Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Chương 8



Từ hôm đó trở đi, Ô Nguyệt Vân thật sự không còn gặp mặt vị giáo sư đại học kia nữa, lúc rảnh rỗi, mẹ Ô sẽ gọi tới hỏi thăm tình hình, còn nói cô không cần trở về Đại Viên, chỉ cần chú ý bồi dưỡng tình cảm với vị giáo sư đại học kia là được rồi.

Ô Nguyệt Vân không dám nói thật với mẹ mình, sợ sẽ làm mẹ thất vọng, nhưng cũng không có cách nào làm theo nguyện vọng của bà, dù sao thì cô cũng không thể nào buông được Chu Uy Tuấn.

Vóc dáng của Ô Nguyệt Vân đẫy đà, cho dù có tập thể dục kiểu gì cũng không gầy nổi, không ngờ bởi vì mấy ngày liên tiếp tinh thần sa sút khiến cô gầy đi một vòng, dưới mắt còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Cô cảm giác mình chả còn chút sức lực nào, giống như đang đứng ở một ngã rẽ, vừa muốn đi về phía đông, lại vừa muốn đi về phía tây, sự do dự này đang không ngừng ăn mòn sức lực của cô.

Trên đời không bao giờ có chuyện gì hoàn hảo, một khi đã quyết định chọn một bên thì nhất định sẽ phải buông tha cho bên còn lại, thế nhưng cô rất nhát gan, cũng rất nhu nhược, cho dù là chọn con đường nào thì cô biết mình cũng sẽ hối hận.

Cô nằm co rúc trên ghế sofa, ngón tay vô thức bấm bấm remote, trong lúc vô tình, một tin tức đã hấp dẫn ánh mắt của cô —— thiên kim của ‘Vạn Thắng’ và chủ tịch kiêm tổng giám đốc của ‘Toàn Phương Vị’ sắp làm đám hỏi.

Ô Nguyệt Vân kinh ngạc mở to mắt, tất cả tinh thần đều tập trung vào tin tức đang phát trên TV, giọng nói thanh thúy dễ nghe của cô phóng viên đang đọc tin tức làm cô chấn động.

Chỉ thấy trên màn hình phát ra những tấm ảnh chụp tư thế thân mật của Chu Uy Tuấn cùng với một người phụ nữ có vóc dáng yểu điệu, trong đó còn có mấy tấm chụp bọn họ tiến vào nhà hàng năm sao —— tấm hình này khiến cho người khác phải uốn ba tấc lưỡi, mơ mộng xa vời, thế nhưng lại khiến Ô Nguyệt Vân chấn động đến sững sờ.

Tuấn . . . thích người phụ nữ này?

Ngay sau đó, trên màn xuất hiện thông tin về gia thế của người phụ nữ này cùng với một vài hình ảnh xoay quanh cuộc sống của cô ta.

Cô ấy xinh đẹp, vóc người hoàn mỹ, mái tóc dài uốn nhẹ càng tôn lên vẻ đẹp của cô. . . . Cùng là phụ nữ mà Ô Nguyệt Vân còn có cảm giác như vậy, huống chi là đàn ông?

Khó trách Tuấn lại thích cô ấy! Nếu cô là đàn ông thì nhất định cũng sẽ thích cô ấy . . . . Ô Nguyệt Vân khổ sở nghĩ.

“Sao còn chưa ngủ?” Chu Uy Tuấn đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.

Thân thể Ô Nguyệt Vân run lên, remote trong tay rơi xuống đất, nắp và pin cũng văng ra, một cục pin lăn vào gầm ghế sofa.

“Làm sao vậy? Ngủ không được sao?” Chu Uy Tuấn dịu dàng hỏi.

“Hình như em bị mất ngủ.”

“Vậy à. . . .” Chu Uy Tuấn đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước.

“Tuấn, tin tức nói . . . anh và một vị thiên kim tiểu thư . . . sắp đính hôn?” Ô Nguyệt Vân dè dặt hỏi.

