Người Tình Trí Mạng

Chương 212: Cậu nghĩ cô ấy yêu cậu hay hận cậu (2128 chữ)



Vừa về nhà là được nhìn thấy em, thật tuyệt.

Sau khi cuộc họp trực tuyến với Hội đồng quản trị kết thúc, Lục Khởi Bạch không rời đi ngay. Dương Viễn ngồi đối diện anh ta nói một câu không thật lòng: “Chúc mừng Phó tổng giám đốc Lục.”

Lục Khởi Bạch ôn nhu như ngọc: “Phó tổng Dương khách khí rồi, Giang Nam Xuân thoát ly khỏi Skyline, độc lập phát triển, ở trong mắt người ngoài là chuyện đáng mừng, nhưng ở trong mắt tôi lại ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Tôi còn rất nhiều điều cần học hỏi anh cả và Phó tổng Dương.”

“Làm sao tôi dám dạy cậu chứ?” Dương Viễn cười ha ha: “Thành tích của Giang Nam Xuân vẫn luôn đi lên, mới chỉ được vài tháng mà đánh giá của quốc tế và thanh danh của dự án đã có thể vượt mặt Skyline rồi, cũng vì vậy đã khiến tổng bộ bật đèn xanh. Phó tổng Lục kinh doanh rất có đầu óc.”

“Nói ra chẳng qua Giang Nam Xuân cũng chỉ làm ăn nhỏ mà thôi.” Lục Khởi Bạch đứng dậy, nhìn về phía Lục Đông Thâm: “Kế hoạch cho dự án phát triển xcác thương hiệu về sau của Giang Nam Xuân lát nữa tôi sẽ mang tới văn phòng, anh xem qua một chút.”

“Ban nãy trong buổi họp với Hội đồng quản trị cậu đã trình bày rất rõ ràng rồi, anh ký tên là được.” Lục Đông Thâm nói.

Lục Khởi Bạch mỉm cười nhẹ nhàng: “Vẫn nên xem tỉ mỉ là hơn.”

Sau khi Lục Khởi Bạch ra khỏi phòng họp, Dương Viễn mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, giẫm lên thành tích của cậu mà tiến. Giang Nam Xuân và Skyline chia nửa coi như giật mất một nửa tài nguyên của Skyline rồi, lại còn mở rộng thêm thương hiệu? Cậu em họ này của cậu đúng là tấm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy.”

Lục Đông Thâm châm một điếu thuốc lên: “Cậu ăn nói tử tế một chút.”

“Tôi chưa chửi ba đời tổ tông nhà cậu ta lên là đã khá lắm rồi.” Dương Viễn phẫn nộ bất bình.

Lục Đông Thâm nhìn anh ấy với vẻ mặt khó xử, nhắc nhở: “Tôi và nó có cùng một tổ tông.”

Dương Viễn đảo đảo mắt, đúng thế thật. Anh ấy lần sờ tìm bao thuốc lá, cũng rút một điếu rồi ngậm lên miệng: “Tôi nói cho cậu biết, tay Lục Khởi Bạch này chúng ta không thể không phòng. Cậu ta mới tới Trung Quốc được mấy bữa mà đã làm lung lạc tập đoàn chia năm xẻ bảy rồi. Hai lần họp rồi mà cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Có mấy vị cán bộ cấp cao trong tập đoàn đã rục rịch rồi. Nhân tài quản lý khách sạn tuy rằng không hiếm nhưng có thể đạt tới tiêu chuẩn chọn người của Skyline thì không nhiều. Giang Nam Xuân và Skyline tách riêng, Lục Khởi Bạch là người dễ vớt được nhân sự của Skyline đi nhất.”

Lục Đông Thâm chậm rãi nhả khói thuốc, trầm mặc không nói.

