Người Tình Oan Gia

Chương 10: Quý Nhân Của Cô





Một tháng sau, đảo mắt đã vào
mùa đông rồi, thời tiết dần dần trở
lạnh, gió lạnh thấu xương từ mỗi một
góc bay vào trong cửa sổ.
Phố xá sầm uất!
Sắc mặt Lại Ngọc Lan tái nhợt,
mặc quần áo bệnh nhân trắng tỉnh,
ngả nghiêng trái phải, mờ mịt ngỡ
ngàng di trên đường, thỉnh thoảng bị
người đi đường va vào bả vai một
phát, cô vội vã cúi đầu, để cho mái
tóc dài dơ dáy bẩn thỉu che má trái
của mình, hai mắt hoảng sợ nhìn
xung quanh, ngân ngấn nước mắt.
“Mẹ, chị này làm sao vậy?” Có
một cô bé ngây thơ mắt to nhìn
chằm chằm, chỉ vào mặt của Lại
Ngọc Lan, ngạc nhiên hỏi mẹ ở bên
cạnh.
“Đi mau, có thể là người điên!”
Người mẹ lôi kéo tay của con gái, vội
nhìn Lan thần trí có chút thất thường
liền nhanh chóng bước di.
Lan nhìn đám người bên cạnh
đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái
nhìn mình, tâm trạng của cô không
khỏi khủng hoảng, sợ hãi, từng bước
thối lui đến trước cửa hàng tạo mẫu
cao cấp nào đó, ngồi xổm xuống, cả
người run rầy nhìn đám người xung
quanh, không biết làm sao, giống
như toàn bộ thế giới đều ghét bỏ
mình, khinh bỉ mình.
Một chiếc Land Rover Suv màu
đen dừng sát ở trước cửa hàng!
Bên trong xe đi xuống một
người đàn ông mặc áo sơ mi màu
xanh dương, quần tây màu đen giản
dị.

Anh ta xoay người chuẩn bị muốn
đi vào cửa hàng tạo mẫu cao cấp,
nhưng chợt dừng bước đứng ở dưới
tàng cây, có chút ngạc nhiên nhìn cô
gái đáng thương ngồi xổm ở trước
tiệmAnh bình tĩnh nhìn cô một lát
mới chậm rãi đi đến trước mặt cô, cúi
đầu, gọi nhỏ: “Hi…”
Lại Ngọc Lan giật mình, đột
nhiên ngầng đầu nhìn người đàn ông
đẹp trai như người mẫu ở trước mặt,
ánh mắt như tia nắng mặt trời, ẩn
chứa thông minh, bình thản, thong
dong.
Cô lập tức lui người về phía sau
co lại, hoảng sợ nhìn anh!
Trần Đức Viễn nhìn bộ dáng
hoảng sợ của Lại Ngọc Lan, mặc dù
tò mò nhưng vẫn mỉm cười hỏi cô:
“Cô ngồi ở cửa tiệm của tôi làm gì?“
“À?“ Lại Ngọc Lan lập tức quay
đầu, mới phát hiện thì ra sau lưng là
một cửa hàng tạo mẫu cao cấp, cô
hoảng sợ lưng dán vào cửa kính, cúi
đầu không dám lên tiếng, mái tóc dơ

dáy bần thỉu dài đến eo che kín má
trái.
Trần Đức Viễn nhìn bộ dáng của
cô liền thở dài một hơi, tay nhấn hộp
điều khiển từ xa một cái, hai cánh
cửa kính sau lưng Lại Ngọc Lan đột
nhiên mở ra.
Lại Ngọc Lan giật mình, đột
nhiên hoảng sợ đứng lên, căng
thằng đứng ở bên cạnh cửa hàng,
ánh mắt có chút hoảng sợ nhưng tò
mò muốn nhìn vào bên trong, liền
thấy trong cửa hàng trang trí sang
trọng và phong cách, trang phục
tuyệt đẹp, treo đầy ở trong tủ kính
thủy tinh, phòng trang điểm tỉnh xảo
theo phong cách Châu Âu, mộng ảo
giống như cung điện công chúa
trong truyện cổ tích, còn có đồ trang
sức đắt tiền và còn bố trí khu vực cắt
tóc, bày ra quang cảnh vô cùng xinh đẹp…
“Vào đi.