Động tác uống nước của Chu Uy Tuấn dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Ô Nguyệt Vân.

“Nhanh như vậy mà đã có tin tức rồi sao?”

“Vậy có nghĩa chuyện này là thật?”

“A!” Chu Uy Tuấn cười khẽ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Ô Nguyệt Vân cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Chuyện này là thật, vậy cô phải làm sao bây giờ? Tất cả đều là do cô gây ra.

Ô Nguyệt Vân, đáng đời mày!

Lúc này, Chu Uy Tuấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Ô Nguyệt Vân.

“Vân Vân, dạo này em có tâm sự sao?” Anh đã hỏi câu này lần thứ 21 rồi.

Ô Nguyệt Vân lắc đầu.

“Vậy à. . . .” Thật đáng giận, cô gái này là ông trời phái xuống để trừng phạt anh sao? Lúc nào cũng làm anh đau lòng muốn chết!

Nhìn cô gầy hẳn đi một vòng, sắp gầy như cây tre rồi, anh cũng sắp kiên trì không nổi nữa!

Không nên không nên, anh phải kiên trì tới cùng, sắp tới thời điểm quan trọng rồi!

“Nếu không ngủ được thì trong tủ lạnh có sữa đấy, em uống một ít đi, sẽ dễ ngủ hơn.” Anh nói xong thì cũng nha chóng rời khỏi phòng bếp, tránh cho mình kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Ô Nguyệt Vân nhìn theo bóng lưng của anh, cô chậm rãi ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy thân mình.

Cô muốn khóc, nhưng lại không khóc được.

Trái tim, rất đau rất đau. . . . .

Khi nỗi đau đạt đến một mức độ nhất định thì nước mắt sẽ không thể rơi được nữa.

***

Tình hình diễn biến về tin tức đám hỏi của chủ tịch ‘Toàn Phương Vị’ cùng thiên kim tiểu thư ‘Vạn Thắng’ càng lúc càng trở nên sôi sục, sau vài tuần theo dõi, rốt cuộc giới truyền thông cũng bắt đầu hoài nghi, không biết tin tức này là thật hay giả? Chủ tịch của ‘Toàn Phương Vị’ thật sự đồng ý đám hỏi với tiểu thư của ‘Vạn Thắng’ sao? Dù sao tất cả cũng chỉ xuất phát từ phía ‘Vạn Thắng’, mà ‘Toàn Phương Vị’ từ đầu đến cuối vẫn không hề lên tiếng đối với sự việc này.

Ngay lúc giới truyền thông đang nghi ngờ, dư luận ầm ỹ, thì sáng hôm nay, chủ tịch kiêm tổng giám đốc của ‘Vạn Thắng’ lại đột nhiên tuyên bố tin tức, đêm nay sẽ mở cuộc họp báo để nói rõ chuyện này.

Mà tổng giám đốc của ‘Vạn Thắng’ khi biết được tin này thì lập tức dùng danh nghĩa ‘thị sát sản nghiệp’ để mua vé máy bay qua Mỹ, đề phòng vạn nhất.

“Ba, ba khẩn trương cái gì chứ? Nhất định là tên kia sẽ tuyên bố tin tức tốt! Ngẫm lại mà xem, từ lúc chúng ta truyền ra tin tức kết hôn thì Chu Uy Tuấn cũng không nói gì, để mặc chúng ta vê tròn nắn dẹp . . . .” Hay nói đúng hơn là ngu ngốc!

“Aiz, con không hiểu.” Bình thường Chu Uy Tuấn đối với cha con bọn họ vô cùng ôn hòa, có chừng mực, tựa như một cái hồ phẳng lặng, tuy trên mặt không chút gợn sóng nhưng lại sâu không thấy đáy, khiến ông không có cách nào đoán ra được. Ai biết lần này cậu ta tổ chực họp báo, đến tột cùng là vì chuyện gì?

Dù thế nào thì ông cũng đã hoàn toàn lợi dụng Chu Uy Tuấn, toàn bộ tài sản cũng đã chuyển hết sang Mỹ và Thụy Sĩ rồi . . . .

