Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Chương 5



Mặc dù biết một ngày nào đó sẽ phải rời xa Chu Uy Tuấn, thế nhưng Ô Nguyệt Vân tuyệt đối không hối hận vì đã phát sinh quan hệ với anh.

Từ khoảnh khắc anh cứu cô thì hình bóng của anh đã in sâu trong lòng cô rồi. Dù năm tháng có trôi đi, nhưng hình bóng kia sẽ không vì thế mà phai mờ, ngược lại sẽ chỉ càng thêm rõ ràng. Trong suy nghĩ của cô, Chu Uy Tuấn đã không còn đơn thuần là một người anh trai học trên cô một khóa, giờ đây anh đã là một người đàn ông, một người đàn ông khiến cô nhớ mãi không quên.

Sau khi tốt nghiệp đại học rồi gặp lại anh, nhận lời đề nghị của anh, bắt đầu giúp anh sắp xếp lại môi trường sống, thậm chí Chu Uy Tuấn còn giúp cô tìm một công việc phiên dịch văn bản sang tiếng nước ngoài. Hai năm trôi qua, một ngày nào đó, lúc Ô Nguyệt Vân bước vào nhà, chuẩn bị dọn dẹp lại chỗ ở của anh thì lại trông thấy anh lẽ ra lúc này phải ở công ty, thế nhưng lại đang âm trầm ngồi ngoài ban công uống rượu.

Từ trước tới giờ Chu Uy Tuấn lúc nào cũng có dáng vẻ thanh nhàn thoải mái, tràn đầy tự tin, như thể cho dù trời đất có sập xuống thì anh cũng có thể chống đỡ được, đó là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ này của anh.

Ô Nguyệt Vân vĩnh viễn nhớ rõ, ngày hôm đó cô đã không kìm lòng được mà vươn tay ra, cầm lấy đôi bàn tay đột nhiên trở nên yếu ớt, nắm thật chặt, tựa như lúc anh nắm lấy tay cô.

Ô Nguyệt Vân vĩnh viễn nhớ rõ, ngày đó Chu Uy Tuấn cúi xuống hôn cô, bờ môi anh rất dịu dàng, đó là lúc cô bắt đầu trầm luân.

Ô Nguyệt Vân vĩnh viễn nhớ rõ, ngày nào đó, khi cô không chút do dự đem mình giao cho anh, run rẩy nằm dưới người anh, lại bị anh gắt gao ôm vào trong ngực.

Cũng là ngày hôm đó, Ô Nguyệt Vân nhận ra mình đã yêu anh hết thuốc chữa, nhưng cô cũng tuyệt vọng hiểu rằng, cô và anh không có khả năng ở bên nhau.

Cô nhớ đến sâu sắc, năm đó mẹ đã gào khóc thế nào, dấu vết của sự tuyệt vọng đó vẫn còn lưu lại trên da thịt, thế nhưng cô lại cứ hãm sâu, phản bội lại lời thề với mẹ cô năm đó.

Cô giống như phạm nhân nghiện ma túy, mặc dù trong lòng luôn tự cảnh cáo chính mình, không cho phép mình tiếp tục chìm đắm, thế nhưng lại không thể khống chế, lại một lần nữa bị Chu Uy Tuấn hấp dẫn, thậm chí còn chuyển vào sống chung với anh.

Hôm nay, cô lại cảnh cáo mình không thể tiếp tục nữa, nếu như vẫn tiếp tục kéo dài, cô vĩnh viễn sẽ không có cách nào rời xa Chu Uy Tuấn.

“Mẹ, có thể giúp con hẹn với người đàn ông lần trước không?” Ô Nguyệt Vân đứng trên sân thượng, tầm mắt xuyên qua màn sương mù mịt, nhìn đến nơi chân trời xám xịt.

Hôm nay sắc trời u ám, cảm giác thật nặng nề.

