Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Chương 2



Chu Uy Tuấn nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn ở trong phòng bếp, hoàn toàn phớt lờ anh, trong lòng cũng không bởi vì điều này mà khiến anh mất vui, ngược lại, anh lại rất thích nhìn thấy bóng dáng cô lượn lờ quanh phòng bếp.

Dáng người cô gái nhỏ của anh cũng không phải là xuất sắc —— đôi mắt hơi bé, nhưng khi không đeo kính sát tròng thì con ngươi đen láy trở nên trong veo, vóc dáng của cô cũng không cao, nhưng nếu so với những người phụ nữ thân hình như cây sậy thì cô lại có vẻ mượt mà hơn, nhưng cũng không phải thuộc loại mập mạp, ôm cô trong lòng có cảm giác mềm mại, giống như một đám mây trắng vô tình rớt xuống trần gian.

Tính cách của cô hướng nội, động một chút là đỏ mặt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng và chậm rãi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thì sẽ tan biến, tính khí ôn thuần giống như tiểu bạch thỏ. . . ừm, cũng không đúng, đụng phải một số chuyện thì cô sẽ trở nên hung dữ một chút, mãnh liệt một chút, nhưng cuối cùng vẫn là vô hại.

Chu Uy Tuấn biết, bạn bè của mình vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại giữ cô làm bảo vật cho riêng mình, thật ra thì chính anh cũng không hiểu,ó lẽ đã chăm sóc cho cô một thời gian, lúc cô dọn nhà rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh, cái cảm giác quay đầu lại không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh thật sự không bao giờ muốn nếm thử lần nữa, cho nên, bốn năm trước, khi bọn họ gặp lại nhau, anh không nói hai lời, ngay lập tức đem cô trở về nép dưới đôi cánh của anh.

Anh thích cảm giác nhẹ nhõm khi sống cùng cô. Thân là chủ tịch tập đoàn, bề ngoài hào quang rực rỡ, nhưng thực tế thì phải chịu áp lực không nhỏ, năm đó anh trở về tiếp nhận công ty từ tay cha mình, phải đối mặt với vô số ánh mắt lạnh lẽo của những nhân viên kỳ cựu, khi đó, nơi duy nhất có thể khiến tâm tình của anh trở nên nhẹ nhõm, cũng chỉ là ở bên cạnh cô, trong ngôi nhà trên tầng 28 của khu chung cư cao cấp này.

Ngay cả hiện tại, khi đã trải qua khoảng thời gian đó, tất cả nhân viên đối với anh đều đã tâm phục khẩu phục, thế nhưng anh vẫn thích có cô bên cạnh mình, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, cũng như. . . bắt nạt cô, haha!

Chu Uy Tuấn nhẹ cong khóe môi, nâng tay xoa cằm, quan sát cô đang vớt mì bỏ vào trong nước lạnh, để cho sợi mì được dai hơn.

Rất tốt, quả nhiên là cô đã quên yêu cầu sáng nay của anh. . . . nhưng Chu Uy Tuấn cũng không hề thất vọng, anh vô cùng mong đợi thời khắc trừng phạt cô!

Ô Nguyệt Vân gắp mì vào trong bát, lại vươn tay mở nồi thịt bò hầm rượu, cô dùng đũa đâm vào miếng thịt bò, đoán chừng phải hầm cả một buổi chiều thì bò mới mềm được, cô quay đầu lại, lại trông thấy Chu Uy Tuấn đang đứng tựa vào cạnh cửa, trên mặt anh hé ra một nụ cười.

“Anh về lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?” Ô Nguyệt Vân đặt đũa xuống.

Chu Uy Tuấn dang tay, đợi cô đến trước mặt mình, sau đó anh cúi đầu hôn nhẹ vào đôi môi mỏng của cô. Nụ hôn không hề mang theo sự kích tình, chỉ tràn đầy ấm áp.

“Ừm. . . tối nay ăn mì thịt bò. . . .”

