Anh quốc sương mù nhẹ ẩm ướt, đêm qua một cơn mưa trút xuống, mặt trời phá vỡ những tầng mây, chiếu ánh nắng ban mai.
Mùa hè, bầu trời bị mây che, mưa nhiều, ở trong mắt của người Anh, có được ánh mặt trời mới là điều thú vị.
Giao lộ Piccadilly- Circue, xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm, ở trên đường
phố náo nhiệt, chậm rãi lái tới, chạy qua tòa kiến trúc cổ kính lâu đời, các cách cửa kính phát ánh đèn vàng nhạt, tạo nên cảm giác mới mẻ và
lãng mạn. Khắp nơi trên đường phố hoa nở rực rỡ, đặc biệt là hoa hồng mà bọn họ yêu thích nhất, theo truyền thuyết máu của chúa Jesus sinh
trưởng thành đóa hoa, đóa hoa truyền thuyết xinh đẹp động lòng người.
Đối với người Anh, truyền thống là chuyện bọn họ kiêu ngạo nhất.
Khách sạn Hoàng Gia Anh quốc, tọa lạc ở trung tâm náo nhiệt nhất nước
Anh, sáng sớm đã có khách các quốc gia lui tới, ngồi xe hơi phiên bản
dài, ra ra vào vào. Luân Đôn, tòa nhà Trung tâm tài chính Âu châu, Khách sạn Hoàng Gia, tập trung văn hóa các nước.
‘Phòng tổng thống'.
Gian phòng xa hoa, choáng ngợp cảm giác phóng túng đêm qua, rèm cửa sổ
nửa mở ra, không gian u tối, sàn nhà chủ yếu trải thảm màu tím đậm, chứa đầy dấu vết thần bí quỷ dị, một nam sĩ mặc âu phục, bên trong là áo sơ
mi, nằm vắt ở trên ghế sa lon hìn bầu dục màu xám tro, trên bàn trà
trước ghế sa lon, để hai cái ly cao cổ, có một cái đặt nằm ngang trước
quyển tạp chí nào đó, mặt trên dùng tiếng anh, viết ra câu chuyện truyền kỳ của một doanh nhân Trung quốc trẻ tuổi tại Âu châu, phía trên bìa
mặt là khuôn mặt của anh, theo thói quen nụ cười tràn đầy năng lượng và
nhiệt tình, ly rượu vừa vặn đặt nằm ngang trên mặt của anh, chỉ thấy
chiếc cằm trí tuệ.
Sáng sớm ánh mặt trời hiện lên, nhiệt độ cao dần, bên trong căn phòng
hơi lạnh dần dần tan biến, căn phòng yên tĩnh rải rác hơi thở mập mờ đêm qua.
Trên giường đệm cổ xưa màu vàng nhạt, một người đàn ông đang nằm lỳ ở
trên giường ngủ thật say, chăn nệm nhẹ đắp lên phía dưới hông anh, phơi
bày phần lưng trần, bắp thịt màu đồng, đường nét nhu hòa rõ ràng, mặt
anh dính vào trên giường nệm mềm mại, chỉ thấy con mắt bên trái, lông
thật dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, sống mũi cao thẳng, hít thở
lên xuống, kéo theo thân thể khẽ phập phồng, môi mím chặt, cảm giác lộ
ra một tia cố chấp.
Bên trong gian phòng có một chút lung tung.
Trong mộng, anh mơ thấy dường như thân thể mình nổi lên sợ hãi, anh đột
nhiên mở mắt, bắn ra ánh sáng nhạy bén, nhanh chóng nhìn mọi thứ trước
mặt, tất cả đều bài biện đồ trang trí nội thất xa hoa, anh hơi nghi ngờ, nhanh như tia chớp lật người, nhìn xung quanh ‘phòng tổng thống' to
lớn, còn lưu lại hơi thở rất hấp dẫn và vui vẻ mập mờ đêm qua, trong
không khí còn phảng phất tất cả hình ảnh triền miên xảy ra đêm qua, vậy
hôm nay người đâu rồi?
