Phong Tử nhìn qua chẳng có vấn đề gì, y dịu dàng đoan trang giống như những Omega khác mà mọi người thường nghĩ đến, ít ai biết được nội tâm bão táp ẩn sâu bên trong của y.
Vì thế y nhanh chóng tạo cho mình hình tượng tri kỷ dịu dàng trước mặt Chẩm Lập Phong, hơn nữa còn tiếp nhận hạng mục hợp tác giữa hai công ty, mỗi lần Chẩm Lập Phong qua trao đổi chi tiết công việc thì sẽ tự mình tiếp đón.
Trong trò chơi của Phong thiếu gia, y chưa bao giờ thổ lộ, y chỉ thả tín hiệu là có thể khiến những tên Alpha não mọc đũng quần kia quay loạn.
Nhưng không ngờ Chẩm Lập Phong kia là tên dị loại, anh không cho bất kỳ Omega nào có cơ hội ở riêng với mình. Mỗi lần gặp mặt, bên cạnh Chẩm Lập Phong nếu không phải là thư ký thì chính là trợ lý, nơi gặp mặt không phải là công ty thì cũng là phòng họp, hoàn toàn không có cách nào để tạo bầu không khí mập mờ.
Nhưng Phong Tử sẽ không vì thế mà từ bỏ, thậm chí còn ngược lại, càng khó khăn y càng muốn làm bằng được.
Giả bộ đứng đắn thì có tác dụng gì? Alpha giống nhau cả thôi, cho tới giờ Phong Tử không tin Alpha có cái gọi là tình thâm.
Y có đủ tiền và mánh khóe, dễ dàng tra ra hết mọi thứ về Chẩm Lập Phong và Vệ Tiêu.
“Một Beta.” Phong Tử ném tài liệu trong tay vào máy cắt giấy, nhìn hình Beta kia nhanh chóng bị cắt vụn, càng cảm thấy thú vị không ngờ, “Không ngờ chỉ là một Beta.”
Dung mạo bình thường, xuất thân thấp hèn, thậm chí không có pheromone để ràng buộc Alpha, chỉ là một Beta, cho dù quen nhau từ thuở tay trắng nhưng đoạn tình cảm này đã bị thời gian và danh lợi hủy hoại, thì có thể bền chắc được đến đâu chứ.
Đúng rồi, bọn họ thậm chí còn chưa có lấy một đứa con.