"Anh! Được, một tháng. Một tháng sau nhất định tôi sẽ làm cho anh không thể đoạt được chỗ đậu xe của tôi nữa" Mộc Tâm Vân tức giận đến mức quẳng xuống một câu hung ác."Đúng rồi, tôi còn có một việc muốn tính sổ với anh."
Nói đến sự kiện này, cô căm giận chỉ vào cái mũi của anh.
"Ngày hôm qua anh giúp tôi chụp ảnh cùng với Hà Tĩnh, anh chụp cái kiểu gì vậy? die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Rõ ràng anh chỉ chụp có mỗi chỏm tóc của hai người chúng tôi, còn tất cả những thứ khác đều không nhìn thấy!”
Ngày hôm qua lúc ở trường quay cô chỉ chuyên tâm xem Hà Tĩnh ghi hình, nhất thời đã quên mất chuyện phải xem ảnh chụp chung thế nào. Mãi sau khi về nhà mới nhớ tới liền lấy điện thoại di động ra xem xét, kết quả nhìn tấm ảnh chụp đó chỉ có đúng hai chỏm tóc màu đen, ngay cả lông mi cũng không hề chụp tới.
"Thật sao? Rõ ràng là tôi đã chỉnh vào đúng mặt của hai người để chụp rồi mà,. có thể là do điện thoại di động của cô trục trặc rồi." Cao Chi Ngang hời hợt phủi luôn trách nhiệm.
"Điện thoại di động của tôi không hề bị trục trặc, anh hãy nói thật đi, có phải là anh đã cố ý hay không?" Nhìn thái độ của anh ngập tràn kiểu không chút quan tâm như vậy, càng làm cho cô cảm thấy thêm giận dữ.
Cao Chi Ngang cười tỏ ra rất thân thiết, để lộ ra hàm răng trắng bóng: "Tôi nói tôi không hề cố ý liệu cô có tin không?"
"Tôi nhất định không tin, chuyện này nhất định là do anh đã cố ý! Cho dù là người ngu ngốc cũng không thể nào chụp ảnh thành như vậy."
"Như vậy là cô đã khẳng định tôi cố ý rồi, cho dù tôi có nói thêm cái gì đi nữa, cô cũng sẽ không tin là thật."
Anh cúi đầu xuống thở dài một hơi nặng nề vẻ đầy khổ sở, sau đó nói ra xa xôi: "Ngày hôm qua tôi đã có lòng tốt đưa cô đi vào trong trường quay để xem Hà Tĩnh ghi hình, kết quả cô đã không buồn nói một tiếng cảm ơn với tôi thì chớ, bây giờ cô lại còn mắng tôi như đang mắng con chó nhỏ vậy, thật thiệt thòi cho tôi đã giúp cô như vậy. Mỗi lần tôi muốn mua bảo hiểm những nguy hiểm ngoài ý muốn giúp cho các nghệ sĩ cũng đều đến tìm cô. Ngày hôm qua cô còn nói cái gì mà chúng ta là bạn tốt, bạn tốt mà đối đãi với nhau như vậy ư? Chỉ là một chút chuyện nhỏ diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mà cũng mắng đối phương đến mức như xối máu chó lên đầu nhau thế sao."
Nghe được lời này của anh, lại nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt tinh thần đầy chán nản của anh, vẻ tức giận trên mặt Mộc Tâm Vân thoáng chốc đã biến đi mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt của một người có lỗi.
"Tôi... về chuyện kia, không phải là tôi muốn mắng anh, chỉ là khi tôi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung cùng với Hà Tĩnh lại bị anh chụp thành ra như vậy, thì cảm thấy có hơi thất vọng. Anh đừng như vậy, tôi không trách anh nữa." Trông thấy anh vẫn còn đang cúi mặt xuống nhìn ở trên mặt đất, cũng không buồn để ý đến lời cô vừa nói, cô lại ôn tồn nói tiếp: "Chuyện chụp ảnh coi như cho qua đi, dù sao từ nay về sau nếu tôi gặp lại Hà Tĩnh, thì sẽ chụp lại cho thật tốt là được rồi."
Thấy anh vẫn còn không chịu lên tiếng, đầu càng cúi xuống thấp hơn, cô cảm thấy gấp gáp, thầm nghĩ có lẽ những lời chính mình vừa mới nói ra có thể thật sự đã hơi quá phận, làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh. C lôi kéo tay của anh, nói một câu xin lỗi anh.