Ánh mắt anh nghi ngờ và chợt lóe, quả thật nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ
bằng vàng ròng bên giường, để tấm thẻ nhỏ tỏa mùi thơm hoa hồng!
Anh với tay, cầm lấy tấm thẻ nhỏ, mở ra, trên mặt hiện dòng chữ màu xanh viết bằng tiếng anh: tôi đi nha.
Một dấu môi son đỏ thẫm, in lên ba chữ này, lộ ra mùi vị phóng khoáng,
ngón tay cái của anh quét qua ở trên dấu môi son, chưa khô.
Ánh mắt của anh nóng lên, lập tức kéo khăn tắm màu trắng, quấn chặt bên
hông, chân không đi tới bên cửa sổ, khom người mở rèm cửa sổ màu trắng,
quả nhiên nhìn thấy một cô gái, người mặc váy ngắn màu hồng, mái tóc
xoăn hấp dẫn, mang giày cao gót, trên bả vai treo một túi xách Chanel,
bước chân chậm rãi có cảm giác đặc biệt tuyệt vời của một cô gái
England, đi về phía đường phố bên kia, anh nhíu mày, không nói hai lời,
xoay người chân không nhắm bên ngoài chạy như bay!
Đại sảnh khách sạn, khách lui tới ngày càng tăng lên.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, có một bóng dáng nhanh như điện chớp từ bên trong chạy như bay ra, trong miệng lớn tiếng kêu: "Malisa! !"
"Oh my god!" Mọi người bên trong đại sảnh xoay người nhìn thấy người đàn ông khoác khăn tắm chạy ra, mặc dù biết thân thể anh rất đẹp, nhưng tất cả đều kinh ngạc kêu lên, nhân viên tiếp tân đại sảnh người Trung Quốc, cùng trợ lý đại sảnh cũng kinh ngạc nhìn anh.
"Malisa. . . . . " Anh chạy như bay, sáng sớm đường phố Anh quốc dần dần náo nhiệt, thở hổn hển đứng ở giữa ngã tư đường, nhìn bóng dáng khêu
gợi của Malisa đã ngồi vào tắc xi, tắc xi chậm rãi chạy đi! !
"Haiz...!" Anh thật bất đắc dĩ thở hổn hển cười một tiếng, để trần nửa
người trên, không có chút nào quan tâm ánh mắt của người khác, nhìn tắc
xi đi xa, thất vọng lắc đầu một cái, lại thầm hiểu cười một tiếng, một
tia ánh mặt trời rực rỡ chiếu ở trên mặt anh!
Quản lý đại sảnh Godorn nhanh chóng từ bên trong khách sạn đi ra, đưa
điện thoại di động màu đen, nói: "Tổng Giám đốc, điện thoại của ngài."
Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở trên đường phố, tiện tay cầm qua di động nhấn nghe, đáp lời: "Ừm!"
Đối phương truyền đến một giọng nữ mềm mại, cung kính nói: "Tổng Giám
đốc, Tổng Công ty gọi điện thoại tới cho ngài, mời ngài nhanh chóng trở
về nước xử lý chuyện khẩn cấp!"
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, cầm điện thoại di động, nhìn chiếc tắc xi phía trước biến mất ở trên đường phố lịch sử, hai mắt anh thoáng qua ánh sáng sắc bén, đáp lời: "Biết rồi."
***
Tập đoàn liên doanh khách sạn Á Châu.
Tổng Công ty.
Điện thoại của phòng thư kí, trong chớp mắt vang lên.
Thư kí trưởng nhanh chóng cầm điện thoại lên, nói: "Xin chào. Tập đoàn liên doanh khách sạn Á Châu xin nghe "
Cô yên lặng nghe xong, sau đó khuôn mặt hơi kinh ngạc, lập tức nói: "Tôi biết rồi! Tôi lập tức thông báo cho Tổng Giám đốc."
