Rõ ràng anh ta đẹp trai lại có tiền, nhưng không đi tìm mấy Omega nũng nịu yêu kiều mà lại tìm một Beta cứng như khúc gỗ để bao nuôi.
Vệ Tiểu Thảo vào ở gần một tháng rồi, ngày nào ông chủ cũng về nhà, mỗi ngày cứ đúng giờ vừa vào đến cửa, chuyện đầu tiên chính là gọi Vệ Tiểu Thảo.
Anh kêu: “Tiểu Thảo! Anh về rồi đây!”
Vệ Tiểu Thảo phải nhanh chóng đáp lại.
Có một lần Vệ Tiểu Thảo ở ngoài sân xới đất cho mầm cây mới mọc, không nghe thấy tiếng ông chủ gọi mình, chỉ trong chốc lát cậu liền thấy Alpha kia chân trần chạy vọt vào sân, vừa nhìn thấy cậu thì ôm chầm lấy khóc, dọa người thật sự.
Một Alpha mà lại thích khóc, Vệ Tiểu Thảo cảm thấy hơi mất mặt.
Có lúc ông chủ nhìn cậu ngẩn người, ngẩn ngơ ngơ ngẩn thế nào mà vành mắt đỏ cả lên.
Buổi tối ngủ chung với nhau, ông chủ cứ muốn ôm cậu, rồi hôn cậu, sau đó lệ rơi ròng ròng không chịu buông tay.
Anh ta gọi cậu là bảo bối, gọi cậu là em yêu, gọi cậu là bé con.
Vệ Tiểu Thảo nổi hết cả da gà da vịt, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì những lúc như vậy trông ông chủ có chút tội nghiệp.
Cao thật đấy to thật đấy, nhưng cũng đáng thương thật đấy.