Hừng đông, từng hạt mưa nhỏ thê lương, trượt qua cửa sổ nhà trọ nhỏ, tí tách tí tách rơi xuống đất, những làn mưa trắng xóa, che khuất tầm nhìn!!
Tô Thụy Kỳ nhanh chóng ôm ngang người Đường Khả Hinh đi vào gian phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt cô ở trên giường, nhìn về phía thân thể cô đang khó chịu, anh lập tức cảm thấy đau lòng kéo chăn đắp lên cho cô. Lúc này bác Phúc cùng Lâm Bạch Bạch, đang được Nhã Tuệ dẫn vào phòng, nhanh chóng bắt mạch giúp cô!! Chỉ sợ xạ hương đó có tác dụng mạnh, tổn hại đến tử cung, sẽ có ảnh hưởng lớn đến khả năng mang thai sau này của cô!!
Đường Khả Hinh cả người tràn đầy mồ hôi, hai mắt ngấn lệ run rẩy sợ hãi, liên tục thở gấp, nhìn về phía bác Phúc.
Bác Phúc im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Khả Hinh, để sang một bên, bắt mạch giúp cô.
Tô Thụy Kỳ khẩn trương đứng bên cạnh, chốc chốc lại khẩn trương nhìn bác Phúc, sau đó khuôn mặt lo lắng lại chuyển sang Đường Khả Hinh đang sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi không ngừng, trong lòng anh không hiểu sao cảm thấy buồn bực, lại tức khắc xoay người, mang theo vài phần nghiêm nghị trách cứ nói: “Tiểu Vi, Tiểu Hà!! Rốt cuộc hai cô bảo vệ Khả Hinh như thế nào vậy!?Lại để cho cô ấy một lần, hai lần rồi ba lần gặp chuyện không may! Lần này còn xảy ra chuyện lớn như vậy!!”
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đồng thời đứng ở một bên, im lặng cúi đầu không lên tiếng.
“Sau này các người toàn bộ quá trình phải theo sát cô ấy, thiếp thân bảo vệ, còn xảy ra cái gì ngoài ý muốn, các cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!! Một đám người như vậy, cái gì làm cũng không xong!!” Tô Thụy Kỳ tức giận nói.
Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng cặp song sinh cúi đầu, đồng thời trầm mặc đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Nhã Tuệ cũng không dám nói cái gì, chỉ là ngồi ở bên giường Đường Khả Hinh, cầm khăn lông trắng vì cô lau đi mồ hôi trên trán, đau lòng nói: “Thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?”
Tiểu Nhu vội vã mang một chén nước đến, vội vội vàng vàng nói: “Nước đây!”
Thi Ngữ tức khắc đi qua, khẩn trương tiếp nhận ly nước, định cho Đường Khả Hinh uống...
Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt lạnh mặt tiếp nhận ly nước, ánh mắt mang chút bất mãn cùng bực tức nhìn về phía cô, nói: “Đã xảy ra việc lớn như vậy, sao cô vẫn còn lỗ mãng như thế? Nước này có thể tùy tiện uống sao?”
Một trận tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến!!
Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung hai người được quản gia dẫn vào, nhanh chóng tiến vào gian phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Khả Hinh một thân tràn đầy mồ hôi nằm trên giường, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt thở dốc, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng đổ ra, Ân Nguyệt Dung nhìn thấy lại một trận đau lòng ập đến kêu lên một tiếng bảo bối, liền lập tức đi qua bên giường, ngồi xuống vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nóng rực tràn đầy mồ hôi của cô, sốt ruột gọi: “Này, rốt cuộc đứa nhỏ bị làm sao thế?”
Nhã Tuệ tức khắc cũng đau lòng nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, nói: “Phu nhân!! Khả Hinh đêm nay không cẩn thận uống phải xạ hương! Thuốc kia... Có... Có thể phá hủy tâm lý người bệnh, vừa mới lúc trở lại, chúng tôi đã cho cô ấy uống thuốc giải, thế nhưng hiện tại, cô ấy lại đau bụng, không biết là đã xảy ra chuyện gì!”
Đường Khả Hinh lúc này, sắc mặt thập phần tái nhợt, hai mắt mở to mơ mơ màng màng nhìn người lại nhìn thời gian, trong đầu nóng lên, mê sảng, chỉ cảm thấy trong bụng co rút thập phần khó chịu, nặng nuốt một ngụm nơi cổ họng, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt chảy xuống.
Diệp Mạn Nghi nhìn thấy tình cảnh này, cũng đau lòng không thôi, lập tức nghiêm khắc xoay người, nhìn về phía Thi Ngữ, nghiêm nghị trách cứ: “Cũng là bởi vì tin tưởng cô, mới để cô ở lại bên Khả Hinh, để cô chăm sóc nó cho tốt!!Bất quá mới được bao nhiêu ngày, mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy!! Bình thường ở nhà, ỷ vào việc có lão quản gia nâng đỡ, chuyện gì cũng không đến các cô phụ trách!! Hiện tại một mình đảm đương một việc, thì lại lập tức gây rắc rối!!”
Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi cùng nhau đứng ở một bên, khẩn trương sợ hãi, hai mắt rưng rưng, một tiếng cũng không dám nói!!
Diệp Mạn Nghi ngoan trừng các cô một cái, mới nhanh chóng xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn như cũ nằm co lại ở trên giường, dường như hết sức thống khổ, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, bà đau lòng kêu lên: “Mau đưa vào bệnh viện! Lúc này còn ở chỗ này để làm cái gì?”
Một trận tiếng bước chân dồn dập lại truyền đến.
Bác Phúc cùng Lâm Bạch Bạch đã để hòm thuốc xuống, rất nhanh nghiêm mặt đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người hết sức thống khổ nằm ngửa ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mơ màng, nhưng lại đau đớn đến nháy liên tục, hai tay ôm bụng, một trận thống khổ rơi lệ thở dốc, ông tức khắc nhíu mày, trước ánh mắt tò mò của Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi, lại nhanh chóng cầm lấy tay gầy yếu của Đường Khả Hinh, bắt mạch!!
“Vị này là...” Diệp Mạn Nghi nhíu mày nhìn về phía bác Phúc, kỳ quái hỏi.
Tô Thụy Kỳ tức khắc tiến lên, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nhanh chóng nói: “Tưởng phu nhân, đây chính là vị trung y, y thuật bậc thầy của nước ta!! Lần trước Như Mạt hạ dược cho Khả Hinh, lưu lại di chứng, cũng là vị này chữa trị, nghe nói bệnh này nếu như không được chữa trị kịp thời có thể ảnh hưởng đến khả năng mang thai sau này...! Mục đích của cô ta, chính là không để cho Khả Hinh vì Hoàn Cầu sinh hạ người thừa kế!”
Ân Nguyệt Dung nghe nói như thế, trong nháy mắt thở dốc vì kinh ngạc, bình thường bà vốn tâm địa thiện lương như vậy, thế nhưng cũng nhéo đệm giường một góc, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lồng ngực không ngừng phập phồng nói: “Như Mạt này, sao tâm địa có thể độc ác như vậy?”
“Như Mạt!!” Diệp Mạn Nghi trước cũng không rõ ràng chân tướng sự việc cho lắm, cũng biết tối nay con trai của mình cùng Khả Hinh đã xảy ra chuyện, bà mới nghe nói một chút, lấy cá tính cường ngạnh, đôi mắt hơi nháy, liền trầm giọng: “Gọi Mặc Hàn đến đây cho tôi!!”
Quản gia vừa nghe thấ lời này của Diệp Mạn Nghi, liền lập tức xoay người xuống lầu, phái người đi gọi Lãnh Mặc Hàn đến.
Bên ngoài khu trọ, nguyệt hắc phong cao, mưa rền gió dữ điên cuồng mà đến!!
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ở ngoài tiểu khu, cũng không có lái vào trong, vô số vệ sĩ, nhanh chóng nghênh mưa đứng thẳng bảo vệ người trong xe, Trang Hạo Nhiên khẩn trương ngồi ở sau xe, nhìn thấy nhà trọ màu trắng khuất sau những tán anh đào, chỉ có thấy được một chút ánh đèn le lói, anh thập phần sốt ruột cầm di động, đặt ở trước đầu gối, ngón tay liên tực lướt trên màn hình, vừa bất đắc dĩ nói: “Không biết tình huống của Khả Hinh thế nào, sư phụ lại canh giữ ở ngoài cửa, tôi ngay cả tiểu khu cũng không thể vào được!”
Lãnh Mặc Hàn yên tĩnh ngồi ở một bên, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn là ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Chờ một chút đi!”
Một trận tiếng bước chân khẩn trương truyền đến.
Thi Ngữ nhanh chóng cầm cây dù màu đen, đi về phía Rolls-Royce, Nhã Mộng cùng khẩn trương tiến lên, dò hỏi tình huống, cô cầm ô, sốt ruột nói: “Tưởng phu nhân muốn gặp Lãnh phó tổng!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, đầu tiên là có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, sau liền nhanh chóng đi xuống xe, đón mưa lớn đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở sau xe, ánh mắt sắc bén, nhìn về phía bóng lưng Lãnh Mặc Hàn!!
Bên trong nhà trọ nhỏ!!