“Người lần trước?” Mẹ Ô ngẫm nghĩ: “Con đang nói cái vị giáo sư đại học mà mẹ và dì của con đều ưng ý đó à?”

Ô Nguyệt Vân nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Nói cho con biết, thứ ba vừa rồi cậu ta có đến tìm anh họ của con đấy! Dì của con có giới thiệu cậu ta với mẹ, so với trên hình thì ở ngoài trông cậu ta đẹp trai tao nhã hơn nhiều, nhìn thế nào cũng có dáng vẻ của một người thầy tốt, một người chồng tốt, nếu con gặp nó, nhất định là sẽ thích ngay!” Lời nói của mẹ Ô tràn ngập hưng phấn.

“Như vậy ạ . . . Mẹ, mẹ hỏi giúp con khi nào anh ta rảnh nhé?”

“Đương nhiên là không thành vấn đề! Chờ mẹ hỏi xong rồi gọi lại báo cho con ngay!” Trông ngóng ngày đêm, rốt cuộc con gái mình cũng đã rảnh rỗi rồi.

Ô Nguyệt Vân chủ động cúp điện thoại, chấm dứt cuộc trò chuyện với mẹ mình, nhưng vào lúc này, cửa sổ sát đất sau lưng lại vang lên ‘cạch’ một tiếng, sau đó eo của cô lập tức bị ôm chặt.

Cô thuận thế ngửa đầu ra sau, dựa vào vòm ngực rộng lớn ấm áp.

“Tại sao lại đứng đây? Vừa rồi anh còn tưởng em đang ở trong phòng làm việc đấy.” Chu Uy Tuấn tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

“Mệt mỏi nên ra đây hít thở không khí, nhân tiện gọi về cho mẹ ấy mà.”

“Cuối tuần này về rồi, còn gọi làm gì?”

“Đột nhiên nhớ ra một chuyện, sợ quên nên gọi về dặn mẹ trước thôi.” Thật ra cô biết rõ, nếu như lần này không quyết định báo cho mẹ biết thì cô sẽ mất đi cơ hội để rời khỏi Chu Uy Tuấn.

“Vậy à . . . .” Chu Uy Tuấn cũng không tò mò hỏi là chuyện gì, anh cho rằng bọn họ ở chung nhưng cũng không cần thiết phải báo cáo mọi chuyện với đối phương, khiến đối phương cảm thấy mất tự do.

“Hôm nay tâm tình anh rất tốt sao?” Ô Nguyệt Vân khẽ nghiêng đầu nhìn Chu Uy Tuấn.

“Em cảm nhận được à?” Chu Uy Tuấn cũng không hề kinh ngạc, cô gái nhỏ của anh lúc nào cũng có thể cảm nhận được chính xác tâm tình của anh, so với dự báo thời tiết còn chính xác hơn: “Đúng là con giun nhỏ.”

“Nhất định phải là giun sao?” Nghe thật buồn nôn.

“Đương nhiên không chỉ đơn thuần là giun rồi. . . .” Anh vuốt nhẹ gò má của cô, cảm giác mềm mại vô cùng, sờ rất thích. “Là con giun nhỏ của anh.”

Ô Nguyệt Vân đẩy móng vuốt đang dính trên mặt cô ra: “Có gì khác nhau đâu?”

“Chỉ thuộc về anh! Người khác đừng mơ tưởng!” Chu Uy Tuấn nhếch môi: “Chẳng lẽ em muốn thuộc về người khác?”

Ô Nguyệt Vân hơi sửng sốt một chút, lập tức lảng sang chuyện khác: “Hôm nay anh có chuyện gì tốt sao?”

Chu Uy Tuấn cũng không dò hỏi sự khác thường của cô, anh chỉ vui vẻ cong môi nói: “Vân Vân, em sắp phải mặc váy cưới rồi!” Anh tuyên bố.

Hả, cái gì?

Ý thức của cô trong nháy mắt như ngừng lại, lúc hồi thần lại đã là một phút sau: “Anh đang đùa à?”