“Cũng được.” Thấy Chu Uy Tuấn đang định tháo cà vạt, Ô Nguyệt Vân lập tức tiến lên, động tác vô cùng thuần thục giúp anh tháo cà vạt: “Anh cứ nghĩ chắc 90% là em ở lại chỗ mẹ mình, không ngờ em lại trở về.”

Ô Nguyệt Vân nắm cà vạt trong tay: “Em đã nói cứ mỗi chủ nhật của tuần thứ ba, em sẽ ở lại Đài Bắc với anh mà.”

“Hiếm khi thấy em không tuân thủ theo cam kết, nhưng không sao, lát nữa anh sẽ bù đắp lại. . . sẽ khiến em run rẩy!” Chu Uy Tuấn cúi thấp đầu, cắn nhẹ vào vành tai của cô, ngữ điệu mập mờ.

Ô Nguyệt Vân che lỗ tai lại, khuôn mặt đỏ ửng: “Anh. . . anh có muốn tắm trước không? Thịt bò còn phải chờ thêm một lát . . .”

Chu Uy Tuấn nhìn dáng vẻ xấu hổ nhưng không biết phải làm sao của cô, anh khẽ cười, xoay người đi về phía phòng ngủ, chuẩn bị nghe theo lời đề nghị của cô, đem thân thể bụi bặm gột rửa sạch sẽ.

“Cô bé giúp việc muốn cởi quần áo giúp anh sao?” Nếu không thì tại sao lại đi theo anh?

“Không, không phải! Nếu em không đi theo anh thì lát nữa quần áo sẽ bay tứ tung mất!” Nói đến đây, Ô Nguyệt Vân vừa rồi hãy còn xấu hổ, thế nhưng trong giọng nói lại tăng thêm một chút tức giận.

Vị chủ tịch này có một thói xấu, đó chính là sau khi cởi quần áo thì sẽ không bao giờ để gọn gàng, anh cứ có thói quen ném lung tung, đông một cái, tây một cái, cũng không cần biết là cô phải thay anh dọn dẹp tàn cuộc thế nào.

“Ồ, nhưng mà gần đây anh có thay đổi rồi mà.” Chu Uy Tuấn bĩu môi, dáng vẻ như một đứa bé đang chờ người lớn khen mình một tiếng ‘Ngoan lắm!’ vậy.

Sống chung với anh hai năm, Ô Nguyệt Vân đã không tin là anh sẽ ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt tùy tiện đảo quanh phòng khách, lập tức thấy chiếc tất bẩn mà anh đã đi một ngày đang nằm vắt vẻo trên ghế salon.

Đây chỉ là một chiếc, một chiếc khác thì lại đang nằm ở. . . . bậc thềm trước cửa!

Ô Nguyệt Vân đến gần chiếc tất đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, vẻ mặt tựa như muốn bảo ‘anh còn dám nói nữa sao?’.

“Ha. . . tiện tay tiện tay. . . đầu óc của anh đã bị một đống tài liệu trong công ty chiếm hết, sau khi về nhà chỉ muốn mau chóng nhìn thấy em, cho nên. . . .” Chu Uy Tuấn vọt thật nhanh vào phòng ngủ, giả bộ nhắm mắt làm ngơ.

“Thật là thói quen xấu mà!” Ô Nguyệt Vân trách móc, thuận tay đặt cà vạt của anh lên trên chiếc tủ thấp bên cạnh.

“Cởi quần áo giúp anh với.” Chu Uy Tuấn đứng trước cửa phòng tắm, vẻ mặt vô tội.

“Không muốn!”

“Bận rộn cả một ngày, anh mệt quá, mệt quá, giúp anh cởi đi mà. . . .”

Ô Nguyệt Vân vẫn không nhúc nhích.

“Văn . . . .” Chu Uy Tuấn thấp giọng năn nỉ.

Ô Nguyệt Vân thở dài, ngoan ngoãn tiến lên cởi quần áo cho cái người đàn ông mà cô không biết phải làm sao này.

