóng Đêm bị trói, hổn hển thở gấp, nghi ngờ không hiểu nhìn về phía cô.

“Chúng ta không có thời gian !” Uyển Thanh đầu tiên là tháo mũi kim ngắn ra, sau đó cầm lên một mũi kim dài khác, nhanh chóng lắp vào. Sau đó lại giơ lên không trung, nhẹ nhấn một cái, lớp dịch lỏng lại bắn ra ngoài, cuối cùng nhìn về phía ba người của tổ chức Bóng Đêm, hai mắt lộ ra vẻ vô tình và tàn nhẫn, chậm chạp nói: “Thuốc này khi tiêm vào cơ thể của các ngươi, ba giây sau, các ngươi lập tức sẽ xuất hiện ảo giác đáng sợ, cảm thấy như bị rắn quấn lên đầu, răng sẽ cắn vào đầu lưỡi, chất độc sẽ không ngừng ngấm vào, lăn qua lăn lại, cảm giác còn đáng sợ hơn bị nhện độc hay bọ cạp bò đốt. Khắp nơi đều cảm giác thấy rắn, ảo giác này sẽ từ từ cùng các người chơi đùa ! Theo bản năng các ngươi sẽ tự nói với chính mình, đây không phải là sự thật! ! Nếu mà sợ hãi, tế bào thần kinh của các ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó...”

Cô lại nhanh chóng cầm lên một ống tiêm khác, giơ lên nhìn về phía người của tổ tức Bóng Đêm, mỉm cười nói: “Lúc đó, chúng ta sẽ tiêm mũi thứ hai, mũi thuốc này chính là để cho các ngươi ngoan ngoãn nói sự thật!”

Ba người của tổ chức Bóng Đêm trong nháy mắt, khẽ nhúc nhích hàm răng...

Uyển Thanh nhìn bọn chúng cười nhạt nói: “Chớ ảo tưởng mà tự sát, chúng ta đã tiêm một mũi trước khi đưa các ngươi vào đây, hiện tại hàm răng của các ngươi, chỉ có thể nói, ngoài ra không thể làm gì hơn nữa! ! Nếu như có thể tự sát, không phải là dễ dàng cho các ngươi sao? Các ngươi giết nhiều người như vậy, xuống địa ngục quá đơn giản, hãy ở lại đây cùng chúng ta chơi đùa đi! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa, nói! ! Ai đứng phía sau chỉ đạo? Ai sai các ngươi tới đây? Hình ảnh đứa bé đặt trên bàn của chủ nhân các ngươi rốt cuộc là ai?”

Ba người của tổ chức Bóng Đêm quay đầu đi, nặng nề thở dốc, im lặng không lên tiếng.

Uyển Thanh nhìn về phía chúng nói: “Không nói có phải không! ! ?”

Chúng vẫn như cũ không lên tiếng! !

“Cung cấp thuốc cho chúng!” Uyển Thanh không nói hai lời, liền cả người nhanh chóng đứng lên, phân phó thuộc hạ: “Hầu hạ bọn chúng tốt cho tôi! !”

Mỹ Linh cùng ba người đàn ông mặc áo đen cầm ống tiêm lên, nhanh như chớp tiến tới, trong nháy mắt hướng thân thể của bọn chúng đâm mạnh xuống! !

“A! !” Chúng đau đớn, ngửa đầu lên kêu la!

“Thùng thùng thùng thùng thùng...” Tiếng trống lại nhanh chóng vang tới ! !

Khung cảnh của bữa tiệc tối um, ánh đèn theo từng đợt trống quét qua quét lại toàn bộ nam nữ độc thân. Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh thầy, cảm giác gấp gáp, hồi hộp, hai mắt chớp liên tục, thở dốc chỉnh lại váy, nghe tiếng trống kia càng lúc càng to hơn, càng lúc càng dồn dập, thấy trang Trang Hạo Nhiên đang nhìn về phía mình dịu dàng, tươi cười, đẹp trai. Tim cô bỗng đập rộn ràng, nếu có hôn cũng chỉ là vì mục đích từ thiện mà thôi...

Cô vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

“Dừng! !” Tiêu Đồng đột nhiên quát to một tiếng! !

Tiếng trống trong nháy mắt dừng lại! !

Ánh đèn cũng dừng lại!

Tất cả quan khách ồ lên một tiếng, nhìn khắp nơi – bên phải, bên trái, muốn xem rốt cuộc tối nay cô gái may mắn đó là ai?

Một ánh sáng màu trắng, liền rơi vào người mặc chiếc váy dài có đính hoa Mẫu Đơn, và có vài cánh hoa nhỏ ở trên đầu!

