Người Tình Trí Mạng

Chương 106: Lục Đông Thâm, anh khốn kiếp! [2021 chữ]



Chiếc sơ mi thường ngày không một nếp gấp của anh lúc này đã nhàu nhĩ lắm rồi. Nhưng anh vẫn đứng sững không chút suy suyển, để mặc cô thét gào.

Trong số các sản nghiệp thuộc quyền sở hữu của Đàm Diệu Minh bị niêm phong điều tra, duy trì có Hoàng Thiên được gác lại. Nguyên do là vì, bất luận các cơ quan chính quyền hay những người trên giang hồ đều biết ông chủ đứng đằng sau Hoàng Thiên chính là Đàm Diệu Minh, nhưng không có chứng cứ nào có thể trực tiếp chứng minh Hoàng Thiên là sản nghiệp của Đàm Diệu Minh. Thế nên Hoàng Thiên chỉ có thể trở thành một con cá lọt lưới, vẫn do ông chủ ngoài mặt – anh Ngũ quản lý. Thế nhưng, mọi người vẫn có thể nhận ra thời huy hoàng của Hoàng Thiên đã qua đi.

Khi Tưởng Ly bước vào, tuy Hoàng Thiên không bị thay đổi và cải cách toàn bộ nhưng cũng không mở cửa kinh doanh.

Các nhân viên về cơ bản đều đã được cho nghỉ việc, càng không có bóng dáng của các cô gái, chỉ còn lại vài người lao công vẫn duy trì việc dọn dẹp sạch sẽ cho Hoàng Thiên. Một nam tử hán lực lưỡng, cao lớn như anh Ngũ, sau khi nhìn thấy Tưởng Ly tới, hốc mắt cũng hơi đỏ lên. Trước khi bước vào trong, Tưởng Ly đã kìm nén dòng nước mắt của mình xuống, nhưng nhìn thấy khung cảnh của Hoàng Thiên trước mắt, sống mũi cô vẫn cay cay trở lại.

Anh Ngũ chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng Lục Đông Thâm, sắc mặt cứng đờ lại, Tưởng Ly khẽ nói một câu: Không sao đâu. Anh Ngũ gật đầu, lại gần cô và nói: Cô đừng nên tham gia đám tang của Đàm gia là hơn, dù sao thì bây giờ đám cảnh sát vẫn đang theo dõi cô rất sát.

Tưởng Ly lắc đầu, cô muốn nói cô bắt buộc phải tham gia, nhưng cổ họng tắc nghẹn lại không nói thành lời. Tang lễ của Đàm Diệu Minh và mọi người mấy ngày nay vẫn do một mình Tưởng Tiểu Thiên quán xuyến, thi thoảng lại thông báo cho cô những việc có liên quan.

Anh Ngũ khẽ thở dài: Đàm gia ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không để cô ra mặt đâu.

Tưởng Ly kìm nén rất lâu mới cất được những bi thương trong lòng xuống, cô nói với anh Ngũ rằng mình muốn ở lại đây một lúc. Anh Ngũ liếc mắt nhìn Lục Đông Thâm, nhưng cũng không nói năng câu nào mà cứ thế rời đi trước. Tưởng Ly vòng qua sàn nhảy ở chính giữa căn phòng rồi đi sâu vào trong hành lang. Ánh đèn nơi đại sảnh âm u, tối tăm, nơi tận cùng hành lang lại càng giống như chìm vào bóng đen. Bóng cô bị dãy hàng lang dài miên man như cuộc đời một con người ấy dần dần nuốt chửng, ảm đạm giống như một bức ảnh tháng năm đã cũ kỹ.

Lục Đông Thâm kiên nhẫn chờ đợi, không sốt sắng, không thúc giục.

Một lúc sau, Tưởng Ly mới đi ra.

Khuôn mặt vốn đã cắt không còn hột máu giờ lại càng trở nên nhợt nhạt hơn. Nhất là khi đứng trong quầng sáng tối tăm ấy, khuôn mặt cô lại càng trắng nhợt như tờ giấy. Từ đầu tới cuối cô cũng nói một lời, ngồi trở lại chiếc sofa trong khu khách VIP, hai chân co lên, hai cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối, nhìn trân trân về phía sàn nhảy.

