Trên con đường nhỏ thật dài, vài chiếc đèn đường dịu dàng chiếu xuống,
ánh sáng màu xanh lam, mơ hồ chiếu lên hoa cỏ non mềm ở trong màn đêm và chiếu đến cây tương tư.
Có một chiếc ghế dựa hình bán nguyệt, được đặt ở dưới tàng cây tương tư.
Lúc này sắc mặt Tô Thụy Kỳ bình tĩnh ngồi ở trên ghế, đôi tay khẽ đặt ở
sau chiếc ghế bán nguyệt, nhìn phía xa có đôi khách nước ngoài, ngồi ở
trong xe ngắm cảnh, dựa vào nhau dựa chung một chỗ, nhìn bọn họ mặc quần áo theo phong cách Hawai, đoán chừng từ bờ biển mới vừa trở lại, anh
mỉm cười một cái, từ sau lưng truyền đến tiếng động nhẹ, tiếng bước chân rất nhịp nhàng, ánh mắt anh dừng lại, hơi xoay người, ngẩng đầu.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương và váy ngắn màu đen, trên bả
vai treo một túi xách màu trắng, vô cùng mát mẻ trong sáng đứng ở trước
mặt của mình, cười có chút trách mình.
Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhìn bộ dáng cô đứng ở
trong bóng tối, càng tăng thêm dịu dàng nữ tính, hai mắt dần dần lộ ra
dịu dàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Được rồi, ngồi. Đừng nóng giận,
tôi chỉ vừa đúng dịp nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, nên trêu chọc cô
thôi."
"Dọa như vậy sẽ làm người ta chết khiếp đó." Đường Khả Hinh cố ý trừng
mắt liếc nhìn anh một cái, mới mỉm cười đi vòng qua ghế tròn, ngồi ở bên cạnh anh, đem túi xách đặt ở trên đùi, mệt mỏi vỗ nhẹ.
Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt của Đường Khả Hinh ở trong màn đêm,
có chút bận tâm hỏi: "Tại sao khóc? Sáng nay gọi điện thoại cho cô, cô
còn nói rất tốt, rất vui vẻ."
Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía xa
có một gốc cây dừa, dưới bầu trời đêm đón gió biển, nhẹ nhàng đung đưa,
sâu kín nói: "Mới vừa rồi, tôi đã trải qua một chuyện rất kinh hiểm, rất đáng sợ."
Tô Thụy Kỳ nghiêm nghị nhìn cô.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh buông lỏng cúi thấp đầu, lắc lắc dây xách tay, nói: "Thiếu chút nữa tôi sẽ chết."
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, đưa ra cánh tay thon dài, đặt nhẹ ở sau ghế chỗ cô dựa vào, nhìn cô.
Trên mặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười biết ơn, chớp mắt, ngẩng đầu lên
nhìn một vài ánh sao trên bầu trời tối tăm, nói: "Tôi cho rằng sau khi
khuôn mặt của tôi bị hủy, cuộc đời của tôi đã xong rồi, giấc mộng của
tôi cũng xong rồi, tất cả mọi chuyện của tôi đều xong rồi. Tôi cũng
không cảm thấy, kiến thức tôi học được trước kia sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào đối với tôi hôm nay. Tôi cho rằng công việc hàng ngày là phải
lau ly, kiểm tra rượu trong hầm, có thể nhìn rượu đỏ mà tôi rất yêu quý. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, tôi đột nhiên hiểu ra, số mạng để cho tôi
đi tới cuối cùng, là muốn nói cho tôi biết, quá khứ, tôi đã từng cố
gắng, chỉ cần tôi không muốn buông tha, tất nhiên bọn chúng sẽ trở thành sinh mệnh của tôi, là một bè gỗ nổi lên lớn nhất, lúc tôi sắp hít thở
không thông, giúp tôi chống đỡ ngẩng đầu hướng lên trời hít thở một
hơi."
Tô Thụy Kỳ yên lặng lắng nghe.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, đột nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn Tô
Thụy Kỳ nói: "Thì ra tôi cố gắng phấn đấu, từ kho hàng lạnh lẽo, tranh
thủ một chút ánh mặt trời, nhận được niềm vui như vậy. Niềm vui không
phải là một chút ánh mặt trời, mà là sự cố gắng của tôi. Trong ba năm,
tôi đã làm không ít việc để kiếm sống, lúc ở kho hàng kiểm hàng, lúc ở
bến tàu chặt nước đá, giao thức ăn nhanh vào mỗi buổi sáng, đưa sữa
tươi, tất cả công việc cũng không liên quan đến ánh mặt trời. Tôi sắp
quên, cố gắng sống, là vì cái gì? Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên phát
hiện, tôi không có cầu khẩn bất luận kẻ nào, tự tôi dựa vào bản thân
mình, vượt qua một số cửa ải khó khăn, tôi thật sự rất biết ơn, biết ơn
cha mẹ của tôi, thậm chí biết ơn bản thân tôi, thì ra . . . . . . Không
cần buông tha, nó thật rất quan trọng, rất quan trọng."