Cô tháo từng nút từng nút áo sơmi, sau đó lại cởi chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong, trong chốc lát, lồng ngực rắn chắc của anh xuất hiện trước mắt cô.

Chu Uy Tuấn có vóc người cao gầy, bề ngoài nhìn cũng không giống như những người đàn ông biết rèn luyện vóc dáng, nhưng trên thực tế, ẩn giấu bên trong là bắp thịt cường tráng, mặc dù không lộ rõ sáu múi nhưng cũng không hề có chút sẹo nào.

“Những thứ khác anh tự mình giải quyết, nhớ để quần áo vào cái giỏ bên cạnh, đừng ném lung tung.” Ô Nguyệt Vân cũng không ngẩng đầu lên, cô vòng qua người anh đi thẳng vào trong phòng tắm, đem mớ quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ.

“Làm việc dang dở sẽ không tốt nha!” Chu Uy Tuấn được tiện nghi mà còn khoe mẽ, đi theo sau lưng cô, vây cô ở giữa mình và tủ treo quần áo. “Giúp anh cởi dây nịt nữa.”

Nếu như cấp dưới trông thấy dáng vẻ của anh lúc này thì nhất định sẽ bị trật quai hàm mất. Nhưng ai mà thèm quan tâm, bây giờ anh đang ở nhà chứ không phải là ở công ty nha.

Ô Nguyệt Vân giơ tay đẩy anh.

“Chỉ cởi dây nịt thôi mà!”

“Trẻ con!”

Chu Uy Tuấn cười hì hì, không thèm để ý lời cô mắng, dù sao thì cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi.

Ô Nguyệt Vân vòng tay vào hông để cởi thắt lưng cho anh, vốn định kéo một lần để rút dây nịt ra, nào ngờ cái người đàn ông này lại xoay người, khiến cho dây nịt quấn một vòng, hại cô phải vòng hai tay ôm lấy hông anh, tìm cái chỗ dây nịt bị mắc kẹt.

Mò mẫm một lúc, vất vả lắm mới tìm được vị trí mắc kẹt, lại phát hiện có gì đó vừa quen thuộc vừa thô ráp đang cọ trước bụng cô, cho dù không ngẩng đầu thì cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chu Uy Tuấn, mà hình như anh cũng biết là cô đã phát hiện ra ý xấu của mình. Mông hẹp khẽ nhích, cách một lớp vải, anh dùng nơi cứng rắn cọ xát bụng dưới của cô.

Anh tuyệt đối là cố ý! Khuôn mặt của Ô Nguyệt Vân chợt nóng bừng bừng, tay cô run run, nhanh chóng cởi dây nịt cho anh, sau đó thừa dịp anh không chú ý mà vọt ra ngoài, đóng cửa phòng tắm.

Sao cô lại có thể đáng yêu như thế? Chu Uy Tuấn vui vẻ cười to, vặn vòi hoa sen tắm rửa.

20 phút sau, anh nhẹ nhàng khoan khoái trở về phòng bếp, lúc này trên bàn đã có rau muống và một dĩa mận gọt sẵn.

“Haaa, thơm quá!” Chu Uy Tuấn hít hà một hơi, trong không khí tràn đầy mùi thơm của thức ăn.

“Chờ một chút, để em dọn cơm lên đã!” Ô Nguyệt Vân vừa nói, lại vừa giật phắt cái chén trong tay anh.

“Em ngồi đi, canh nóng lắm, để anh múc cho.”

“Ồ. . . cho em ít thịt thôi, dưa chua cũng đừng bỏ nhiều quá. . .” Ô Nguyệt Vân chớp mắt mấy cái, cũng không ngồi xuống bàn ăn mà chỉ lượn lờ xung quanh Chu Uy Tuấn.

“Vậy được chưa?” Chu Uy Tuấn nghe lời, còn hỏi Ô Nguyệt Vân đã hài lòng chưa.