Phòng thư kí Tổng Giám đốc.
Điện thoại lại nhanh chóng vang lên.
Đông Anh nhận điện thoại, dịu dàng nói: "Xin chào. Phòng thư kí Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu xin nghe."
"Xin chào, đây là Tổng Công ty liên doanh Á Châu, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của Tổng Công ty Anh quốc, nói 12 giờ hôm nay Tổng Giám đốc sẽ tới Khách sạn Á Châu, triệu tập hội nghị triển khai dự án 100 tỉ khách sạn dưới nước!" Thư kí trưởng nhanh chóng nói.
Đông Anh lập tức nhắc tới đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, đã 11 giờ 30
phút, cô lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng xoay người nói với mười lăm người đồng nghiệp trong phòng thư kí nói: "Các vị đồng nghiệp cẩn thận
chuẩn bị một chút, Tổng Công ty Anh quốc Tổng Giám đốc Trang sắp đến
Khách sạn Á Châu, muốn triệu tập hội nghị triển khai dự án 100 tỉ bất cứ lúc nào! Cho nên tạm thời mọi người không nghỉ trưa, chuẩn bị đầy đủ
tài liệu để họp bất cứ lúc nào."
Trong lúc tất cả thư ký rối rít khiếp sợ, Đông Anh đã xoay người nhanh
chóng đi ra ngoài phòng thư kí, đến trước Văn phòng Tổng Giám đốc, gõ
cửa.
"Mời vào" Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đông Anh lập tức đẩy cửa đi vào Văn phòng, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi hôm nay mặc áo sơ mi sọc màu đen, phong độ đẹp trai nghiêm nghị ngồi ở
trước bàn làm việc, nghiêm túc chăm chú phê duyệt tài liệu.
"Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi mới vừa nhận được điện thoại, nói mấy ngày trước Tổng Giám đốc Trang đã ngồi máy bay tư nhân trở về nước, còn 20
phút nữa sắp đến đại sảnh khách sạn chúng ta." Đông Anh nhanh chóng nói.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh.
Chương 99: Trang Hạo Nhiên 2
Bầu không khí cả đại sảnh khách sạn lập tức nghiêm trang, bọn người Từ
Trạch Minh và Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ mới vừa giao ban, chuẩn bị hẹn cùng
nhau đến phòng ăn ăn cơm trưa, nhưng trong chớp mắt nghe điện thoại
trước bàn, điện thoại đại sảnh, tất cả đều vang lên, nhân viên tiếp tân
nhanh chóng nghe điện thoại, ngay lập tức ngẩng đầu lên nói với Từ Trạch Minh: "Quản lý! Nhận được thông báo của bộ phận hành chánh, nói Tổng
Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Cầu sẽ lập tức tới khách sạn chúng ta, mời
anh nhanh chóng kiểm tra các bộ phận."
Từ Trạch Minh, Trần Mạn Hồng ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, tất cả bộ đàm của quản lý cũng nhanh chóng vang lên thông báo của bộ phận hành chánh, bọn họ biến sắc, nhanh chóng đi tới các bộ phận!
Nhất thời, cả khách sạn, các bộ phận đều sôi nổi vang lên tiếng điện
thoại, truyền đạt thông báo của trung tâm hành chánh, mời tất cả quản lý cùng trưởng kíp, nhanh chóng kiểm tra!
Còn có mười lăm phút!