Một viên nước mắt kiên cường, từ trên mặt lăn xuống.
Hai mắt Tô Thụy Kỳ xẹt qua một chút đau lòng.
"Cho nên, tôi đã đi tới rồi! Đã sống lại!" Đường Khả Hinh nói xong quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười một tiếng.
Tô Thụy Kỳ cũng bất đắc dĩ mỉm cười, rồi lại cố ý nhíu nhíu mày, nói:
"Rốt cuộc, cô đã xảy ra chuyện gì mà nói nghiêm trọng như thế? Thật sự
không tốt thì đến trong tiệm của tôi làm, tôi tạo điều kiện cho cô ăn ở, chỉ cần mỗi ngày cô làm sushi cho tôi là được."
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu, mỉm cười.
Tô Thụy Kỳ Khước có chút thật lòng nhìn Khả Hinh cười nói: "Tôi nói thật."
"Được rồi, không nên nói đến ăn nữa, tôi đã đói bụng lắm, hôm nay tôi
thật sự không muốn nhìn thấy quản lý, có thể lỗ tai tôi cũng bị cô ấy
nhéo hỏng mất, tôi chỉ gửi cho cô ấy một tin nhắn nói tôi không sao, tôi liền đi thay quần áo, chạy tới. Nhưng. . . . . ." Lúc này Đường Khả
Hinh mới ngạc nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi: "Tại sao anh biết. . . . . .
Tới khách sạn chúng tôi vậy? Anh có chuyện gì sao? Không cần theo tôi,
một mình tôi về nhà là được rồi."
"Tôi không có nói theo cô" Tô Thụy Kỳ không nói.
Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, không nhịn được cười nói:
"Bởi vì đói bụng, nên tôi muốn đến tìm cô làm sushi cho tôi ăn. Tôi
không chờ được nữa rồi, cho nên mới tìm cô."
"Sau này không nên như vậy. Nơi này rất nhiều chuyện thị phi, có một
người đẹp trai đứng lỳ ở đây, tôi khẳng định sẽ bị người nói xấu, nếu
sau này anh muốn ăn, gọi điện thoại cho tôi..tôi làm xong đưa qua cho
anh." Đường Khả Hinh thật lòng nói.
Tô Thụy Kỳ lại nở nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được vươn
tay, véo nhẹ khuôn mặt của cô nói: "Rất ngoan hiền a, như cô vợ nhỏ."
Đường Khả Hinh cố ý trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, đột nhiên cười
nói: "Anh khoan hãy nói, cha của tôi nói tương lai người nào cưới tôi,
người đó có phúc."
Tô Thụy Kỳ không nhịn được cười ra tiếng, lại đưa ra tay véo nhẹ má phải của cô, mới nói: "Ôi chao, xem da mặt cô mịn trơn mềm, không ngờ da mặt thật dày, đi thôi."
Tô Thụy Kỳ đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Làm sushi ăn a."
Nhất thời Đường Khả Hinh cũng cảm thấy đói bụng liền sảng khoái đứng
lên, hai người cùng nhau dọc theo con đường nhỏ của khách sạn, vừa nói
vừa cười đi về phía trước, không ngờ Đường Khả Hinh mới vừa đi được vài
bước, lại nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc đồng phục cũng đi dọc theo con
đường nhỏ, chuẩn bị đi tới phía bên này, cô thở hốc vì kinh ngạc, trong
chớp mắt xoay người lại, hoảng sợ không dám nhúc nhích, Tô Thụy Kỳ lui
về phía sau một bước, nhìn cô cười hỏi: "Sao vậy?"
"Quản lý của tôi ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi hiện tại không dám
gặp cô ấy, nếu cô ấy nhìn thấy tôi, nhất định cô ấy sẽ lột hết da tôi."
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, nói.
Tô Thụy Kỳ nghe vậy cũng tò mò quay đầu nhìn phía trước mặt có một cô
gái vóc người nóng bỏng, xinh đẹp động lòng người, tuổi đã hơn 30, mặc
đồng phục quản lý, đi về phía con đường mòn bên này, vừa đi thỉnh thoảng vừa cúi đầu nhìn xuống chân, cảm giác hôm nay có gì không đúng, anh lập tức xoay người, vươn tay kéo Khả Hinh vào trong ngực, sau đó từ phía
sau nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ ôm qua bên hông khỏe mạnh của mình,
nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, nói: "Đi. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ." .