Ô Nguyệt Vân gật đầu, nhìn anh đem thịt bò và dưa chua để lên trên cùng, sau đó chan nước dùng vào, khiến cho mùi thơm tỏa ra bốn phía.

“Em đi lấy muỗng đũa đi!” Chu Uy Tuấn ra lệnh, lúc Ô Nguyệt Vân đi lấy thì anh đã đem hai tô, một lớn một nhỏ đặt ở trên bàn.

Kể từ hai năm trước, khi Ô Nguyệt Vân bắt đầu dọn vào đây ở thì trong nhà Chu Uy Tuấn bắt đầu xuất hiện những món đồ vật lớn nhỏ không giống nhau, lớn là của anh, nhỏ là của cô, ngay cả bàn chải đánh răng cũng vậy.

Có những người đàn ông sợ lãnh thổ của mình bị xâm chiếm, mỹ phẩm của phụ nữ, giày dép của phụ nữ, quần áo của phụ nữ, bất kỳ món đồ nào của phụ nữ đều sẽ dần dần thuộc về quyền sở hữu của đàn ông, nhưng anh lại không quan tâm thay đổi nhiều như vậy, ngược lại thì điều này khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Thế nhưng, nếu là người con gái khác thì anh còn có thể vui vẻ tiếp nhận sao?

Ừm. . . .

“A Tuấn?” Sao anh ấy lại ngẩn người như vậy?

Chu Uy Tuấn hút sợi mì, cắn miếng thịt bò, ừm, mùi vị rất ngon.

Thôi, trên thế giới này vốn không có ‘nếu như’, đám mây trắng nhỏ này đã bị anh bắt được, đây mới là thực tế nha!

Có thể là do sáng sớm nay cô đã phải chạy tới ‘Toàn Phương Vị’ để đưa tài liệu, buổi chiều lại tức tốc trở về Đào Viên, sau đó lại vội vàng trở về Đài Bắc để nấu bữa tối, cho nên hôm nay Ô Nguyệt Vân vô cùng mệt mỏi, vì vậy cô khẩn cầu Chu Uy Tuấn tối nay hãy chuyển ra ngủ ở ngoài phòng khách.

Có thể là anh không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, cho nên Chu Uy Tuấn vô cùng tốt bụng đồng ý, khiến cho Ô Nguyệt Vân có chút kinh ngạc.

Kể từ khi cô dọn vào nhà Chu Uy Tuấn thì anh đã đem căn phòng kế bên phòng khách nhường lại cho cô, nhưng chưa được mấy ngày thì Chu Uy Tuấn lại mặt dày chuyển tất cả đồ đạc của cô vào phòng ngủ chính, kiên quyết bắt cô phải ngủ chung giường với anh, không cho phép cô từ chối.

Lúc ngủ, Ô Nguyệt Vân đã có thói quen được anh ôm trong vòng tay, bây giờ nằm một mình trên chiếc giường lớn khiến cho cô mặc dù đang rất mệt mỏi nhưng không cách nào ngủ được. Cô nghĩ đến những lời mẹ mình đã từng nói, đồng thời nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Chu Uy Tuấn đã được định sẵn là sẽ chia lìa, dần dần cô đã tiến vào giấc mộng. . . .

Dưới ánh trăng mờ ảo, trên cổ không ngừng truyền đến cảm giác nhồn nhột, sau đó, một vật ẩm ướt chạm vào da thịt của cô.

Ô Nguyệt Vân lầm bầm một tiếng rồi xoay người tiếp tục ngủ, nhưng lại không cách nào thoát được ‘kẻ quấy rối’ giấc ngủ kia.

Cô mở mắt, phát hiện đèn trên đầu giường đã bị mở từ lúc nào, mà cái người đàn ông vốn đã ‘phát lòng từ bi’ để cho cô ngủ lại trong phòng, bây giờ thân thể lại trần truồng như nhộng, đè ở trên người cô, sau khi phát hiện cô đã tỉnh, anh ngẩng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười.