Chu Uy Tuấn nâng cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Em cảm thấy anh đang nói đùa sao?”

“Ừ!” Cô gật đầu không chút nghi ngờ.

“Aiz, không ngờ là chẳng lừa được em, anh vốn đang mong đợi sau khi em nghe xong tin này thì sẽ vui vẻ mà nhào vào lòng anh, chủ động hôn anh nữa đấy.”

Ô Nguyệt Vân mắng một câu: “Không đứng đắn!”

“Cũng không phải là đang làm việc, cần gì phải duy trì trạng thái nghiêm túc để tự làm khổ mình chứ?” Suốt ngày phải đứng đắn nghiêm túc, làm việc quy củ, dùng phương thức lý luận để suy xét mọi việc, như vậy thì cuộc sống còn gì thú vị nữa!

Chu Uy Tuấn nhéo mũi cô rồi lại vỗ vỗ đầu cô.

“Anh cũng không tính lừa em, chẳng qua nói một cách chính xác là —— em sắp phải mặc váy phù dâu, cùng cô dâu đi lên thảm đỏ.” Chậc, cô gái nhỏ của anh mà mặc váy cưới thì nhất định là sẽ rất đẹp!

“Em? Phù dâu?” Vẻ mặt ngây ngốc tràn đầy nghi hoặc khiến Chu Uy Tuấn không nhịn được mà khẽ hôn lên gò má phấn hồng của cô.

“Hai tháng sau Phương Bách Hâm sẽ tổ chức hôn lễ, hôm nay cậu ta tới mời anh làm phù rể.” Thấy gió bắt đầu thổi mạnh, Chu Uy Tuấn kéo Ô Nguyệt Vân vào phòng.

“Anh sẽ làm phù rể sao?” Cô trợn mắt.

“Đúng vậy.” Bình thường tổng giám đốc chỉ cần mở miệng chúc mừng cô dâu chú rể, thế nhưng anh lại bước ra giúp đỡ, giúp cậu ta làm trâu làm ngựa.

“Vậy. . . . hôn lễ ngày hôm đó, em cũng có thể đi sao?” Ô Nguyệt Vân kéo áo anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Em chỉ muốn xem một chút thôi, xem một chút là tốt rồi! Có được không?” Anh mặc lễ phục nhất định là rất đẹp, cô rất muốn nhìn!

Chu Uy Tuấn giơ tay búng nhẹ vào trán Ô Nguyệt Vân.

“Thật quá đáng, chưa gì mà đã quên mất lời anh vừa nói rồi sao? Anh nói anh là phù rể, em là phù dâu, chẳng lẽ phù dâu mà không xuất hiện trong hôn lễ sao?” Cô bé này, vừa rồi căn bản là không đem lời nói của anh bỏ vào trong tai mà.

Ô Nguyệt Vân giơ tay che trán: “Nhưng mà. . . .”

“Sao? Có vấn đề gì à?” Chu Uy Tuấn nhướng cao mày.

“Như vậy hình như không hay lắm. . . .” Tuy cô biết Phương Bách Hâm nhưng lại không quen anh ta, huống chi cô còn chưa gặp mặt cô dâu, chẳng phải phù dâu nên là bạn bè của cô dâu thì thích hợp hơn sao? Trừ lần này ra thì cá tính của cô không hợp để làm phù dâu, có rất nhiều chuyện giao vào trong tay cô đều bị cô làm hỏng. . . .

Ô Nguyệt Vân ấp úng đem suy nghĩ trong đầu nói với Chu Uy Tuấn, Chu Uy Tuấn nghe xong thì khẽ thở dài, vươn tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay to lớn yêu thương vuốt ve sau lưng cô.