Tôi dọn dẹp cho cô một
chút, mặc đồ này ở trên đường thật
sự hù chết người ta.”
“Không…“ Lại Ngọc Lan hoảng
sợ lui về phía sau một bước nói:
“Tôi..

tôi không có… không có tiền…”
“Tôi không thu tiền cô.

Nhưng
cô… nếu cô không muốn, không cần
đứng ở cửa tiệm của tôi, như vậy sẽ
ảnh hưởng hình tượng trong tiệm
của tôi.”
Lan hoảng sợ chớp mắt, vội
vàng xin lỗi nói: “Thật xin lỗi… Tôi…
tôi không cần thận di tới tiệm của
anh rồi.

Tôi lập tức di.”
Cô nói xong, ngay lập tức có
chút căng thẳng xoay người, đầu
ngón tay run rẩy khẽ vuốt má trái,
thở dốc gấp rút đi về phía trước.
Trần Đức Viễn đứng ở trước cửa
hàng, nhìn bóng lưng cô còng xuống
giống như bà già mấy chục tuổi, liền
lạnh nhạt nói: “Không có người nào
có thể xinh đẹp cả đời, không trọn
vẹn cũng không phải là tội lỗi, không
cần thiết đi khom người như vậy.”
Lan dừng lại nhìn cây tỏa bóng
xanh phía trước, hai mắt không nhịn
được đỏ lên.
Trần Đức Viễn nhìn bóng lưng
cô dừng lại mới nói: “Vào đi.

Sửa
sang lại một chút.

Tôi luôn không từ
chối người khách đầu tiên di tới tiệm

của tôi.”
Lại Ngọc Lan cảm thấy người
đàn ông trước mặt có một loại ma
lực làm cho người tin phục một cách
khó hiểu, để cho mình không tự chủ
theo phía sau anh, đi qua đại sảnh xa
hoa, nhìn tất cả xung quanh, đột
nhiên có chút tò mò thân phận của
người đàn ông này, ngẩng đầu lên,
nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đột
nhiên ngửi được mùi nước hoa đàn
ông rất dễ chịu từ áo sơ mi trên
người anh.
Đến khu vực gội đầu, Trần Đức
Viễn nhẹ nắm cánh tay của cô, hơi
dùng sức để cô ngồi xuống ghế.
Trần Đức Viễn giơ cánh tay nhẹ
cuốn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn
chắc, dây đồng hồ Omega màu đen,
tôn lên màu da cánh tay đầy nam
tính của anh, mặt đồng hồ bạch kim
lóe ra ánh sáng lấp lánh.

Anh đưa
ngón tay thon dài mềm mại nhẹ nâng
sợi tóc trước mặt cô, gò má trái đáng
sợ lập tức hiện tại trước mắt, Lan
hoảng sợ khẽ che má trái, lồng ngực
bắt đầu lo sợ phập phồng không
ngừng, dường như Trần Đức Viễn
không nhìn thấy, kéo tóc dài đến eo
vào bồn, xả nhẹ nước ấm, sương mù
chậm rãi bay lên.
Lại Ngọc Lan vẫn căng thẳng
trợn to hai mắt, nhìn hoa văn trang trí
trên trần nhà, lại cảm giác người đàn
ông này đang nhẹ nhàng gội đầu cho
mình, ngón tay thật dịu dàng cọ da
đầu của mình, thậm chí dọc theo
huyệt vị nhẹ mát xa, hai mắt của cô
không khỏi đỏ bừng, có chút không
tin hoàn cảnh lúc này, làm cho cô
không khỏi nhịn được mở lời hỏi:
“Tại sao anh muốn giúp tôi?”
“Tôi nói rồi.