Đường Khả Hinh sửng sốt từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng thật tự nhiên của Tô Thụy Kỳ, tay của cô để ngang hông của anh, có chút tê dại, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, cách lớp áo sơ mi mỏng tiếp xúc
được bắp thịt nơi hông của anh, mặt của cô trong chớp mắt đỏ lên.
"Cô không đi về phía trước, cô ấy sẽ tiến tới đây." Tô Thụy Kỳ nhắc nhỡ Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lấy lại tinh thần, ngay lập tức để cho Tô Thụy Kỳ ôm lấy
thân thể của mình đi về phía trước, vừa đi vừa gấp gáp nói: "Cô ấy có
nhìn sang hay không."
"Không biết." Tô Thụy Kỳ ôm chặt Đường Khả Hinh, giống như đôi tình nhân, tiếp tục dọc theo con đường mòn tối tăm đi tới.
Trần Mạn Hồng đứng ở trên sân cỏ tòa nhà nhân viên, nhìn bóng lưng đôi
tình nhân đi xa, cau mày, tại sao cảm giác bóng lưng cô nàng này có chút giống Khả Hinh? Cô muốn cất bước đi theo nhưng cảm thấy rất không có
khả năng, cho nên không thể làm gì khác hơn là xoay người đi vào trong
tòa nhà dành cho nhân viên, chuẩn bị thay đồng phục, tan việc, nói: "Nếu cô để cho tôi bắt được, tôi nhất định chặt cô ra hầm với Tôm hùm!"
Đường Khả Hinh núp ở trong một bụi chuối tây, nhìn Trần Mạn Hồng đã đi
vào tòa nhà dành cho nhân viên, cô thở dốc một hơi mới quay đầu về phía
Tô Thụy Kỳ đang lén lút trốn cùng với mình nói: "Anh đi dọc theo đại
sảnh ra ngoài trước, tôi là nhân viên khách sạn, sau khi tôi quét thẻ
xong, còn phải để bảo vệ kiểm tra và quét tia UV mới có thể đi dọc theo
lối đi dành cho nhân viên ra ngoài."
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, liền nói với Khả Hinh: "Vậy tôi dừng cách khách sạn không xa chờ cô. Cô nhất định phải ra, không được cho tôi leo cây, bởi
vì tôi không thích ăn cơm một mình."
"Biết rồi! Sẽ không! Yên tâm!" Đường Khả Hinh thề!
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền mỉm cười đứng lên, thong dong đi tới đại sảnh
khách sạn, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, dùng ngón tay
trỏ và ngón giữa ra dấu tay rời khỏi.
Đường Khả Hinh lập tức ra dấu ok với anh, sau đó chui vào trong rừng
chuối, dọc theo con đường dành cho nhân viên chạy như bay về phía cửa ra vào trạm kiểm tra.
Tô Thụy Kỳ vừa đi về phía trước, vừa xoay người nhìn bộ dáng Đường Khả
Hinh chạy như bay ở bóng đêm, anh nhàn nhạt cười, mới xoay người tiếp
tục đi về phía trước, vòng qua trung tâm giải trí, đi vào đại sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy anh, lập tức theo sát phía sau, nói: "Tô tiên
sinh, ngài cần dùng xe?"
Tô Thụy Kỳ nói."Ừ. Đi lái xe tới đây cho tôi" Tô Thụy Kỳ đi ra ngoài đại sảnh sang trọng, vào lúc này điện thoại di động vang lên, anh cầm điện
thoại di động thấy số điện thoại của Tử Hiền, anh mỉm cười nhận điện
thoại nói: "Xin chào."
"Tại sao không đến?" Từ trước đến giờ Tử Hiền nói chuyện rất thẳng thắn.
"Hôm nay có chút việc, cho nên không tới. Lần sau đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Anh luôn như vậy! Không chịu trách nhiệm, cho tôi leo cây, vị trí khách quý tôi cũng để lại cho anh! !" Nhậm Tử Hiền có chút tức giận nói.
"Cúp đây." Tô Thụy Kỳ cúp điện thoại, nhìn nhân viên tiếp tân đã lái
chiếc xe Land Rover của mình tới, anh nhanh chóng vòng qua xe, ngồi lên
ghế lái, cầm tay lái, mở khóa, đạp nhẹ chân ga, xe chạy ra phía trước,
dừng ở cách Khách sạn Á Châu không xa, tắt máy, quay kính xe xuống, đón
gió biển, hai mắt nhắm lại mỉm cười.