Trợ lý đại sảnh nhanh chóng tới trước đến trước quần tiếp tân, kiểm tra
mười nhân viên tiếp tân, mọi người mặc đồng phục màu trắng, đeo bảng tên màu vàng, đôi tay chồng lên nhau đặt nhẹ bên bụng trái, ngẩng đầu, ưỡn
ngực, mặc dù trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng sắc mặt vẫn có chút căng
thẳng cứng ngắc, trợ lý đại sảnh có chút lo lắng, lui ra sau mấy bước,
nhìn kỹ các chi tiết nhỏ trước quầy tiếp tân, lại nghe được thang máy
đại sảnh vang lên ‘đinh’ một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi mặc vào âu phục màu đen, mặc dù cổ áo mở ra, nhưng phát
ra khí thế vô hạn, dẫn các lãnh đạo cấp cao cùng thư ký bước nhanh ra
thang máy, một đám người vừa muốn đi tới đại sảnh khách sạn, người còn
chưa đến cũng đã nghe được bên ngoài khách sạn truyền đến một tiếng cười sảng lãng.
Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại bước chân, cùng mọi người nhìn về phía cửa ra vào.
"Khách sạn Á Châu quả nhiên phát triển cực nhanh!" Một giọng nói nam sĩ
rất êm tai từ ngoài cửa truyền đến, nhanh chóng mang theo cơn gió nóng
của mùa hè, tất cả mọi người ở trong không khí căng thẳng, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng tao nhã, áo sơ mi màu xanh dương nhạt, thân
cao 1,9m, mang phong cách lịch sự của đàn ông Âu Mĩ, khí thế mạnh mẽ,
nhanh chóng xuất hiện tại đại sảnh, trời sinh anh có khí thế Vương Giả,
nhìn về phía mọi người nụ cười cuồng nhiệt rạng rỡ, so với dấu ấn lịch
sử sáng lạn nơi đại sảnh, còn muốn đặc sắc vạn phần, khuôn mặt England
đẹp trai, hai mắt thâm thúy, lúc mỉm cười nhìn về phía mọi người thì
nhanh chóng cất giấu ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu
gợi, trên người anh mang một phần tư dòng máu quý tộc Anh quốc.
Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt nhìn anh, hai mắt thâm thúy, lóe lên ánh sáng
mãnh liệt, ngay sau đó biến mất, trên mặt khẽ nhếch nụ cười, dẫn mọi
người đi về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên dẫn nam nữ thư ký của anh cùng ba cánh tay đắc lực gồm
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn, còn có các vị lãnh đạo cấp cao, đã lâu không gặp nhau, nở nụ cười rất cảm động, nhanh chóng đi về phía
Tưởng Thiên Lỗi, vươn tay, cố ý cao giọng gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng!"
"Không nên gọi tôi như vậy, nơi này là địa bàn của anh, tôi phải cẩn
thận chú ý một chút." Trang Hạo Nhiên cố ý trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi, dừng lại ba giây!
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Bốn con mắt nhìn nhau, bắn ra ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấu của ba năm trước đây.
Cuối cùng. . . . . . Hai người cùng nhìn đối phương, nắm chặt tay của đối phương, mỉm cười!
"Tổng Giám đốc Trang"
"Tổng Giám đốc Tưởng"
Bên trong thang máy.
Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.
Không khí rất căng thẳng đáng sợ tràn ngập ở trong không gian thu hẹp.
Trang Hạo Nhiên đem trước mặt cô gái, kể cả người và bình hoa Bách Hợp
xinh đẹp, vây ở bên trong thang máy, cúi xuống, hai mắt xẹt qua ánh sáng xúc động, cách bình hoa Bách Hợp, loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn.