“Vi Vi, con mau thu xếp hành lý đi, lát nữa chúng ta đến sân bay rời khỏi Đài Loan.” Tổng giám đốc Hoàng vừa thu xếp hành lý, vừa nhắc nhở con gái.

“Nhưng con cảm thấy được là Chu Uy Tuấn thích con.” Hoàng Vi Vi chu miệng lên, ngón trỏ lại gõ gõ lên khóe môi, nghĩ về lần gặp mặt gần đây nhất với Chu Uy Tuấn: “Anh ta thậm chí còn mua tặng con một chiếc dây chuyền hàng hiệu, còn nói lần tới sẽ tặng con một cái túi xách Chanel.”

Tổng giám đốc Hoàng nhíu mày: “Có chuyện này sao?”

“Đúng vậy! Nghĩ đến chuyện sắp có một túi xách Chanel để khoe khoang thì mặt mày của Hoàng Vi Vi lại trở nên hớn hở. Cô phát hiện ở bên cạnh Chu Uy Tuấn cũng không tồi, tuy anh ta không phải là loại mình thích, thế nhưng lại rất có tiền, có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của cô.

Tiền không phải là vạn năng, nhưng lại không thể không có tiền! Chỉ cần có tiền thì có thể có được rất nhiều thứ.

Tổng giám đốc Hoàng ngẫm nghĩ, lại vô hẬập tức lắc đầu: “Nhưng như thế cũng không ổn . . . .”

“Ba!”

“Vi Vi, nghe lời.”

“Nếu như Chu Uy Tuấn tuyên bố muốn kết hôn với con thì phải làm sao?”

“Đến lúc đó chúng ta lại trở về Đài Loan.”

“Hả?” Hoàng Vi Vi dậm chân. Cô vô cùng tin tưởng Chu Uy Tuấn nhất định là thích mình, nếu không tại sao mỗi lần bọn họ ra ngoài, anh lại đối với cô vô cùng dịu dàng, thậm chí còn giúp cô lau miệng, sửa lại mái tóc, còn mua những món quà cao cấp để tặng cô nữa?

Tổng giám đốc Hoàng thật sự không hiểu những cô gái trẻ bây giờ suy nghĩ gì, suốt ngày dây chuyền, túi xách, sao bọn họ không thể suy nghĩ thực tế hơn một chút chứ?

“Tóm lại, 4h30 chiều nay chúng ta sẽ đến sân bay, 7h tối máy bay cất cánh!”

***

Sau khi Chu Uy Tuấn tuyên bố sẽ tổ chức cuộc họp báo thì Ngũ Đức Kỳ gọi điện hẹn Ô Nguyệt Vân đến quán trà gặp mặt, lúc trông thấy dáng vẻ ủ rũ của cô thì anh hoàn toàn không nói nên lời.

Cái tên Chu Uy Tuấn kia còn dám nói gần đây Ô Nguyệt Vân rất tốt, để xem ngày mai anh sẽ dạy dỗ cậu ta như thế nào?

“Nguyệt Vân, bao lâu rồi em chưa ăn cơm vậy hả? Sao lại gầy như thế này?” Ngũ Đức Kỳ nhíu mày, muốn gọi một chút điểm tâm cho Ô Nguyệt Vân nhưng lại bị cô ngăn lại.

Ô Nguyệt Vân lắc đầu: “Gần đây khẩu vị của em không tốt.” Đại khái là tâm bệnh, cái gì cũng không muốn ăn.

“Em, cái con bé này. . . . không phải là vì A Tuấn đấy chứ?”

Ô Nguyệt Vân im lặng.

“Nguyệt Vân, rốt cuộc em làm sao vậy? Trong lòng em đang phiền não điều gì? Chẳng lẽ em không thể nói với anh sao?”

“Em . . .”

“Em không tin anh?” Ngũ Đức Kỳ cười khổ.

Ô Nguyệt Vân chớp mắt mấy cái.