“Xin lỗi, đã đánh thức em rồi!” Mặc dù anh nói lời xin lỗi nhưng chẳng có chút cảm giác thành khẩn nào.

“Anh đã đồng ý hôm nay để em nghỉ ngơi mà!” Ô Nguyệt Vân đẩy bả vai anh.

“Anh không quên!” Chu Uy Tuấn gật đầu, sau đó lại tiếp tục miệt mài với động tác của mình.

Anh dùng răng cắn nhẹ da thịt trơn mềm của cô, một tay chống xuống giường, tay kia nâng lên, lần lượt tháo từng nút áo ngủ của cô.

Ô Nguyệt Vân khẽ run rẩy, rúc đầu né tránh.

“Vậy sao anh lại. . . . A!” Lúc ngủ cô không mặc áo ngực, sau khi áo ngủ được cởi bỏ, bầu vú hoàn toàn bị lộ ra.

“Em tiếp tục ngủ đi, cứ mặc kệ anh là được rồi!” Chu Uy Tuấn mơ hồ nói, sau đó vội vàng gặm cắn xương quai xanh của cô.

“Anh. . .sao có thể như vậy. . . .” Ô Nguyệt Vân kháng nghị.

“Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh bị lửa dục thiêu đốt, nhốt mình trong phòng rồi tự giải quyết sao?” Chu Uy Tuấn ngẩng đầu lên nhưng không nhìn cô, toàn bộ tầm mắt đều đặt trên bầu ngực căng tròn. “Từ chiều đến giờ anh đã bị lửa dục thiêu đốt rồi, thậm chí ở công ty mà phải đi tắm nước lạnh để dập lửa. . . . tất cả đều do em làm hại!”

Cô hại anh? Ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm khiến cô xấu hổ, Ô Nguyệt Vân lấy tay che ngực mình, lại hồn nhiên không hề biết động tác này khiến cho bầu ngực mềm mại bị ép lại, càng trở nên quyến rũ.

“Buổi sáng anh để cho em được hưởng thụ, không ngờ buổi tối em lại không thèm để ý đến anh, mặc anh tự sinh tự diệt. . .”

“Em mới không có hưởng thụ, là do anh. . . .”

“Tệ thật, không ngờ lúc đó anh chưa cho em hưởng thụ đủ, thật xin lỗi !” Chu Uy Tuấn dùng ngón trỏ ấn ấn vào chỗ ngực bị cô ép lồi ra: “Chờ một chút anh sẽ đền bù cho em!”

Chu Uy Tuấn vừa nói vừa dùng sức kéo tay của Ô Nguyệt Vân ra, sau đó anh với tay lấy cà vạt trói chặt hai tay cô rồi cột vào đầu giường.

Thân thể của cô bởi vì vậy mà hoàn toàn lộ rõ, dưới ánh đèn mờ ảo lại như đang phát ra một loại ánh sáng trong suốt.

Chu Uy Tuấn híp mắt nhìn thân thể đẫy đà này nhưng cũng không vội vàng tận hưởng, anh chỉ vươn tay ra, trượt một đường từ xương quai xanh xuống hai bầu vú, vẽ một vòng, cuối cùng lại đặt lên trên nhũ hoa.

Cái loại động tác từ từ chậm rãi này khiến cho Ô Nguyệt Vân bất an giãy giụa, cố gắng thoát khỏi chiếc cà vạt. Mặc dù cô và Chu Uy Tuấn đã phát sinh quan hệ rất nhiều lần, thế nhưng cô vẫn không quen để thân thể trần truồng như vậy hiện ra trước mặt anh.

Ngoại trừ xấu hổ, thì cô biết rõ giá trị của mình như thế nào, cô không có vóc người duyên dáng, so với những cô gái bây giờ thì cô có vẻ mập hơn, vậy mà tại sao anh vẫn thích nhìn cô?

“Đừng nhìn. . . .” Cô giãy giụa.