Aiz, cô gái nhỏ của anh vẫn luôn thiếu tự tin như vậy. Hoàn cảnh lúc nhỏ đã vùi lấp những thứ tốt đẹp mà cô nên có, cho dù hiện tại tình hình đã có chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, thế nhưng phức cảm tự ti vẫn luôn vây quanh cô, khiến mọi việc còn chưa bắt đầu mà cô đã nghĩ đến chuyện thất bại.

“Bé ngốc, em tưởng chỉ có một mình em là phù dâu sao? Cô dâu còn mời mấy người bạn nữa để giúp đấy, vậy nên em không cần phải quá lo lắng đâu.”

“Nếu vậy thì em cũng không cần đi để cho người ta thêm phiền thoái nữa. . . . Lạ thật đấy, nghe anh nói vậy thì hẳn là cô dâu cũng có người để chọn làm phù dâu, hà cớ gì lại phải tìm một người chưa từng gặp mặt như em?” Cô nhíu mày, nghĩ mãi không ra.

“Tuấn, có phải là anh ép buộc người ta không?”

“Anh không có ép buộc A Hâm, anh chỉ nói với cậu ta, nếu không để cho em một vị trí thì cũng đừng mơ anh sẽ giúp cậu ta chở lễ.” Anh chỉ uy hiếp chứ không có ép buộc, hai cái này hoàn toàn khác nhau nha!

“Tuấn, sao anh lại làm vậy chứ!” Thế này thì khác nào cô mặt dày đi đoạt mất vị trí phù dâu của người ta?

“Chẳng lẽ em hy vọng anh cùng với người phụ nữ khác bước lên thảm đỏ sao?” Chu Uy Tuấn ấm ức nói.

Ô Nguyệt Vân cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.

“Vân Vân, anh biết rõ em không phải là người thích hợp với mấy loại tiệc tùng thế này, cũng không quen phải ứng phó với người lạ, nhưng mà . . . . nhưng mà anh vẫn hy vọng em có thể thử xem một chút. Anh không hy vọng em còn chưa bắt đầu mà đã cho là mình không thể làm được rồi quyết định buông tay.” Chu Uy Tuấn không chớp mắt nhìn Ô Nguyệt Vân, khiến cô nhớ tới năm đó, lúc anh giúp cô nhận công việc phiên dịch thì cũng là cái vẻ mặt này.

Khi đó, anh cầm trong tay vài chục trang bản thảo, muốn cô thử phiên dịch cho nhà xuất bản. Cô bối rối lắc đầu, cho là mình tuyệt đối không có khả năng này, kiến thức của cô có hạn, bình thường cũng chỉ đơn giản tìm xem vài cuốn tiểu thuyết gốc, căn bản là không thể nào đảm nhận được công việc phiên dịch này.

Thế nhưng Chu Uy Tuấn lại đem bản thảo nhét vào tay cô, khi đó anh cũng nói những lời giống như hôm nay. Anh còn nói, cũng giống như tìm việc, em vĩnh viễn không biết sẽ trúng tuyển vào công ty nào, vậy nên vẫn cứ cố gắng nộp hồ sơ, sau đó chờ đợi khả năng thất bại, như vậy, ‘khả năng thất bại’ cũng có thể dùng loại ‘cố gắng hết mình’ để thử nghiệm, vậy tại sao ‘khả năng thất bại’ không thể dùng một loại hình thức khác để thử nghiệm, sao lại không dám bước thử bước đầu tiên chứ?

Thất bại cũng phát sinh từ nhiều chuyện, tỏ tình thất bại, thi thố thất bại, xin việc thất bại. . . . Trong đời có rất nhiều ‘thất bại’, nhưng kỳ lạ ở chỗ, những việc thường hay thất bại thì đều có thể thử lại lần nữa, nhưng một khi biết rõ điều đó quan trọng với mình mà lại có khả năng bị thất bại thì sẽ chỉ lui về sau một bước, sợ mình phải nhận sự đả kích, vậy nên không dám thử . . . . Như vậy chẳng phải là rất kỳ lạ sao?