Tôi không từ chối
người khách đầu tiên tới trong tiệm
của tôi.“ Anh nói xong, liền nhấn dầu
gội đầu, khẽ xoa mái tóc dài của cô,
cảm giác sợi tóc của cô gái này mềm
mại rất chắc khỏe, anh liếc nhìn
Ngọc Lan vẫn căng thẳng che chặt
má trái, một đôi mắt to đen giống
như ánh sao trong đêm, mơ mộng và
quyến rũ, sống mũi cao rất hấp dẫn,
cánh môi thiếu huyết sắc nhưng vô
cùng hoàn mỹ.
Anh im lặng gội đầu cho cô sau
khi gội sạch, dùng khăn lông màu
xanh nhạt rất dịu dàng lau tóc cho
co.
Lại Ngọc Lan kinh ngạc ngồi

dậy, tóc đã được lau khô ráo sạch sẽ,
vẫn che giấu má trái, nhìn Trần Đức
Viễn.
Trần Đức Viễn không nói gì cũng
không nhìn cô, chỉ đứng dậy đi
xuống bậc thang.
Cả người cô vẫn căng thẳng
nhưng vẫn vội vàng đứng dậy, bên
ngoài phòng một nhân viên nữ đưa
vào một bộ quần áo.
Cô sững sờ khi nhìn thấy bộ
trang phục ấy, căng thằng suy nghĩ
một chút, sau đó vươn tay nhận lấy.
Lan mặc váy lụa ngắn màu đen
bó sát người, bên trong váy thiết kế
những cánh hoa hồng nở rộ xếp
chồng lên nhau lộ ra vòng eo mảnh
khảnh, mặt trước chiếc váy trơn
nhẫn, bên ngoài khoác một áo khoác
màu trắng.
Trần Đức Viễn hài lòng cười một
tiếng, buông tạp chí xuống nói: “Đi
theo tôi.”
Lan nhìn bóng lưng của anh một
cái, không nhịn được bước theo.
Cô đứng ở bên cửa nhìn không
gian pha lê trong suốt, Trần Đức Viễn
cầm kéo lên, nhẹ nhàng dùng ngón
cái, sờ sờ lưỡi kéo, trong ánh mắt lộ
ra một chút nặng nề.
“Ngồi.“ Trần Đức Viễn cầm kéo
cắt tóc, nhìn cô nói.
Cô không dám cưỡng lại, chỉ
đành đi tới chỗ ngồi cắt tóc, theo bản
năng không dám nhìn vào mặt
gương.
Trần Đức Viễn cầm cây kéo, nhìn
sợi tóc bóng mượt, mới chậm rãi nói:
“Thích hợp với bản thân mới là xinh
đẹp nhất.

Vứt bỏ một chút, mới có
thể có được một chút.

Dũng cảm
lên.”
Anh nói xong liền một kéo cắt
xuống, sợi tóc thật dài, chậm rãi rơi
trên mặt sàn màu trắng tinh.
Lại Ngọc Lan rưng rưng nước
mắt.
Trần Đức Viễn không lên tiếng,
tiếp tục chuyên chú cắt xong từng
đoạn tóc dài cho cô, từng kéo cắt
xong, nhìn như vô tình nhưng kiểu
tóc hết sức tinh tế, thậm chí đem mái
tóc thật dài trên trán, khéo léo chia
sang má phía bên trái, che má trái
không trọn vẹn của cô, lộ ra má phải
hết sức xinh đẹp tỉnh xảo, hai mắt
mơ mộng, vô hạn mê người.
Trần Đức Viễn im lặng không lên
tiếng, cảm máy sấy tóc lên, sấy khô
tóc cho cô, lại dùng keo nhẹ nhàng
vuốt, sau khi hoàn thành, anh mới
đứng phía sau cô, nhìn cô trong
gương.
Lại Ngọc Lan chớp mắt đẫm lệ
nhìn mình trong gương, tóc ngắn
chạm vai, nhẹ nhàng khoan khoái,
thanh tú đáng yêu.
Trần Đức Viễn nhìn đôi mắt đẫm
lệ của Lan trong gương, cũng không
lên tiếng mà nhấc khăn choàng đề
sang một bên, đi đến ngồi ở trên ghế
sa lon bên vách tường kính trong