“Nguyệt Vân, nói ra để anh nghĩ cách giúp em, được không?” Cái tên Chu Uy Tuấn kia nói Ô Nguyệt Vân đã đến giới hạn rồi, nếu như hôm nay anh tìm cô ‘nói chuyện phiếm’ thì nhất định có thể hỏi rõ nguyên nhân . . . rốt cuộc là thật hay giả?

Ngay lúc Ngũ Đức Kỳ cho là mình thất bại thì Ô Nguyệt Vân lại đột nhiên mở miệng.

“Trước kia mẹ em . . . .”

Ngũ Đức Kỳ tập trung tất cả tinh thần để lắng nghe Ô Nguyệt Vân chậm rãi nói ra nguyên nhân vì sao lại không thể ở bên cạnh Chu Uy Tuấn.

Thì ra, sau khi ông xã qua đời, để lại cho mẹ Ô cùng cô con gái vừa sinh ra một số tài sản và mảnh đất nằm ở vị trí trung tâm. Theo biến động, mảnh đất đó đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt các thương nhân, ai cũng đều đưa ra cái giá cao ngất ngưởng để mua, thế nhưng nói gì thì mẹ Ô cũng không chịu gật đầu.

Hai năm sau, mẹ Ô kết bạn với một người đàn ông, người này cũng là một thương nhân, bọn họ yêu nhau, thậm chí cuối cùng còn nói đến chuyện kết hôn, thế nhưng trước hôn lễ ba ngày, người đàn ông đó đã mang theo giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu mảnh đất mà biến mất không thấy bóng dáng, cho đến một tuần sau mẹ Ô mới biết người đàn ông đó tiếp cận mình vì muốn có được mảnh đất kia!

Bị lừa mất mảnh đất mà chồng trước để lại, mẹ Ô đã phải chịu đả kích rất lớn, tinh thần trở nên rối loạn, bắt đầu căm ghét tất cả thương nhân, doanh nhân và những người làm ăn buôn bán, thậm chí có lúc còn điên cuồng không chịu ra ngoài mua đồ.

“Lúc đó mẹ luôn không ngừng cảnh cáo em, còn muốn em hứa với bà ấy, từ nay về sau tuyệt đối không được kết giao với bất kỳ thương nhân hay người buôn bán làm ăn nào. . .” Ô Nguyệt Vân chán nản nói xong rồi thở ra một hơi thật dài.

Có người sau khi lớn lên thì đã sớm quên hết những chuyện hồi bé, nhưng những chuyện này lại khắc sâu vào trong lòng Ô Nguyệt Vân, dù thế nào cũng không thể quên đi.

Ngũ Đức Kỳ nghe xong thì trợn mắt há mồm, không ngờ bởi vì nguyên do này mà em gái mình lại lựa chọn rời xa Chu Uy Tuấn, đây cũng coi như là hiếu thuận sao?

“Anh họ, anh nhất định là cảm thấy em rất ngu ngốc đúng không, nhưng mà mẹ đã vất vả nuôi em khôn lớn, vừa mất chồng, lại vừa phải chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, em không muốn làm bà thất vọng . . . .” Thế nhưng cô đã phản bội mẹ, dù biết rõ thân phận của Chu Uy Tuấn, vậy mà cô vẫn lựa chọn kết giao, thậm chí còn sống chung với anh.

Ngũ Đức Kỳ day day thái dương, lại khẽ thở dài, hơn nửa ngày mà không nói được câu nào.

Nếu Chu Uy Tuấn biết rõ sự tình thì nhất định cũng sẽ há hốc mồm!

“Nói không chừng, suy nghĩ của dì đã thay đổi, em có muốn . . . .” Lúc đó tâm tình của dì đang chấn động, khó tránh khỏi có chút cực đoan, huống hồ không phải thương nhân hay doanh nhân nào cũng sẽ gạt người . . . .

“Không có khả năng đâu.” Ô Nguyệt Vân lắc đầu.

“Sao em lại khẳng định như vậy?” Ngũ Đức Kỳ nhíu mày.