Ai ai cũng nói, sàn nhảy của Hoàng Thiên được xây lên bằng vàng. Khi các cô gái ca hát nhảy múa ở trên đó, từng bông sen vàng tặng cho họ chính là từng viên đá xây dựng lên sàn nhảy.

Tưởng Ly nhìn mãi nhìn mãi rồi bật cười.

Dường như cô vẫn nghe thấy những tiếng ồn ã ngày xưa của Hoàng Thiên, nghe được tiếng hét điên cuồng của các vị khách ngồi dưới mỗi lần đòi nhìn thấy Phù Dung. Dường như cô lại nhìn thấy Đàm Diệu Minh ngồi trên một chiếc ghế sofa nào đó, châm lên một điếu xì gà, chìm khuất trong sự náo nhiệt của Hoàng Thiên. Cô còn nhìn thấy chính mình, không có việc gì luôn thích ra phía sau cánh gà trêu chọc các cô gái. Họ vây quanh cô, bèn bẹt cái giọng gọi cô là “Tưởng gia”. Cô bèn đùa giỡn hỏi họ: Các em thích chị hay là thích Đàm gia vậy? Các cô gái lập tức nép vào trong lòng cô như cá trạch rồi nói: Dĩ nhiên là chúng em thích Tưởng gia hơn rồi.

Những náo nhiệt trong quá khứ cùng sự yên tĩnh của hiện tại lôi kéo lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp những chuyện giữa quá khứ và hiện tại chất chồng lên nhau như từng cơn sóng biển. Bốn chữ “tức cảnh sinh tình” thật sự không nên chạm vào. Nó là một lưỡi kiếm sắc, một lưỡi dao nhọn, có thể khía cả một trái tim ra khiến người ta chảy máu đầm đìa mà vẫn thấy ngọt như đường mật.

Lục Đông Thâm đút hai tay vào trong túi quần Âu, đứng thẳng dưới nguồn sáng. Những cái bóng dao động rồi rơi xuống bờ vai rộng lớn của anh. Khuôn mặt tuấn tú của anh gần như bị nuốt trong góc tối. Anh nhìn cô, mặc cho cô bình thản trong sự điên cuồng, giống như một cái cây đã khô cằn, trầm mặc, bi thương và lạnh lẽo.

Cho tới khi tiếng di động vang lên, bả vai của Tưởng Ly mới chợt run rẩy.

Lục Đông Thâm nhận máy, sau khi bên đó nói xong, anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: Tôi biết rồi.

Anh đi tới phía trước sofa, cái bóng cao lớn bị ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu, hắt xuống, che chặt tầm nhìn của Tưởng Ly. Thế mà cô vẫn không rời mắt đi chỗ khác. Tựa hồ cô vốn không nhìn lên sân khấu, chỉ đang chìm đắm trong quá khứ đau khổ mà thôi.

Rất lâu sau, cô mới nói: “Lục Đông Thâm, tôi mệt rồi.”

Lục Đông Thâm đưa tay xoa đầu cô: “Mệt rồi thì tôi đưa em về.”

“Về?” Tưởng Ly ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vừa mơ màng vừa hoang mang, lẩm bẩm: “Tôi còn có thể về đâu…”

Lục Đông Thâm thu tay về, tận sâu trong đáy mắt dâng lên chút xót xa: “Ngày mai theo tôi về Bắc Kinh.”

Tưởng Ly sững người.

“Người ở thành phố Thương Lăng này là Tưởng Ly, không phải Hạ Trú.” Lục Đông Thâm nhìn cô: “Hạ Trú, chỉ tới đây giúp khách sạn Skyline giải quyết chuyện có ma. Cô ấy không quen Đàm Diệu Minh, cũng không biết đến chuyện lễ tế đông.”

“Không…” Tưởng Ly nghẹn ngào: “Tôi không thể đi được, còn đám tang của Đàm gia…”

“Nếu đã không quen biết Đàm Diệu Minh, vì sao còn phải tham gia đám tang của anh ấy?” Lục Đông Thâm nhíu mày, nghiêm mặt lại.