suốt, cầm tạp chí, cũng không ngầng
đầu lên vừa xem vừa nói: “Việc của
tôi xong rồi, cô đi đi.”
Lại Ngọc Lan ngồi tại chỗ nhìn
Trần Đức Viễn đột nhiên trở nên lạnh
nhạt, cô cũng không dám lên tiếng,
đôi tay nhẹ chống thành ghế đứng
lên, xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng
khom lưng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn
anh!”
“Không cần khách sáo.

Thời
gian của tôi không nhiều lắm, buổi
chiều còn có chuyện…” Trần Đức
Viễn ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi khẽ
mỉm cười một cái, tiếp tục cúi đầu
xem tạp chí.
Lại Ngọc Lan không dám lên
tiếng, im lặng đi khỏi phòng cắt tóc,
dọc theo cầu thang xoắn ốc, chậm
rãi xuống lầu, ở trong ánh mắt kinh
ngạc của nhân viên đã dần dần đến
làm việc, đi ra khỏi cửa tiệm, đón gió
lạnh lẽo, ngầng đầu lên, nhìn cửa sổ
thủy tinh lầu hai có bóng dáng người
đang xem tạp chí.
Tay Trần Đức Viễn tiếp tục lật
tạp chí, cho đến khi cảm giác ánh
mắt nhàn nhạt ở dưới lầu đã biến
mất, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về
phía cô gái tịch mịch điềm đạm đáng
yêu, một mình cô đơn đi trên đường.
Lại Ngọc Lan một mình chẳng
có mục đích đi ở lối đi bộ, không biết
đi bao lâu, không biết đã trải qua bao
nhiêu đường, hai chân mỏi nhừ, sắc
mặt trở nên tái nhợt, trên trán rịn mồ
hôi lạnh.

Lúc này gió lạnh rất mạnh,
tiếng gió ào ào bay qua, ánh mặt trời
dân dần biến mất, phủ xuống không
khí ngột ngạt, rốt cuộc đã đi đến một
con đường, sâu kín nhìn một người
phụ nữ phía xa, mặc bộ quần áo quét
đường phố màu vàng, búi tóc vén lên
đã buông lỏng, cầm cây chổi thật
dài, không ngừng quét vỏ trái cây,
giấy linh tinh trên đất, thỉnh thoảng
lau mồ hôi, khuôn mặt bà già nua, lộ
ra bi thương mệt mỏi.
Lan đau lòng đến hít thở không
thông, che miệng, rơi lệ nhìn người
phụ nữ trước mặt, gọi nhỏ: “Mẹ…
Con xin lỗi mẹ… Con vô dụng…
của mẹ, vừa muốn cất bước nhưng
vẫn cắn răng đứng lại, mặc cho mưa
gió tuôn rơi, không dám tiến tới, chỉ
sâu kín nhìn theo bóng lưng của mẹ.
“Tại sao tôi phải chịu những
chuyện này”, Ngọc Lan kêu khóc,
xung quanh nước mưa ào ạt trút trên
người, nhưng không cách nào rửa
sạch vết tích trên khuôn mặt nhợt
nhạt, “Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì,
mà đối với tôi như vậy! Rốt cuộc tôi
làm sai chuyện gì? Những kẻ độc ác
đó, tôi sẽ tìm ra các người.”
Xung quanh mưa to vẫn rơi
xuống, bầu trời điên cuồng gầm thét!
Cùng lúc ấy, một đoàn xe sang
trọng chậm rãi lái tới quảng trường,
dẫn đầu là chiếc xe Rolls Royce ở
trong mưa vẫn lóe lên ánh sáng kim loại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.