“Trong danh sách những người đi xem mắt mà mẹ đưa cho em, không có người nào là thương nhân hay buôn bán cả.” Nếu không phải là thầy giáo thì cũng là kỹ sư, luật sư.

“Biết đâu đó chỉ là trùng hợp.” Ngũ Đức Kỳ vỗ đầu gối rồi đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta về Đại Viên.”

“Hả?” Ô Nguyệt Vân kinh ngạc nhìn anh.

“Chúng ta đến tìm dì để xác nhận rõ ràng!” Ngũ Đức Kỳ gọi phục vụ tính tiền.

“Không cần phải làm vậy đâu!”

“Vì sao?”

“Em không dám . . . .” Cô lắc đầu nguầy nguậy.

“Có anh ở đây, em sợ cái gì?” Ngũ Đức Kỳ đưa 500 tệ cho người phục vụ, lại mở miệng nói không cần thối, sau đó nắm lấy cổ tay của Ô Nguyệt Vân kéo cô ra bên ngoài.

“Anh họ . . . .” Ô Nguyệt Vân bị Ngũ Đức Kỳ kéo đến bãi đỗ xe, sau đó bị anh đẩy vào chỗ ghế phụ, nhìn anh giúp cô thắt dây an toàn, nghiêm túc cảnh cáo không cho phép cô bỏ trốn.

Ngũ Đức Kỳ quay trở về ghế lái, khởi động xe, sau đó nghiêng đầu nhìn sắc mặt tràn đầy hoảng sợ của Ô Nguyệt Vân, anh nặng nề thở dài: “Nguyệt Vân, anh biết dì rất quan trọng với em, nhưng đôi khi em cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của chính mình chứ.”

Anh giơ tay vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười nói: “Suy nghĩ của con người có đôi khi sẽ thay đổi theo thời gian, nói không chừng bây giờ dì đã không còn suy nghĩ như vậy nữa, em không chịu đi xác nhận thì làm sao biết rõ được? Cứ suy bụng ta ra bụng người, làm vậy cũng không phải là hiếu thuận hay quan tâm săn sóc mà chính là không tôn trọng đấy.”

“Em. . .” Ô Nguyệt Vân cụp mắt xuống.

“Phải thử một lần, đừng chưa thử mà đã buông tay, được không?”

Ô Nguyệt Vân mím môi, nghe anh họ nói những lời mà Chu Uy Tuấn đã từng nói . . . thật lâu sau, rột cuộc cô mới chậm rãi gật đầu.

Bởi vì đường cao tốc bị kẹt xe, vậy nên lúc hai anh em về tới Đại Viên thì đã là 6h tối.

Mẹ Ô đang uống trà tán gẫu với em gái mình, đột nhiên trông thấy con gái về nhà, bên cạnh là anh họ của nó, bà nghi ngờ, vội vàng hỏi là đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe con gái nói ra hết những vấn đề canh cánh trong lòng, cộng thêm Ngũ Đức Kỳ ở bên cạnh bổ sung vài lời, bà thật sự sửng sốt một lúc lâu, chỉ có dì của Ô Nguyệt Vân là vô cùng chấn động, lắc lắc tay chị gái mình, vội vã muốn xác nhận tình hình.

“Chị, thật sự là đúng như Ô Nguyệt Vân nói sao?”

Mẹ Ô cố gắng nghĩ lại, thế nhưng lại nghĩ không ra. “Ừ. . .”

Trái tim của Ô Nguyệt Vân như rơi thẳng xuống đất.

“Ahaha, mẹ cũng không nhớ nữa. . . .” Mẹ Ô nói, hé ra nụ cười thật có lỗi.

Ô Nguyệt Vân há hốc mồm: “Mẹ, mẹ quên rồi sao?” Cô còn nhớ rõ khoảng thời gian đó mẹ vẫn luôn ôm cô vào lòng mà khóc, nói cô ngàn vạn lần đừng bước theo gót chân của mẹ.

“Ahaha . . .” Mẹ Ô vẫn liên tục cười gượng: “Mẹ thật sự không nhớ là mình đã từng nói như vậy . . . .”