"Anh không nên tức giận như vậy, thực xin lỗi anh. Vừa rồi tôi không nên đối xử với anh như vậy." Từ sau khi cô trở thành người đại diện cho hãng bảo hiểm hơn ba năm về trước, chỉ cần tiết mục của anh muốn mua bảo hiểm cho nghệ sĩ, nhất định đều tìm đến cô, chỉ cần hướng về phía điểm này, cô hẳn cũng không nên tức giận đối với anh.
"Vậy sau này cô còn có kiểu hô to gọi nhỏ đối với tôi nữa không?" Tiếng nói truyền đến nghe thật rầu rĩ.
"Sẽ không, sẽ không đâu." Cô liên tục cam đoan.
"Thật vậy chứ?"
"Thật đấy." Cô dùng sức gật mạnh đầu, dinendian.lơqid]on, sau đó liền nhìn thấy bờ vai của anh run lên không ngừng, tựa như bị trúng gió vậy, tiếp đó là một tràng cười tuôn ra.
"Ha ha ha ha..."
Mộc Tâm Vân sững sờ, rốt cục tỉnh ngộ chính mình lại bị anh lừa rồi, "Cao Chi Ngang, anh, cái đồ vô lại này, hóa ra vừa mới rồi là anh đã gạt tôi!"
"Nhưng mà vừa mới rồi tôi không hề nói bất cứ câu nào mà, tất cả đều là do chính cô cho rằng như vậy đấy chứ." Bộ dáng vẻ mặt cười cợt của anh đến vô sỉ, lại còn hảo tâm nhắc nhở cô: "Đừng quên là chính cô vừa mới nói rồi đấy, sẽ không bao giờ còn hô to gọi nhỏ đối với tôi nữa."
Cô nói đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ không hô to gọi nhỏ đối với anh, hiện tại tôi đang thầm nghĩ chỉ muốn đánh cho anh đến nhừ tử người ra." Nói xong, cô lập tức vung lên một quyền hướng về phía anh, đương nhiên là bị thất bại.
Cao Chi Ngang bây giờ không hề ngu như vậy. Anh đứng ở nơi đó ngoan ngoãn để cho cô đánh. Anh vui sướng chạy cho cô truy đuổi theo, tiếng cười sang sảng giòn tan thỉnh thoảng bật ra từ trong miệng của anh.
"Cao Chi Ngang, nếu anh là người có khí phách thì hãy đứng lại cho tôi."
"Có là đồ ngốc thì mới có thể đứng lại để cho cô đánh."
Hai người chạy vòng quanh khu cộng đồng một vòng. Cuối cùng đuổi tới trước cửa nhà mình, từ phía sau lưng của anh Mộc Tâm Vân thưởng anh một quyền đúng như nguyện ước, lúc này mới chịu dừng bước lại.
Hai người đang sống ở nhà đối diện nhau. Nhà họ Cao ở dãy phố phía bên trái, còn nhà họ Mộc thì sống ở phía đối diện của nhà họ Cao.
Nhìn bộ dáng anh bị đau đến nhe răng trợn mắt, sự tức giận của cô gần như đã tiêu tan.
Từ hồi còn nhỏ cho đến bây giờ, lần nào đánh anh cũng đều y như vậy. Cô thường hay bị anh trêu cợt, mà tức giận đến mức phải truy đuổi theo để đánh anh. Anh liền bỏ chạy trước, chạy về phía trước, chỉ cần anh bị cô đánh một quyền thôi, thì sau đó cơn tức giận này sẽ lập tức liền tiêu tan hết.
Trước kia hồi còn ngây ngốc, cô còn cho là anh thật sự đã bị cô đánh cho rất đau, mãi về sau cô mới biết được là anh hoàn toàn đang giả bộ làm trò.
"Đủ rồi đấy, anh đừng có giả bộ nữa." Cô một cước đạp về phía anh
Người lúc trước còn đang oai oái kêu đau kia, lúc này lại tránh ra rất gọn gàng.
"A, tôi nói cho anh biết nhé, ngày mai tôi sẽ cùng với nhóm của mình đi đến Đài Nam, để đàm phán việc mua bảo hiểm bảo vệ trong mọi trường hợp cho nhà xưởng của một công ty. Nếu như đàm phán thành công, ha ha ha, cho dù cả một năm tới tôi không có thành tích ghi trong sổ sách cũng không có vấn đề gì, mà lại còn có thể đưa mẹ tôi ra nước ngoài chơi một chuyến cơ đấy." Nghĩ đến sự kiện này, nói xong câu cuối, Mộc Tâm Vân không sao kiềm chế được nữa, mặt mày cô cực kỳ hớn hở.