Lâm Bạch Bạch nhanh chóng ghi lại phương thuốc bác Phúc nói, cùng Tiểu Nhu nhanh chóng đi xuống phòng khách, đem thuốc chọn ra, sau dùng giấy vàng cuốn lại, chuẩn bị làm nóng, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới, đầu tiên là nhìn cô một cái, liền trầm mặc cấp tốc đi lên lầu, đi vào gian phòng của Đường Khả Hinh, ngay lập tức nhìn thấy một đám người đứng ở nơi đó, sau đó nhìn thấy Đường Khả Hinh một thân thống khổ nằm ở trên giường, ngửa mặt thở dốc, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy xuống...
Bác Phúc chưa kịp châm cứu cho cô, một bên lấy châm, một bên phân phó Nhã Tuệ đang không ngừng khẩn trương, nói: “Lúc đốt châm, tay không được run, cô ấy lúc này độc tố đang lưu chuyển nghịch hướng, vô cùng có khả năng sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng, ảnh hưởng không nhỏ đến tai mũi, mau lên!!”
“Vâng!!” Nhã Tuệ nghe lời, vội vã gật đầu, lấy thêm châm đến, run run rẩy rẩy bật lửa!!
Lãnh Mặc Hàn mặc dù thực vội nhìn một màn này, nhưng vẫn thập phần tôn kính đi tới trước mặt Diệp Mạn Nghi, gật đầu kêu nhỏ: “Phu nhân, ngài tìm tôi!?”
Diệp Mạn Nghi tức giận đến nói không nên lời, xoay người, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn rất nhanh lạnh lùng hỏi: “ Chuyện Như Mạt rốt cuộc là như thế nào?”
“......” Lãnh Mặc Hàn dừng lại một hồi, để tránh nói hết sẽ kích thích thân thể của bà, liền chỉ nói một chút thân phận của Như Mạt, lại đến chuyện cô ta ba năm trước đây hãm hại Khả Hinh, cho đến hôm nay, cô ta lại muốn hạ độc cho Đường Khả Hinh cùng Tưởng Thiên Lỗi phát sinh quan hệ, khiến cho tất cả mọi người đều thống khổ.
Diệp Mạn Nghi một bên lắng nghe, một bên tức giận đến phát run, Ân Nguyệt Dung cũng hết sức tức giận nói: “Thật là một người đàn bà không biết xấu hổ!! Bình thường nhìn cô ta hoàn hảo như vậy, cư nhiên lại độc ác hơn cả rắn rết!”
“Cô ta hiện đang ở nơi nào?” Diệp Mạn Nghi lại nghiêm nghị hỏi.
Lãnh Mặc Hàn tức khắc nói: “Bị giam ở trong mật thất nhà kho cũ vùng ngoại ô!!”
Diệp Mạn Nghi không nói hai lời, liền tức giận đến sắc mặt tái nhợt, siết chặt túi xách, nghiêm nghị nói: “Dẫn đường!!”
“Phu nhân!” Lãnh Mặc Hàn có chút do dự nhìn bà, nói: “Đêm nay thời tiết không được tốt lắm, ngài...”
“Dẫn đường!!” Diệp Mạn Nghi giọng nói lại lạnh đi mấy độ,: “Tôi muốn nhìn xem cô ta có ba đầu sáu tay như thế nào, mà chỉ biết bày mưu nghĩ kế đi tổn thương người khác!”
Đường Khả Hinh vừa nghe thấy những lời này, nguyên bản nghiêng khuôn mặt tràn đầy mồ hôi muốn nói điều gì, nhưng lại chợt cảm thấy bên tai một trận đau đớn mãnh liệt, cô liền khó chịu kêu rên...
Diệp Mạn Nghi tức khắc đau lòng xoay người, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh bộ dáng thống khổ như vậy, lại siết chặt túi xách, móng tay dài trong suốt đâm vào túi xách, quát: “Dẫn đường!!”
“Vâng!!” Lãnh Mặc Hàn không còn cách nào, chỉ đành phải lên tiếng trả lời, hơi nghiêng người mời Diệp Mạn Nghi đi về phía trước, Diệp Mạn Nghi để Nguyệt Dung ở lại chiếu cố Đường Khả Hinh, còn bà nhanh chóng đi ra ngoài, một trận khí thế hừng hực!!
Mưa rền gió dữ, càng lúc càng lớn!
Bác Phúc chưa kịp thi châm Đường Khả Hinh, thì Lâm Bạch Bạch đã khẩn trương đốt nóng châm cứu, một phần đặt ở trên bụng tuyết trắng của Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ cùng Thi Ngữ thay phiên nhau cầm khăn thay cô ấy lau mồ hôi!!
Một chiếc Rolls-Royce màu lam từ nhà trọ đi ra, theo sau đó là vô số vệ sĩ cùng đi!
Trang Hạo Nhiên ngồi ở sau xe, nhìn chiếc xe của Diệp Mạn Nghi nhanh chóng rời đi, anh hơi nhíu mày nhìn phía trước, Tiêu Đồng cũng kỳ quái nghĩ, phu nhân rốt cuộc là muốn đi nơi nào?