“Tại sao? Em xinh đẹp như vậy, nhất là chúng nó, cứ như vậy thật khiến người ta yêu mến. . .” Đôi mắt của Chu Uy Tuấn dường như sắp phun ra lửa, ánh mắt sáng ngời.

“Em rất béo, lại vô cùng bình thường, cũng chẳng hề xinh đẹp. . . .”

“Nhưng anh thích em thế này, nếu em giảm cân, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”

“Em muốn nghỉ ngơi. . . .”

“Anh đã nói rồi, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, để mình anh tiêu hao thể lực là được rồi!” Chu Uy Tuấn nhe răng cười, vân vê hai quả anh đào nhỏ, nắn nắn bóp bóp.

“Anh, anh cứ như vậy. . .em không nghỉ ngơi được. . . . thả em ra!” Thật đáng thương, dáng vẻ cô cầu xin thật đáng thương nha.

“Dáng vẻ em như vậy khiến anh càng muốn bắt nạt!” Anh tiếp tục xoa bóp hai quả anh đào nhỏ.

“Ưm. . .đừng mà. . .” Ngực bắt đầu căng đau, cảm giác tê tê ngứa ngứa bắt đầu xuất hiện.

“Chờ thêm chút nữa, sắp được rồi!” Hết vân vê rồi lại gảy gảy, xoa xoa bóp bóp, hơi thở của Chu Uy Tuấn càng lúc càng trở nên dồn dập.

“Ôi. . . .” Ô Nguyệt Vân nghiêng đầu, đem mặt vùi vào trong gối.

“Chúng ta đã ân ái nhiều lần, tại sao em vẫn còn nhạy cảm như vậy?” Chu Uy Tuấn cười khẽ, rồi lại bất ngờ nhéo mạnh quả anh đào căng cứng đang vểnh cao, lắng tai nghe thấy cô đang đè nén âm thanh rên rỉ, anh tốt bụng khuyên: “Rên lên thành tiếng thì sẽ thoải mái hơn nhiều!”

“Đừng mà, không muốn. . .”

“Không thích anh làm em thoải mái thế này sao? Hửm?” Chu Uy Tuấn cười khẽ: “Anh biết rõ là em thích, nếu không thì tại sao thân thể em lại mềm nhũn như vậy, để mặc anh muốn làm gì thì làm?”

Anh cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên má trái của cô, anh dùng tay xoay mặt cô lại, sau đó đem đôi môi mát lạnh phủ lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, không hề khách khí mà tiến vào, để cho hơi thở của hai người hòa vào nhau.

Một lát sau, anh thuận thế cúi người xuống, hôn phớt lên bầu ngực trắng nõn của cô, cuối cùng là đến nụ hoa đỏ hồng cứng rắn, dùng đầu lưỡi ẩm ướt vòng quanh chơi đùa.

“Kêu đi, anh muốn nghe.” Một tay anh trượt xuống bên dưới, chạm vào quần lót bằng tơ của cô.

“A. . . .” Ô Nguyệt Vân lắc đầu, mái tóc cũng theo đó mà lay động, cô cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nóng.

“Văn Văn, kêu một tiếng cho anh nghe đi, anh thích nghe . . . nhanh nào!” Phía trên dùng lưỡi liếm mút, phía dưới cử động đầu ngón tay

“Em khó chịu. . . .” Ô Nguyệt Vân vặn vẹo mông, hai tay bị trói cũng nắm chặt lại.

“Ồ, em ướt rồi, thoải mái đến vậy sao?” Anh miết nhẹ đầu ngón tay, cách một lớp vải lại có thể tìm được chính xác khe huyệt của cô, khẽ ấn nhẹ để quần lót và đầu ngón tay tiến vào.

Ô Nguyệt Vân run rẩy, phát ra âm thanh như mèo kêu.

“Em không chỉ có thân thể đáng yêu mà ngay cả tiếng rên cũng đáng yêu như thế.” Chu Uy Tuấn khẽ cắn nhẹ lên ngực cô, khiến nhũ hoa ướt đẫm một mảng, vừa hôn vừa mút, sau đó lại dần dần trượt xuống dưới, rốt cuộc cũng phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của cô, trong nháy mắt, đám lông rậm rạp thưa thớt đã hiện ra trước mắt anh.