Đường Khả Hinh vẫn như cũ ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, nhìn xuống đôi tay trắng nõn nhỏ bé của mình đang đan vào nhau. Nghĩ hôm nay vọt vào phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, khóc lóc van xin hôn một cái lại bị người kia cự tuyệt, làm cho tâm cô đau đớn, mất mát. Hai tròng mắt đỏ bừng, cũng không muốn biết Trang Hạo Nhiên sẽ cùng ai hôn môi, cô vẫn như vậy ngơ ngác ngồi một bên, cảm thán tình cảm của mình...

Mọi người xung quanh cùng nhau im lặng nhìn cô.

Vitas cũng bộc lộ vẻ kỳ quái, cười như không cười nhìn về phía học trò.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhìn thấy ánh sáng quyét qua như khung cảnh trên thiên đường, nghiêng người nhìn thấy một cô gái đáng yêu, đang im lặng mà dịu dàng nhìn xuống phía dưới, lộ ra vẻ cô đơn vô hạn, anh không khỏi dịu dàng mỉm cười.

P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]

“Đường tiểu thư?” Tiêu Đồng đứng phía trước kêu lên.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ cả người ngơ ngác, im lặng không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, hai tròng mắt lóe ra, đột nhiên hiểu một chút, im lặng và mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Quan khách vẫn như cũ im lặng nhìn cô.

Tiêu Đồng không chờ đợi được cười rộ lên, cầm micro lớn tiếng gọi: “Đường tiểu thư! ! !”

“A?” Đường Khả Hinh lúc này mới có phần tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn về phía trước sân khấu, vẫn là Tiêu Đồng đứng trong bóng tối, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu ra, đang mỉm cười với cô, lúc này trống ngực của cô đập thình thịch, bối rối nói: “Gì thế?”

Toàn bộ quan khách trong bữa tiệc bật cười.

Đường Khả Hinh ngây ngốc quay đầu nhìn xung quanh, vẫn mơ hồ, chưa có phát hiện ra bản thân mình đang ngồi chính giữa ngọn đèn chiếu vào.

“Cô xem trên người cô có ánh đèn chiếu không?” Tiêu Đồng mỉm cười nhắc nhở.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nhìn thấy bông hoa Mẫu Đơn bên hông được chiếu bởi một vệt sáng, trong nháy mắt sáng lên giống như trên thiên đường, đóa hoa kia trở nên sống động, rất thanh lịch mà cũng quyến rũ. Một bàn tay chìa ra trước mặt, tự nhiên có một cảm giác xúc động ập đến, không thể tin được người này lại xuất hiện trước mặt cô, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ; “Chuyện này... ! !”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn vào đôi mắt anh, kích động mỉm cười, cảm giác nước mắt đang chảy ra, nhìn trong khung cảnh ánh sáng mờ ảo này, không nghĩ đó là sự thật, giống như đang nằm mơ! !

Trong bóng tối, bóng của hai người như đang trong thiên đường tương đối xa, nhưng khoảng cách thực tại lại đứng rất gần nhau! !

Tiêu Đồng ở phía trên, nhìn hai người lớn tiếng nói: “Đêm nay, tổng giám đốc Trang đã mời được cô gái may mắn nhất lên sân khấu rồi!”

Một tràng pháo tay vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ, hai tròng mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên cũng không khách khí vung tay lên nhiệt tình tươi cười, cả người phóng khoáng, đẹp trai đứng trước mặt Đường Khả Hinh, im lặng xúc động nhìn cô!

Đường Khả Hinh vẫn ngồi ở chiếc ghế màu trắng, xấu hổ, dịu dàng ngẩng đầu nhìn anh, trái tim lại đập thình thịch.

Trang Hạo Nhiên cười, trong nháy mắt cúi xuống ôm lấy Đường Khả!

“Oa Oa! !” Toàn hội trường quan khách nhao nhao vỗ tay cổ vũ, đồng thời cười rộ lên! !

Đường Khả Hinh bất ngờ bị người đàn ông này bế lên, cảm giác an toàn và ngọt ngào bao quanh mình, vươn tay, nhẹ vòng qua cổ anh, mặt xấu hổ đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, muốn cười không dám cười, nhưng lại thực sự chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, kìm lòng không được dịu dàng nở nụ cười ngọt ngào ...

“Lão đại! ! Giỏi lắm ! ! Đẹp trai! !” Tô Lạc Hành mấy người bọn họ đồng thời kêu lên! !

Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ nhất thời im lặng nhìn về phía bọn họ.

Trang Hạo Nhiên tươi cười, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng bế cô lên, hướng phía sân khấu, bước đến...

Đường Khả Hinh kéo nhẹ cổ Trang Hạo Nhiên, đôi mắt dịu dàng, trìu mến nhìn anh khẽ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.