Chuyện quan trọng với mình, cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng vẫn sẽ mắc sai lầm, nhưng chí ít thì sai lầm đó cũng sẽ đi đôi với ‘kinh nghiệm phong phú’, có lẽ lần sau, lần sau nữa, đến một lúc nào đó kinh nghiệm tích lũy đến mức tối đa thì có thể đổi lấy thành công.

Giống như chơi game, lúc đầu đánh quái thì sẽ bị phản kích, cột máu giảm, nhưng điểm kinh nghiệm sẽ được tích lũy, sau này quay về giết đám quái đó, lúc đó nhân vật đã mạnh đến mức không những có thể giết con quái đó chỉ trong một chiêu, thậm chí còn có thể giết một lần tới ba con.

Nếu bọn họ sợ bị thương, sợ thất bại thì chẳng làm được gì cả!

Không hổ là chủ tịch của công ty trò chơi, bệnh nghề nghiệp thật sự nghiêm trọng, chuyện này mà cũng có thể kéo đến tận trong game. Chẳng qua, nhờ anh như vậy nên Ô Nguyệt Vân rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí để bắt tay vào phiên dịch mấy chục trang bản thảo này, sau đó nhà xuất bản đã giao cho cô toàn bộ bản thảo gốc dày cộm, kể từ đó, công việc phiên dịch của cô bắt đầu.

“Vân Vân?” Chu Uy Tuấn bóp nhẹ lòng bàn tay của cô, kéo cô về từ trong hồi ức: “Em cần thời gian để suy nghĩ sao?”

Ô Nguyệt Vân lắc đầu.

“Vậy. . . . quyết định của em là?” Nếu cô không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là có chút thất vọng mà thôi.

“Nhưng mà . . . . Em và cô dâu không quen . . . .” Ô Nguyệt Vân đáng thương nhìn Chu Uy Tuấn.

Nghe cô nói vậy, khóe môi Chu Uy Tuấn khẽ cong lên. Cô đáp ứng rồi.

“Yên tâm, thời gian tới em sẽ thường xuyên gặp cô ấy, đến ngày kết hôn thì bọn em tuyệt đối sẽ trở nên quen thuộc.”

Vì hôn lễ hai tháng sau, mọi người bắt đầu khua chiêng gõ trống để chuẩn bị.

Từ trước tới giờ, Ô Nguyệt Vân không hợp với những ‘hoạt động đoàn thể’, thời còn là học sinh, giáo viên nói phải chia nhóm để làm việc, cô lúc nào cũng luống cuống tay chân, lần nào cũng phải nhờ giáo viên hướng dẫn, đám bạn học nhìn cô bằng ánh mắt không cam lòng, tại sao nhóm mình lại xui xẻo mà có một thành viên như vậy chứ.

Lúc này, cô cũng mang theo tâm trạng bất an, chuẩn bị gặp mặt cô dâu và bạn bè của cô dâu. Mới đầu cô còn nghĩ mình là ‘người ngoài’, tuyệt đối sẽ không thể hòa hợp được với các cô ấy, dù sao thì bọn họ cũng đã quen biết nhiều năm, không ngờ rằng lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, lần nào bọn họ tụ tập để thảo luận thì cũng gọi cô, thậm chí còn giao việc chuẩn bị bài diễn văn trong hôn lễ cho cô.

Ô Nguyệt Vân vừa mừng vừa lo, dù sao cô cũng chưa từng được giao việc gì trong những hoạt động mang tính tập thể thế này, được mọi người coi trọng, cảm giác mình cũng được đối xử như bao người, cảm giác này khiến sống mũi cô chua xót.

“Sao cô lại khóc?” Bốn cô gái nhìn về phía cô, tất cả đều há hốc mồm.

“Nhất định là cậu đã đem việc khó nhất giao cho cô ấy rồi.” Tôn Mai Phượng liếc nhìn cô dâu.