Đường Khả Hinh ôm chặt bình hoa Bách Hợp, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt
dính vào vách tường thang máy, cách bình hoa Bách Hợp, cũng cảm nhận
được lồng ngực nóng bỏng của anh truyền đến một hơi thở nóng hừng hực
phối hợp mùi nước hoa Hoàng thất Anh quốc, cả khuôn mặt cô đỏ lên, trên
trán rịn ra từng viên mồ hôi thật lớn, dọc theo khóe mắt phải, lăn
xuống.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên ngưng lại, cảm thấy bộ dáng cô gái trong ngực
hoảng sợ run run, trên mặt của anh tràn qua nụ cười mập mờ, đột nhiên
chậm rãi đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy ra đóa hoa Bách Hợp trắng tinh che
chắn giữa bọn họ sang một bên, anh nhìn thấy một đôi mắt to trong trẻo,
trợn tròn vo nhìn mình, cái mũi nhỏ hếch lên, hôi hột nhỏ giọt, cánh môi màu hồng như hoa anh đào khẽ run run hé mở, hàm răng nhỏ màu trắng
loáng thoáng hiện ra, trong miệng truyền ra hương thơm. . . . . .
Hai mắt của anh lóe lên chút mập mờ, vui vẻ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi hồng của cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, trong lúc Khả Hinh không kịp đề phòng, ngón tay thon dài đẹp mắt của anh đột
nhiên duỗi tới bảng tên nơi trước ngực cô, nhẹ nhàng chỉ bảng tên viết
ba chữ Đường Khả Hinh bị chổng ngược, lúc này đã ngay ngắn, anh rũ mắt
nhìn tên trên bảng tên, nói: "Nhớ kỹ! Ở chỗ này, cái gì cũng có thể
chổng ngược, chỉ có tên của cô không thể chổng ngược."
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người đàn ông trí tuệ, đẹp trai ở trước mặt, hai mắt sáng rực, tràn đầy nhiệt tình, sống mũi lai người
Anh, rất hấp dẫn, đôi môi mím chặt, lộ ra cố chấp làm cho phụ nữ không
nhịn được mơ đến nụ hôn của anh, lúc nhìn người giống như kìm chặt linh
hồn của người ta, cô chớp mắt, không dám nhúc nhích, một loại cảm giác
sợ hãi khó hiểu dâng lên trong thân thể.
Trang Hạo Nhiên không nhìn cô nữa, chỉ là trên mặt đã biến mất vẻ sắc
bén, hiện lên nụ cười có chút mập mờ, hơi chỉnh sửa âu phục, ngón tay
nhẹ nhàng nhấn nút thang máy.
Thang máy chậm rãi mở ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn không biết chuyện gì xảy
ra, anh hơi mỉm cười đi ra ngoài, hai mắt lóe lên một chút mập mờ vui
vẻ, giống như mới vừa rồi kết thúc một nụ hôn triền miên thâm tình, rất
nhiều cô gái nhìn ánh mắt này của anh cũng không khỏi đỏ mặt.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng, hai mắt nhìn vào bên trong thang máy, có
thể thấy vẻ mặt Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người run run đứng ở
thang máy, mồ hôi đầm đìa, không dám nhúc nhích, anh nhíu mày.
Trang Hạo Nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn nét mặt kinh ngạc của mọi người,
mỉm cười xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: "Ra ngoài
nào!"
Đường Khả Hinh chớp đôi mắt to, hoảng sợ nhìn anh một cái, càng khiếp sợ khi mới có vài ngày đã nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn mình,
các vị lãnh đạo cấp cao ở sau lưng cũng kinh ngạc nhìn mình, mặt của cô
lại nhanh chóng đỏ lên, tại sao lại có cảm giác vụng trộm? cô rất muốn
khóc, run run giống như con gà con, ôm hoa Bách Hợp, thấp thỏm đi ra
khỏi thang máy.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, lại mập mờ cười một tiếng.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, hơi nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh mất hết mặt mũi, ôm bình hoa Bách Hợp, cúi đầu, cũng không dám nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của cô liền không nhịn được cười một tiếng, rất mập mờ cất bước đi tới bên cạnh cô, sau đó nắm nhụy của một đóa hoa Bách Hợp, thả vào trong mũi ngửi một cái, nhắm mắt lại hưởng thụ hương
hoa tỏa ra trên người mình, mỉm cười đưa tay rút cành hoa Bách Hợp, đưa
đến trước mặt của Đông Anh, nói: "Tặng cho cô."