Tưởng Ly nhìn anh chằm chằm, dần dần đôi mắt nhuốm lạnh. Ngay sau đó cô đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng một giây sau đã bị cánh tay dài của Lục Đông Thâm ôm chặt lấy eo cô, kéo cô ngược trở lại. Sự căm hận và đau đớn đè nén trong lòng bao ngày nay trong phút chốc như một miệng giếng phun trào. Tưởng Ly điên cuồng xô đẩy anh: “Thả tôi ra!”

Khuôn cằm Lục Đông Thâm căng ra. Anh để mặc cho cô gào thét trong giận dữ và phẫn nộ. Cô liều mạng muốn ra khỏi sự ghìm giữ của anh nhưng anh lại càng dùng sức hơn. Thế rồi anh ấn cô ngồi lại xuống sofa, hai cánh tay chống sang hai bên, vây chặt Tưởng Ly trong không gian nhỏ được tạo thành từ lồng ngực và cánh tay anh.

“Lục Đông Thâm, anh khốn kiếp!” Tưởng Ly trở thành một kẻ điên hoàn toàn triệt để, đấm thùm thụp lên ngực anh, xô đẩy bờ vai anh. Chiếc sơ mi thường ngày không một nếp gấp của anh lúc này đã nhàu nhĩ lắm rồi. Nhưng anh vẫn đứng sững không chút suy suyển, để mặc cô thét gào.

Cho tới khi cổ anh bị đầy móng tay sắc của cô cào xước, rướm máu. Cho đến khi cô đỏ mắt chất vấn anh dựa vào đâu để làm vậy. Lục Đông Thâm vòng một tay ra sau giữ lấy gáy cô, khuôn mặt gần như áp sát vào cô, giọng nói trầm thấp có lực: “Dựa vào sự thực bây giờ em đã không còn là người con gái của Đàm Diệu Minh nữa rồi.”

Tưởng Ly sững sờ nhìn anh, chẳng mấy chốc, nước mắt tụ lại thành dòng, chảy xuống.

Lục Đông Thâm buông bàn tay đang giữ chặt gáy cô ra, ngón tay gầy đặt lên gò má, lau nước mắt cho cô. Nhưng nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi, không thể kiềm chề được. Anh vẫn lau cho cô từng chút, từng chút một, vô cùng kiên nhẫn. Nội tâm của Tưởng Ly cuối cùng cũng sụp đổ. Cô ôm chặt lấy cổ Lục Đông Thâm, vùi mặt vào đó, rồi lập tức cắn mạnh lên cổ anh.

Lục Đông Thâm không động đậy, để mặc cho cô trút hết lòng mình. Anh ngủi thấy mùi tanh ngọt của máu. Lần này cô vẫn cắn không hề nhẹ.

Rất lâu sau, Tưởng Ly mới buông ra.

Trên cổ anh nghiễm nhiên xuất hiện một vệt máu đỏ.

Cô tựa trán lên ngực anh, mệt mỏi lên tiếng: “Lục Đông Thâm, coi như tôi cầu xin anh đấy, hãy để tôi tiễn Đàm gia đoạn đường cuối cùng đi.” Cô biết “cánh tay không thắng được bắp chân”. Nếu Lục Đông Thâm có lòng ngăn cản, chỉ cần cử thêm vài vệ sỹ là có thể trông chừng cô rất sát. Cô không thể quá cứng với người đàn ông này được.

Lục Đông Thâm đứng thẳng người dậy, ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về, rồi buông một câu từ trên rơi xuống: “Không được.”

Tưởng Ly ngẩng đầu lên trong lòng anh, nhìn anh trân trối.

Lục Đông Thâm cúi xuống, đưa tay nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, lực tuy nhẹ nhưng vẫn đủ khiến cô không thể né tránh được. Giọng anh tuy khẽ khàng nhưng trong ngữ khí hơi lạnh vẫn không giấu được sự quyền uy: “Trừ phi, em không muốn để đám tang của Đàm Diệu Minh được tiến hành thuận lợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.