“Ơ, thật vậy à?” Cô dâu Chiêm Chỉ Tĩnh kinh ngạc nhảy dựng lên: “Tôi, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy . . . . Nguyệt Vân, nếu cô không muốn chuẩn bị bài diễn văn thì để tôi bảo Tinh Ngải làm, cô, cô đừng khóc!” Không xong rồi, cô không biết cách ứng phó với nước mắt của phụ nữ. Chiêm Chỉ Tĩnh quay sang cầu cứu Triệu Kiềm Lan.

Ô Nguyệt Vân lắc đầu, thút tha thút thít tỏ vẻ mình nguyện ý làm diễn văn, nhưng cũng không có cách nào nói rõ nguyên nhân vì sao mình khóc. Đây là cảm giác được mọi người coi trọng, là cảm giác mà cô đã thiếu bấy lâu. Cô vẫn cho là mình đã quen với việc bị mọi người xem nhẹ, lại không ngờ thật ra mình vẫn rất để ý.

Triệu Kiềm Lan ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy cô.

Thật lâu sau, tâm tình của Ô Nguyệt Vân mới bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng nói xin lỗi.

Mọi người thở phào một hơi, cũng không hỏi gì nhiều. Nhưng như vậy không có nghĩa là không quan tâm.

Từ đó về sau, Ô Nguyệt Vân luôn yên tĩnh, không làm gì ảnh hưởng đến mọi người, mà điện thoại của cô cũng giống như chủ nhân của nó, bởi vì lần này trong điện thoại đã có thêm bốn số liên lạc, vậy nên tần suất đổ chuông cũng tăng lên, thậm chí ngay tại ‘thời khắc quan trọng’ cũng đổ chuông, khiến cho Chu Uy Tuấn đen mặt vì bị người phụ nữ của mình đạp xuống giường, nhìn cô dùng tốc độ trước giờ chưa từng có để mặc quần áo, sau đó ra khỏi nhà, anh lại không thể làm gì. Chỉ là những điều này để sau hẵng nói.

Ngày diễn ra hôn lễ, mọi người vô cùng náo nhiệt, vô cùng mệt mỏi, cũng vô cùng cảm động, hai tháng vất vả vừa rồi tuy nhỏ bé nhưng lại không kém phần quan trọng.

Chú rể và phù rể bị các nàng phù dâu xông vào khiến cho dở khóc dở cười, mọi người ca hát khiêu vũ, quẹt son môi, trả lời câu hỏi, chọc cho đám phù dâu cười đến đau bụng, cô dâu lại không thể tham gia mấy cái hoạt động này nên chỉ đành ấm ức đứng ngoài nắm chặt tay.

Lúc cô dâu chú rể đứng trên sân khấu đọc lời thề nguyện, hòa cùng tiếng nhạc du dương khiến nhiều người tham dự đều không nhịn được cảm động mà rơi nước mắt.

Ngày hôm nay, đối với cô dâu chủ rể mà nói là khoảnh khắc hứa hẹn bên nhau trọn đời, đối với người tham dự mà nói, ngày này, giờ phút này, đơn thuần là sự cảm động, khiến cho mọi người nguyện ý tin tưởng vào câu ‘sông cạn đá mòn’.

Trên mặt tường trắng như tuyết được máy chiếu rọi lên nhiều hình ảnh, là những tấm hình thời thơ ấu của cô dâu và chú rể, mãi cho đến khoảnh khắc ngọt ngào lúc gặp nhau, cuối cùng quyết định nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Vô cùng ngạc nhiên chính là, khi mọi người đang cảm động chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào cùng cô dâu chú rể thì hai người bọn họ lại gây náo động, quay sang nhìn thì mới phát hiện. . . . chú rể rõ ràng là đang khóc đến thảm thương, còn cô dâu thì lại đang bận giúp anh ta lau nước mắt!

Chú rể cao to được cô dâu nhỏ bé an ủi. Hình ảnh này khiến mọi cười bật cười.