"À?" Đông Anh có chút sững sờ nhận lấy cành hoa Bách Hợp.
Trang Hạo Nhiên không nói gì, một mình ngẩng khuôn mặt tươi cười, rất
đẹp trai thoải mái đi về phía tòa nhà hành chánh, Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rồi im lặng cất bước đi về phía
trước, các vị lãnh đạo cấp cao cùng thư ký cũng nhanh chóng đi theo hai
người Tổng Giám đốc, vừa đi vừa có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường
Khả Hinh.
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tim đập thình thịch, khuôn mặt khổ não, cảm
giác đám người ở trước mặt đi qua ào ào, rốt cuộc cô thở phào nhẹ nhõm.
Tòa nhà Hành chánh.
Phòng hội nghị gần ngàn người !
Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu ngồi đầy
phòng, màn hình tinh thể lỏng LCD xung quanh đại sảnh sang trọng nhất
thời sáng lên xuất hiện hình ảnh các vị lãnh đạo cấp cao các quốc gia
trên thế giới, cùng các cổ đông của khách sạn, ở trong phòng hội nghị
Phó Tổng Giám đốc và Giám đốc, thư ký và trợ lý của hai tập đoàn lớn
nhanh chóng tới lui chuẩn bị tất cả tài liệu, Đông Anh căng thẳng dẫn
thư ký, kiểm tra con chip lưu trữ tài liệu trong phòng ghi hình, xác
định lần cuối.
Các vị lãnh đạo cấp cao đang bàn tán xôn xao về dự án khách sạn dưới
nước kéo dài đã lâu, nghĩ rằng có thể có một câu trả lời quyết định ngày hôm nay! !
"Hai vị Tổng Giám đốc đến" Bên trong đại sảnh truyền đến tiếng hô.
Các vị lãnh đạo cấp cao lập tức dừng lại tiếng bàn tán, cùng đứng lên nhìn về phía hai cánh cửa màu nâu sậm!
Hai cánh cửa ầm ầm mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai nhân vật truyền kỳ được toàn thế giới chú ý, cùng hiên ngang bước vào trong ánh mắt mong đợi của mọi
người, vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng khí thế đi về phía vị trí trung ương
của phòng hội nghị, đi lên ba bậc thang, nhìn lãnh đạo cấp cao toàn
trường một cái.
"Tổng Giám đốc. . . . . ."Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu cùng khom người cung kính chào.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên phân ra ngồi vào chỗ của mình, nghe
tiếng chào, ánh mắt chậm rãi quét nhìn nhân viên bên đối phương lại một
lần nữa, biết một cuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơi cười một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ, tao nhã khí phách ngồi xuống, thông báo
hội nghị chính thức bắt đầu. . . . . .
Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động!
Đông Anh nhìn toàn trường, ngay lập tức căn dặn các đồng nghiệp, trước
hết mở hạng mục đầu tiên của dự án khách sạn dưới nước, bắt đầu phát
hình số liệu thiết kế hình ảnh khách sạn dưới nước, kỹ sư thiết kế lên
đài giải thích tương lai khách sạn dưới nước sẽ trở thành trào lưu Thế
Kỷ mới, yêu cầu tốn rất nhiều thời gian cần thiết xây dựng công trình
khách sạn khổng lồ, ước tính tổng giá trị dự án là 100 tỉ đô, dĩ nhiên
đã nhận được chữ kí của bộ phận nhỏ cổ đông và Tưởng Thiên Lỗi, trước
mắt xin ý kiến của Trang Hạo Nhiên, một người đứng đầu khác của tập đoàn Á Châu, đang chờ đợi quyết định của anh!
Toàn trường lại rơi vào yên lặng, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở bản kế hoạch, nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ trên
khuôn mặt đã biến mất, hai mắt chậm rãi xem từng mục từng mục trong bản
kế hoạch. . . . . .