Anh mở chân cô ra thật to, vùng đất non mềm đã được tưới nước, tươi đẹp lóng lánh.

Mặc dù đã nhìn thấy cảnh này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần nào cũng khiến Chu Uy Tuấn như ngừng thở.

Quá đẹp, quá dâm mỹ, quá . . . dễ dàng khiến tim anh đập rộn lên!

Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng khiến Ô Nguyệt Vân dường như có ý thức tự giác, hoa huy*t khẽ co rụt lại, chảy ra dịch lỏng trong suốt ngọt ngào.

“Em. . .” Chu Uy Tuấn hoàn toàn nói không nên lời.

“A Tuấn, đừng nhìn em như vậy, em. . .” Ô Nguyệt Vân nức nở, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến hai chân cô mềm nhũn, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng phía dưới đang co rút mãnh liệt, cô hóp bụng, muốn khép đùi lại.

Đáng ghét, anh còn muốn nhìn bao lâu nữa? Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, cứ như mãnh sư đang nhìn chằm chằm vào con thỏ béo, nghĩ xem nên đùa giỡn con mồi thế nào để sau đó nuốt trọn vào bụng.

Mặc dù lần nào cũng đều bị anh nhìn như vậy nhưng con thỏ này vẫn không có cách nào thích ứng.

Một lúc lâu sau, Chu Uy Tuấn mới cử động, anh khẽ rút ngón tay để dịch lỏng chảy ra ngoài, sau đó lại giơ ngón tay lên trước mặt hai người, hai đầu ngón tay khẽ động, dịch lỏng kia lập tức kéo thành những sợi tơ óng ánh dính ở giữa kẽ tay của anh.

Ô Nguyệt Vân nhắm chặt mắt, không dám chứng kiến cảnh tượng tuyệt mỹ khiến người ta run rẩy như vậy.

Đây là ái dịch của cô, lại bị anh dùng tay để thưởng thức . . .

Chợt, cô đột nhiên trừng mắt, nhìn xuống đỉnh đầu đang chôn ở giữa hai chân mình, nức nở hét lên: “A Tuấn!”

“Văn Văn, em thật ngọt. . . .” Chu Uy Tuấn dùng hai tay giữ đầu gối của cô, kéo chân cô càng thêm mở rộng, sau đó vùi đầu sâu vào chính giữa.

Dịch lỏng tiết ra càng nhiều, tỏa ra mùi hương nồng đậm, lại càng làm cho Chu Uy Tuấn trở nên điên cuồng.

Đầu lưỡi anh lướt qua giữa khe hẹp, hai múi thịt căng đầy che đi đầu lưỡi, khiến anh nhớ tới lúc phái nam của mình bị hoa huy*t non mềm của cô ngậm đến sảng khoái, đầu lưỡi lại càng không ngừng điên cuồn đảo quanh nhụy hoa yếu ớt mẫn cảm.

Cho đến khi chính anh cũng không nhịn được nữa, nâng thân thể bịn rịn mồ hôi, vươn tay mò trên đầu tủ lấy bao cao su để đeo vào.

“Tuấn, em. . .” Ô Nguyệt Vân mơ màng vặn vẹo thân thể, bầu ngực no đủ cũng theo đó mà lay động.

Chu Uy Tuấn không đợi cô nói xong thì thân thể đã đè lên người cô, thắt lưng khẽ nhấn xuống, đem phái nam nhắm chuẩn xác tiến vào trong cơ thể mất hồn của cô.

Bị nhồi đến căng đầy, bị bao chặt đến sảng khoái, cả hai người đồng thời phát ra âm thanh rên rỉ.

Sau đó, anh bắt đầu chuyển động thắt lưng, thoáng chốc rút ra rồi lại lập tức đẩy vào, triền miên không dứt, cứ như vậy mà dùng sức va chạm vào bên dưới của cô, nhìn mình đang bị cô cắn nuốt.