Nếu như những lời này là thật thì cũng thật sự rất đáng ăn đòn nha! Sao có thể bắt một đứa bé chưa hiểu chuyện đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy chứ.

“Chị, sao chị có thể như vậy?!” Dì Ô không nhịn được mà trợn mắt. Thật sự là không biết chịu trách nhiệm mà!

“Được rồi, là lỗi của mẹ, mấy năm nay tâm tình mẹ không ổn, ngay cả suy nghĩ cũng nhuốm một màu đen tối. . .” Mẹ Ô đau lòng nói. Nếu không phải con gái đột nhiên nhắc tới thì bà căn bản đã quên mất chuyện này rồi.

“Dì, dì giúp Nguyệt Vân tìm đối tượng xem mắt, lại không có ai làm thương nhân hay buôn bán . . . Chẳng lẽ không phải bởi vì không muốn cho Nguyệt Vân gả cho những người đó sao?” Ngũ Đức Kỳ hỏi.

“Đương nhiên là không phải, chỉ là trùng hợp mà thôi. . . .”

“Ồ, vậy là tốt rồi.” Ngũ Đức Kỳ gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Nguyệt Vân, thật tốt quá!”

“Ừ, vì sao cháu lại nói vậy?” Mẹ Ô nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì Nguyệt Vân đang quen một người là doanh nhân, con bé sợ dì sẽ chú ý, vốn còn định chia tay với người ta đấy!” Ngũ Đức Kỳ giải thích.

Mẹ Ô trợn to mắt: “Nguyệt Vân, con có bạn trai à? Bao lâu rồi? Sao mẹ lại không biết?”

“Con sợ mẹ sẽ phản đối cho nên vẫn không dám nói.”

“Ôi trời, con bé này.” Mẹ Ô lắc đầu: “Làm sao mẹ có thể phản đối? Mẹ chỉ hy vọng con được vui vẻ hạnh phúc, có một người đàn ông tốt chăm sóc cho con . . . . Thân phận cậu ta thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần nó an phận, kinh tế ổn định, đem con nâng niu ở trong lòng thì mẹ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”

Làm cha mẹ luôn mong con mình có thể được hạnh phúc, đó là một nguyện vọng bình thường nhưng cũng vượt xa những nguyện vọng khác.

“Mẹ . . . .” Ô Nguyệt Vân ôm lấy cánh tay mẹ mình.

“Con đã có bạn trai . . . Đức Kỳ, thật có lỗi với người bạn kia của cháu rồi.” Mẹ Ô nở nụ cười có lỗi.

“Không sao ạ, cháu nghĩ A Huy sẽ không để ý đâu.”

“Nguyệt Vân, khi nào con dẫn cậu ấy về cho mẹ. . . .”

Mẹ Ô còn chưa nói hết thì đột nhiên Ngũ Đức Kỳ đập tay một cái, mọi người nghi ngờ nhìn anh.

“Con trai, xảy ra chuyện gì vậy?” Dì Ô nghiêng đầu nhìn con trai mình.

“Đột nhiên con nhớ ra một chuyện quan trọng . . . . Nguyệt Vân, em có biết chuyện A Tuấn tổ chức họp báo không?”

Ô Nguyệt Vân lắc đầu, mấy ngày nay cô không xem TV.

“Hôm nay A Tuấn muốn nói rõ về chuyện đám hỏi với ‘Vạn Thắng’.”

“Hôm nay sao?” Ô Nguyệt Vân trợn to mắt.

Mẹ Ô và dì Ô ngơ ngác nhìn nhau, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.

“Con trai, con nói ai đám hỏi?” Dì Ô hỏi.

“Là bạn trai của Nguyệt Vân, tổng giám đốc của công ty ‘Toàn Phương Vị’ . . .” Ngũ Đức Kỳ đem những chuyện xảy ra gần đây giữa Ô Nguyệt Vân và Chu Uy Tuấn kể ngắn gọn một lần, không có gì khác hơn là vì Ô Nguyệt Vân hẹn hò với người đàn ông khác khiến Chu Uy Tuấn đau lòng gần chết.