(Phương Bách Hâm vs Chiêm Chỉ Tĩnh là nv9 trong bộ ‘Bảo bối trì độn của giám chế’ nhé, 2 bé này cũng buồn cười phết =)) )

“Sao em cũng khóc vậy?” Chu Uy Tuấn quay sang bên cạnh nhìn Ô Nguyệt Vân, lại thấy cô cũng giống như chú rể, trên mặt đều là nước mắt.

Ô Nguyệt Vân vội vàng giơ tay lên định lau nước mắt, nhưng lại chợt nghĩ đến mình đang đeo găng tay trắng, chẳng may làm bẩn thì . . . .

“Ngốc quá!” Chu Uy Tuấn thở dài, ôm cô gái nhỏ của mình vào trong ngực.

Ô Nguyệt Vân chưa từng làm hành động thân mật như vậy trước mặt mọi người, cô giãy giụa, có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn bị Chu Uy Tuấn ôm chặt, để anh lấy khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

“Con mèo nhỏ! Đợi lát nữa rồi vào trang điểm lại.” Chu Uy Tuấn nhéo chóp mũi của cô.

Nghe anh nói vậy, Ô Nguyệt Vân ‘A’ lên một tiếng, kiểm tra một chút, phát hiện mình có vẻ không ổn, sau khi vội vàng nói một tiếng với trưởng nhóm phù dâu Tôn Mai Phượng, cô vội vã chạy đến phòng cô dâu để trang điểm lại, lại không ngờ sau khi cơn xúc động qua đi, thứ chờ đón cô chính là sự kinh ngạc.

Lúc bữa tiệc chấm dứt, mọi người đều bận rộn, sau khi Ô Nguyệt Vân cùng Chu Uy Tuấn chụp hình chung với cô dâu chú rể thì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau lưng bọn họ.

“A Tuấn!”

Ô Nguyệt Vân nhìn sang người nọ, lại cảm thấy như vừa có một chậu nước lạnh giội lên mặt mình.

Sao anh họ của cô lại xuất hiện ở nơi này?

“A Kỳ, rốt cuộc cậu cũng đã xuất hiện rồi!” Chu Uy Tuấn không phát hiện Ô Nguyệt Vân cứng đờ, lập tức tiến lên đập vào bả vai bạn tốt.

“Mình đến lúc hôn lễ sắp bắt đầu, cứ lo là sẽ không đến kịp, may mà tất cả đều thuận lợi.”

“Đã gặp A Hâm chưa?”

“Vừa rồi người đầu tiên mình tìm chính là cậu ta đấy, còn bị cậu ta mắng một trận, nói mình chỉ lo làm việc, không đến chịu khổ với cậu ta, bảo mình không có nghĩa khí. Nghe nói cậu ta bị mấy cô nàng phù dâu chỉnh cho thê thảm lắm à?”

“Đâu chỉ mỗi cậu ta, tớ đây cũng bị đấy.”

“Haha!” Ngũ Đức Kỳ cười to, tầm mắt lại nhìn về phía Ô Nguyệt Vân: “Vừa rồi anh còn tự hỏi sao lại có người giống em như vậy, không ngờ lại đúng là em, Nguyệt Vân.”

“Hai người quen nhau à?” Chu Uy Tuấn có chút kinh ngạc.

“Anh họ.” Ô Nguyệt Vân mỉm cười.

“Hai người là họ hàng?” Chu Uy Tuấn quan sát bọn họ.

“Không giống sao?” Ngũ Đức Kỳ nhún vai, tầm mắt chuyển từ em gái sang bạn tốt.

“Đương nhiên là không giống. Cậu gian ác như vậy, Nguyệt Vân lại đáng yêu như thế.”