Khe huyệt của cô tựa như một cái miệng nhỏ tham ăn, không ngừng mút lấy dục vọng to lớn của anh, khép khép mở mở, liên tục phun ra nuốt vào, lại còn chảy ra chất lỏng ngọt ngấy khiến cho người ta điên cuồng.

“Cái miệng nhỏ bên dưới của em thật là tham ăn!” Giọng nói của anh có chút run rẩy.

“A! Tuấn . . . Lớn, lớn quá, anh nhẹ một chút!” Ô Nguyệt Vân cảm thấy da đầu tê dại, nhưng rồi lại thoải mái đến cực hạn.

Hai bầu ngực của cô lay động, ánh mắt mờ mịt, đôi môi khẽ mở khiến cho Chu Uy Tuấn không ngừng ra sức đâm vào, Ô Nguyệt Vân thở dốc càng thêm kịch liệt, hai tay bị trói bằng cà vạt theo động tác của anh lại càng thêm siết chặt, Chu Uy Tuấn vươn tay cởi trói cho cô, hai tay vừa được tự do, cô lập tức túm chặt ga giường.

“Em thật là chặt muốn chết! Mất hồn như vậy, thật khiến anh điên cuồng!” Anh cúi đầu, nhấm nháp đầu v* đang nảy loạn.

Hai chân cô kẹp chặt lấy hông anh, thân thể bị anh đưa đẩy lên liên hồi, không ngừng run rẩy: “Tuấn, em không được. . . khó chịu quá. . .” Cô bấu chặt vào tay anh, trong ánh mắt chỉ có ham muốn cuồng loạn.

“Đã tới rồi sao?” Kỳ thực không cần phải hỏi cũng biết tình trạng của cô, vách tường thịt bên trong hoa huy*t đã bắt đầu co rút.

Ô Nguyệt Vân không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, cả người giống như bị chìm vào trong nước, chỉ biết ôm chặt lấy khúc gỗ, trong đầu hiện lên đủ loại sắc thái và những hình thể bất quy tắc, không biết làm sao để hình dung khoái cảm đang cuồn cuộn kéo đến như muốn ép cô đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ này.

Thời gian giống như trôi qua mấy trăm năm, lại giống như chỉ một giây ngắn ngủi, khoái cảm trở nên mãnh liệt, trong đầu vang lên một tiếng, Ô Nguyệt Vân ngửa đầu hét to, cho đến khi mọi thứ qua đi, cơ thể cô lập tức trở nên mềm oặt co quắp.

Đôi mắt của Chu Uy Tuấn khẽ híp lại, lúc thân thể cô trở nên mềm nhũn, anh vươn tay nâng mông của cô lên, không cho phép cô tách khỏi mình.

Anh cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, mạnh mẽ ra vào bên trong hoa huy*t bởi vì cao trào mà càng thêm căng chặt, khiến cho ái dịch tiết ra ồ ạt. Anh cũng sắp tới rồi . . . sắp tới rồi.

Một cái, hai cái, ba cái —— thân thể của Chu Uy Tuấn cứng đờ, anh dùng sức tiến vào nơi sâu nhất bên trong hoa huy*t của cô, phát ra tiếng gầm như dã thú, chất lỏng nóng rực theo tiếng gầm của anh mà bắn ra, thật lâu sau mới dần dần ngừng lại.

Anh rút ra dục vọng đã có chút mềm xuống, chất lỏng tích tụ bên trong khe huyệt theo đó mà chảy ra ngoài, khiến ga giường bị nhuốm ướt một mảng.

Chu Uy Tuấn thở ra một hơi, tháo bao cao su ném qua một bên, sau đó hôn lên khuôn mặt của Ô Nguyệt Vân rồi ôm chặt lấy cô, vừa thỏa mãn vừa quyến luyến, nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ phiếm hồng, đến tận lúc hai người chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.