Anh vừa nói, vừa nhân lúc Ô Nguyệt Vân không chú ý mà nháy mắt với mẹ Ô và dì Ô, hy vọng hai người không nên vì vậy mà hiểu lầm Chu Uy Tuấn, anh sẽ tìm thời gian để giải thích rõ với bọn họ. Dù sao, tất cả đều bởi vì Chu Uy Tuấn muốn để cho Ô Nguyệt Vân ‘tỉnh ngộ’ nên mới quyết định diễn vở kịch này.

Kỳ thực Chu Uy Tuấn tổ chức họp báo là để nói rõ về tin tức đám hỏi với ‘Vạn Thắng’, còn về vấn đề tài chính của ‘Vạn Thắng’, Chu Uy Tuấn nói là không liên quan đến anh, vậy nên cũng không tính làm rối mọi chuyện lên, chẳng qua anh chỉ âm thầm tiết lộ tin tức cho đám cổ đông, nhắc nhở bọn họ nên chú ý về động tĩnh của tổng giám đốc Hoàng nhiều hơn một chút

Mẹ Ô trông thấy Ngũ Đức Kỳ nháy mắt ra hiệu thì lập tức hiểu rõ chuyện này không đơn giản như vậy. Bà nhìn con gái, trong đầu ngẫm nghĩ một chút rồi lại chớp mắt.

“A, chẳng lẽ bởi vì Nguyệt Vân hẹn hò với A Huy nên bạn trai nó mới nản lòng nhụt chí, tùy tiện tìm một người phụ nữ khác để kết hôn sao?” Mẹ Ô tỏ vẻ hoảng sợ, nói.

“Ừ! Nhất định là như vậy.” Tuy dì Ô không biết trong đầu chị mình đang nghĩ cái gì, thế nhưng cũng vô cùng phối hợp diễn theo.

“Ai da, vậy phải làm sao đây?” Khuôn mặt mẹ Ô vô cùng buồn rầu: “Đây là lỗi của mẹ, không ngờ lại hại người ta phải cưới người mình không yêu. . . .”

Mọi người liếc về phía Ô Nguyệt Vân đang trầm mặc.

“Đức Kỳ, mấy giờ cuộc họp báo bắt đầu?” Mẹ Ô hỏi.

“Ừm. . . cháu nhớ hình như là 7h30 tối nay. . . .”

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

“6h48’.”

“Cháu biết hội trường tổ chức họp báo ở chỗ nào không?”

“Biết rõ ạ.” Tin tức lớn như vậy anh không muốn biết cũng khó.

“Nếu bây giờ đi đến đó thì có kịp không?”

Ngũ Đức Kỳ tính toán thời gian: “Còn phải xem đường xá thế nào nữa.” Anh cũng không dám chắc chắn là mình có thể đến đó trước khi cuộc họp báo bắt đầu hay không, dù sao lúc này đang là giờ cao điểm, ngoài đường kẹt xe như điên.

Chỉ là. . . . Dì muốn đi làm gì?

Ngũ Đức Kỳ buồn bực nghĩ, không ngờ lúc này Ô Nguyệt Vân lại đột nhiên túm lấy tay áo của anh, chẳng nói chẳng rằng mà kéo anh ra ngoài.

“Ơ? Vân Vân, Nguyệt Vân. . . .”

Mẹ Ô đi tới bên cạnh cửa, khuôn mặt tràn ngập ý cười, phất phất tay với bọn họ, nói tạm biệt.

“Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, kích thích năng lực tiềm ẩn cho con gái của chị mà thôi.” Mẹ Ô cười đến thoải mái.

“Năng lực tiềm ẩn?”

“Đúng vậy?”

“Em không hiểu.”

“Ý là tức nước vỡ bờ ấy mà.” Ôi!

Dì Ô càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.

“Tóm lại, chúng ta cứ an tâm uống trà, ngồi đợi tin tốt của bọn trẻ là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.