"Trùng hợp thế nhỉ, ngày mai tôi cũng phải đi Đài Nam." Cao Chi Ngang đưa tay vén mấy sợi tóc của cô vừa xõa xuống bên má ra sau tai."Có một tiết mục mới dàn dựng cần quay ngoại cảnh, tôi phải đến đó để quan sát thực địa trước. Thuận tiện đường, cô có cần tôi đi cùng đến đó hay không?"
"Không cần đâu, tôi và khách hàng đã hẹn gặp nhau vào lúc sáu giờ ba mươi tối. Nếu không có gì thay đổi, khoảng bốn, năm giờ chiều tôi sẽ cùng với chủ nhiệm Thái đáp chuyến tàu cao tốc (*) xuống dưới đó, buổi tối sẽ lại đi tàu cao tốc trở về luôn."
(*) Tàu cao tốc: Là hình thức dịch vụ vận tải bằng xe lửa với tốc độ cao, hoạt động bằng điện thông qua cần phía trên và chạy trên đệm từ. Các tuyến đường sắt cao tốc chỉ để chở khách, hoạt động với tốc độ tối đa lên tới 350 km/h
"Ở chung với người phụ nữ kia cùng một chỗ, bản thân cô cần phải chú ý nhiều hơn một chút." Anh không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở cô. Anh đã từng gặp chủ nhiệm Thái mấy lần, người phụ nữ kia thuộc loại “tâm thuật bất chính” (lòng dạ không đàng hoàng), anh có ấn tượng không tốt đối với người phụ nữ này.
"Coi chừng cái gì chứ? Hai chúng tôi đều là phụ nữ cả, cô ấy có thể làm gì đối với tôi được chứ?" Mộc Tâm Vân không cho là đúng phản đối lại anh. Vốn dĩ cô không phải được chia vào một tổ với vị chủ nhiệm Thái này. Chủ quản trước kia của cô là chủ nhiệm Trần vừa mới từ chức, cho nên tháng trước, hai ba người trong nhóm của cô bị điều đến làm nhân viên của chủ nhiệm Thái. Chủ nhiệm Thái vẫn luôn có những quan tâm đặc biệt đối với cô, vì vậy cô cho rằng không cần thiết phải có đề phòng gì đối với cô ấy.
"Tóm lại chính cô phải cẩn thận một chút, không nên cứ ngốc nghếch như vậy rất dễ bị lừa." Cao Chi Ngang có chút không yên lòng, cứ dặn dò cô mãi.
Cô thật sự là một cô nàng ngốc nghếch đến mức mơ hồ, luôn không biết cách đề phòng đối với người khác. Từ nhỏ đến lớn, cô bị người ta lừa gạt có đến hằng hà vô số lần, hết lần này tới lần khác, nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ rút ra được bài học kinh nghiệm. Chỉ cần người khác giả vờ đáng thương một chút, cô liền lập tức mềm lòng rút lui.
Anh cũng hay dùng thủ đoạn này để lừa cô vô số lần, ngay lúc vừa rồi cô cũng vẫn không chịu rút kinh nghiệm, lại bị mắc mưu của anh một lần nữa.
"Anh cho rằng người nào cũng giống như anh, cũng luôn gian trá giảo hoạt gạt người khác hay sao." Tuy rằng trước kia cô đã gặp phải một số người đã lừa gạt tiền bạc của mình, nhưng bất quá tính toán lại, trong cuộc sống, số người tốt mà cô đã gặp, lại nhiều hơn là số người xấu. Cho nên anh cũng sẽ không bất công cứ như vậy mà chối bỏ tính thiện lương của con người cô.
"Không biết là người nào vào cuối năm trước đã bị đồng nghiệp của mình lừa gạt cho hết sạch cả số tiền thưởng ấy nhỉ?" Cao Chi Ngang lành lạnh nói nhắc nhở cô.
"Ấy, tôi nghĩ chắc là cô ấy cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, khoản nợ của nhà cô ấy thiếu người ta nhiều như vậy, lại còn không có tiền, cho nên mới phải lừa gạt tôi thôi." Cái người này, làm sao lúc này lại còn cố ý đề cập đến cái chuyện thương tâm này để mà kích thích cô chứ.