“Tớ biết là em gái của tớ rất đáng yêu, nhưng mà cậu lại dám nói tớ như vậy. . . .” Ngũ Đức Kỳ nheo mắt, xoa xoa nắm đấm. Nhưng vào lúc này, phía sau lại có người gọi Chu Uy Tuấn, Chu Uy Tuấn nói vài câu với Ngũ Đức Kỳ, sau đó lại cúi nói một tiếng với Ô Nguyệt Vân rồi đi đến phòng chú rể.

Ngũ Đức Kỳ nhìn Ô Nguyệt Vân, thấy vẻ mặt của cô như vừa làm điều gì sai trái.

“Anh họ . . .” Ô Nguyệt Vân cắn môi.

“Sao vậy? Sao vẻ mặt lại đáng thương thế kia? Em mặc thế này trông đẹp lắm, làm anh lóa cả mắt đấy!”

“Cám ơn, anh họ, anh có thể đừng nói việc này với mẹ em được không?”

“Vì sao? Em và A Tuấn đang quen nhau à?” Vẻ mặt của Ngũ Đức Kỳ có chút buồn bực: “Dì không biết sao? Dạo này bà ấy vẫn luôn giúp em tìm đối tượng xem mắt đấy!”

“Em, em . . . .”

Ngũ Đức Kỳ lẳng lặng nhìn cô em gái của mình, cảm thấy cô đẹp hơn rất nhiều so với trước kia, nghĩ đến biểu hiện của cô trong buổi lễ tối nay, nếu là cô lúc trước thì tuyệt đối sẽ không như vậy, hay nói một cách chính xác là trước kia cô tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận mặc chiếc váy phù dâu trắng tinh này để bước lên sân khấu giữa đám đông.

Bởi vì có liên quan đến Chu Uy Tuấn! Anh vẫn luôn nghĩ đến việc em gái ở bên cạnh bạn tốt của mình, cũng rất vui khi thấy bọn họ quen nhau!

Nhưng hình như em gái anh có điều gì khó nói?

“Anh họ, xin anh, làm ơn đừng nói với mẹ chuyện của em và anh Tuấn.” Ô Nguyệt Vân đột nhiên nắm lấy cánh tay của Ngũ Đức Kỳ: “Anh hãy giả vờ như không biết gì cả, có được không?”

“Vì sao?”

“Thật xin lỗi, em không thể nói. . . .”

Ngũ Đức Kỳ nhìn cô thật lâu rồi mới thở dài, nói: “Đây là lần đầu tiên em nhờ anh giúp đỡ, trước kia, cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng không hề mở miệng để cầu xin sự giúp đỡ của người khác. . . .”

“Anh họ . . . .”

“Được rồi, tuy không biết rốt cuộc là vì lý do gì, nhưng anh đồng ý với em, anh tuyệt đối sẽ không tự tiện nói cho dì biết.”

“Cám ơn anh, anh họ.” Có được sự đảm bảo của anh, Ô Nguyệt Vân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như vừa được giải thoát, lại giống như vừa buông tha điều gì.

“Ừm!” Ngũ Đức Kỳ gật đầu: “Dạo này dì hay tìm đối tượng cho em xem mắt đấy, có cần anh giúp em từ chối không?”

“Không cần đâu.”

“Nhưng mà. . .”

“Emẽ rời khỏi Tuấn.” Ô Nguyệt Vân cụp mắt xuống.

“Nhưng mà hai người . . . .” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ thoạt nhìn như vẫn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, mà trông con bé cũng rất vui vẻ mỗi khi ở bên cạnh Chu Uy Tuấn.

“Anh họ . . .”

“Được rồi, anh không nhiều chuyện nữa là được.”

“Anh họ, cám ơn anh, còn nữa . . . thật xin lỗi.”

Ngũ Đức Kỳ cười khổ: “Sao phải xin lỗi? Em là em gái của anh, anh giúp em một chút chuyện nhỏ này thì có là gì.”

Mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Ô Nguyệt Vân, Ngũ Đức Kỳ lựa chọn tạm thời nghe theo yêu cầu của cô, sau đó . . . âm thầm quan sát tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.