Trạm kiểm tra!
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nói: "À? Máy cà thẻ bị hỏng?"
"Đừng có gấp, sẽ xong ngay thôi." Bảo vệ vô cùng bình tĩnh mở máy cà thẻ bị hỏng, kiểm tra lại đường dây nối.
Đường Khả Hinh lo sợ, vội vã xoay người nhìn con đường lớn dành cho nhân viên, suy nghĩ không biết lúc nào Trần Mạn Hồng đi ra ngoài? Cô lập tức xoay người, nhìn bảo vệ, vẻ mặt đau khổ nói: "Làm phiền anh nhanh lên
một chút! Tôi có việc rất vội! Làm ơn!"
"Đã xong rồi!" Bảo vệ rất bình tĩnh nói xong, đem một dây điện nào đó nối lại xong, sau đó vặn đinh ốc.
Đường Khả Hinh gấp đến độ dậm chân, theo quán tính quay đầu nhìn về phía con đường lớn dành cho nhân viên, vào lúc này, nhìn thấy Trần Mạn Hồng
đã thay váy ngắn màu đỏ thẫm bó sát người, mái tóc xoăn buông nhẹ lấy
đến eo, vặn túi xách Chanel, phong tình vạn chủng đi về phía bên này, cô hoảng sợ trừng lớn con ngươi, xoay người nhìn bảo vệ đã sửa xong máy cà thẻ, nhấn nút power màu đỏ, thời gian tính giờ tan việc hiện lên, cô
run rẩy cầm thẻ cà, quét thẻ một cái, lại đi qua cửa kiểm tra UV, xác
định cô không có mang vật phẩm riêng đi ra cửa, mới để cho cô qua.
Cô không dám quay đầu lại, thật nhanh đi vòng qua đoạn đường mờ tối bên ngoài khách sạn, chạy về phía trước.
Trần Mạn Hồng thông qua kiểm tra, liền trực tiếp đi về phía bãi đậu xe,
ngồi lên chiếc BMW mến yêu, nổ máy xe, cầm tay lái chạy ra bên ngoài.
Đường Khả Hinh thở hổn hển gấp gáp chạy như bay dọc theo bên ngoài khách sạn, vừa chạy vừa nhìn trạm dừng xe phía trước không xa, chiếc Suv Land Rover đang dừng ở bên cạnh đèn đường đối diện Đường lớn ven biển, phản
chiếu ánh sáng kim loại đen bóng, cô buông lỏng cười một tiếng, vừa định tiếp tục tiến về phía trước, không ngờ lúc cô mới vừa băng qua đường
cái rộng rãi, đi về phía chiếc Land Rover, lại nghe vang lên tiếng thắng xe ‘chi’ một tiếng, cô hoảng sợ muốn lên ruột, quay đầu nhìn thấy quản
lý của mình bị một chiếc xe thể thao húc vào đuôi ở giữa đường, Trần Mạn Hồng đau lòng đi ra, đi tới phía sau xe . . . . . . .
Đường Khả Hinh hoảng sợ lập tức ngồi xổm người xuống, dùng túi xách che
mặt, núp ở rào chắn ven đường, từ từ di chuyển về phía chiếc Land Rover, vừa đi ra phía trước, vừa nghe Trần Mạn Hồng cùng chủ chiếc xe thể thao tranh cãi ở sau lưng, rốt cuộc là báo bảo hiểm, hay là như thế nào,
Đường Khả Hinh gấp đến mồ hôi đầu đầy, tiếp tục ngồi xổm xuống, di
chuyển từng bước từng bước, cảm thấy mình sắp đến gần vị trí chiếc Land
Rover, nhìn thấy thân xe màu đen còn cách một hàng rào chắn, cô không
nói hai lời, chui qua hàng rào chắn này, đưa tay của mình, mở cửa xe,
sau đó không nói lời gì leo lên xe, mới nói: "Nguy hiểm thật a, lúc nảy
tôi đi ra ngoài nhìn thấy quản lý của tôi, thiếu chút nữa tôi bị cô ấy
bắt được. . . . . . . ."
Nhưng Đường Khả Hinh bỗng nhiên giật mình, trừng lớn con ngươi, tại chỗ
mười ngón tay đặt lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, vẻ mặt
kinh ngạc nhìn mình, cuối cùng, một người từng trải qua vô số mưa gió
như vậy, ở trước mặt của thượng đế, con ngươi cũng không chớp, giờ phút
này, hai mắt anh lóe lên, môi mỏng mím chặt khẽ mở, nói một câu: "Chúa
ơi"