"Bị người ta lừa gạt lại còn tìm lý do nói đỡ cho nhà người ta. Thật chưa từng bao giờ gặp phải một người con gái nào ngu xuẩn giống như cô đấy." Anh không chịu được nữa, đưa tay chọc chọc vào trán của cô mà lên tiếng chế nhạo cô, "Tôi thực hoài nghi chỉ số thông minh của cô, rốt cuộc không biết nó có vượt qua được số một trăm hay không?"
Cô cũng dùng sức đâm trở lại anh, "Tôi đây cũng hoài nghi lương tâm của anh đó, có phải là..."
Lúc này, cánh cửa nhà họ Mộc đột nhiên bị mở ra, truyền đến một giọng nói nghe rất lạnh lùng: "Đã về đến nhà rồi còn không mau vào trong nhà, còn đứng ở bên ngoài làm gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Mộc Tâm Vân tranh thủ thời gian hướng về phía Cao Chi Ngang vẫy vẫy tay rồi bước vào trong nhà.
Vừa nhìn thấy con gái, Vương Ngọc Hà sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lộ rõ không vui trách cứ, "Tâm Vân, chẳng phải mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi đó sao, đã bảo con không được phép qua lại với người nhà họ Cao ở phía bên kia, con cho lời của mẹ vào tai này rồi ra tai kia phải không?"
"Con... Không phải như vậy mà."
Thấy con gái đang ở trước mặt mình mở to mắt, còn nói lời bịa đặt, Vương Ngọc Hà nổi giận quát lên.
"Không phải sao? Con đã coi khinh mẹ đã già rồi, lại nghễnh ngãng nữa có phải không vậy? Con và Cao Chi Ngang đứng ở ngoài cửa nói những gì mẹ đều nghe thấy hết rồi, chẳng lẽ con đã quên là nhà họ Cao là hung thủ đã giết chết Emma của nhà chúng ta hay sao? Làm sao con lại còn có thể cùng cậu ta cười cười nói nói như vậy chứ, chẳng phải là con đã phụ lòng Emma đã chết rồi sao?"
Bị mẹ chụp cho cái mũ lớn như vậy lên đỉnh đầu, Mộc Tâm Vân không thể nhịn được nữa liền bật thốt lên nói: "Mẹ, người đâm chết Emma chính là bác Cao, không phải Cao Chi Ngang, huống chi bác Cao cũng không hề cố ý."
Nghe vậy, gương mặt mượt mà phúc hậu của Vương Ngọc Hà thoáng chốc biến đổi khác thường, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con vừa nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa cho mẹ nghe xem!"
Trông thấy mẹ tức giận, cô không dám tiếp tục chọc cho mẹ mình tức giận thêm nữa, vội vàng đổi giọng.
"Thực xin lỗi, mẹ, con biết rõ là con sai rồi, mẹ không nên tức giận nữa." Hồi trước nhà cô nuôi một con chó đặt tên là Emma, vào hai năm trước đây đã bị cha của Cao Chi Ngang đâm chết. Từ đó về sau mẹ cô liền kết thù với nhà họ Cao một cách khó hiểu, phàm là người của nhà họ Cao, tất cả đều bị bà coi trở thành kẻ thù của mình.
"Từ nay về sau mẹ không cho phép con và người nhà họ Cao kia lai vãng với nhau, có nghe thấy không?" Thấy con gái đã nhận lỗi lầm, sắc mặt của Vương Ngọc Hà đã có chút dịu xuống, ôm lấy con chó nhỏ đang cọ cọ ở bên chân của bà. Con chó này thuộc loại chó săn có bộ lông màu vàng, mới chỉ được hơn năm tháng tuổi, bà đã đặt tên gọi cho nó là Bảo Bảo (cục cưng), đây là món quà sinh nhật mà hơn ba tháng trước con gái bà đã mua tặng cho bà.
"Con biết rồi." Mộc Tâm Vân trả lời thuận theo mẹ. Cô đưa tay vuốt vuốt bộ lông màu vàng của Bảo Bảo, trong nội tâm âm thầm thở dài. Cô mua con chó này tặng cho mẹ là hy vọng mẹ có thể quên lãng được chuyện Emma đã chết thảm, nhưng rất hiển nhiên, đã không có một chút tác dụng nào.
Mẹ cô vẫn còn không cách nào để tha thứ cho bác Cao, mà bác Cao lại cho rằng không phải là lỗi của bác. Kết quả hai người cứ giằng co đối lập với nhau như vậy, cũng không biết khi nào thì mới có thể hóa giải được! Hừm...