Dương Viễn kéo ghế ngồi sát lại gần anh một chút, với chiếc gạt tàn ra trước mặt mình rồi gạt gạt tàn thuốc: “Cậu ấy à, mỹ nhân là mồ chôn anh hùng. Tôi phát hiện từ sau khi gặp Hạ Trú, cậu bắt đầu chần chừ lưỡng lự rồi. Tinh thần đánh đâu thắng đó trước kia đâu rồi? Tôi đã bảo cô gái đó là tai họa mà. Từ tình hình hiện tại đã nhìn ra được chưa? Bây giờ tôi còn đang nghi ngờ…”

Lục Đông Thâm quay đầu nhìn anh ấy: “Nghi ngờ chuyện gì?”

Dương Viễn ngập ngừng giây lát mới nói: “Tôi nghi ngờ cô ấy đi theo cậu phải chăng có mục đích gì đó.” Thấy Lục Đông Thâm nhíu mày, anh ấy lập tức giải thích: “Cậu không thể không thừa nhận cô ấy rất kính trọng Đàm Diệu Minh, đúng không? Cái chết của Đàm Diệu Minh ít nhiều cũng có chút liên quan tới cậu. Cậu cảm thấy cô ấy có vì cái chết của Đàm Diệu Minh mà trả thù cậu không? Trước khi cậu quen biết cô ấy, Skyline của chúng ta đâu có lắm chuyện như bây giờ. Nhưng sau khi cậu đưa cô ấy về thì sao? Nhìn cả đống việc dồn lại một lúc đi, đủ để ép cậu vào đường cùng rồi.”

Nói tới đây, anh ấy lại vô cùng nghiêm túc hỏi Lục Đông Thâm một câu: “Cậu nói thật cho tôi biết đi, lúc trước cậu ra tay chỉnh Đàm Diệu Minh có phải vì cô ấy không?”

“Đàm Diệu Minh không trừ thì Skyline Thương Lăng không có đất dung thân, điểm này cậu rất rõ.” Lục Đông Thâm hờ hững nói một câu. Đương nhiên, đến bây giờ trong lòng anh đã sáng như gương. Thật ra lúc đó anh chính là muốn có được cô, điều kiện để có được cô là khiến Đàm Diệu Minh thất thế.

“Hiểu lầm của cậu đối với Hạ Trú quá sâu. Cô ấy là một cô gái hiểu rõ lý lẽ, lúc đó Đàm Diệu Minh đã không còn đường lùi rồi, tôi phải cứu thế nào?”

Dương Viễn cười khẩy: “Lục Đông Thâm, cậu quên hai chúng là bạn học bao nhiêu năm rồi à? Tôi còn không hiểu cậu sao? Xưa nay cậu vẫn luôn là người suy nghĩ sâu xa. Không sai, Đàm Diệu Minh khi đó đã bị dồn tới bên bờ vực thẳm. Nếu là một người bình thường, họ sẽ cho rằng chết vinh quang chi bằng cứ sống nhục nhã, cho dù phải ở trong tù. Nhưng Đàm Diệu Minh là người sắt đá, cậu không nghĩ được tới kết cục anh ta tự sát ư? Nếu đã nghĩ được tới chuyện cuối cùng anh ta tự sát nhưng cậu ta bàng quan không hành động, chẳng phải là gián tiếp giết người sao? Hạ Trú là một người rất thông minh, chuyện tôi có thể nghĩ ra cô ấy lại không nghĩ ra sao? Thế nên, cậu nghĩ cô ấy ở lại bên cạnh cậu là vì yêu cậu hay hận cậu?”

“Chuyện trước kia tôi không nói nữa, cứ lấy chuyện lần này của Thương Xuyên ra xem xét, đang yên đang lành sao lại rơi xuống đất? Ngay cả em trai cậu Lục Bắc Thần cũng không điều tra ra vấn đề, người có thể giết hại người khác trong vô hình ngoài cô ấy ra tôi thật sự không nghĩ được ai khác. Khi dư luận chĩa mũi nhọn vào cô ấy, không sai, cô ấy đã để lại đơn xin nghỉ việc cho Cảnh Ninh, nhưng cô ấy không nghĩ đến việc cậu sẽ không cho phép sao? Cô ấy tính chuẩn là cậu có thể bất chấp tất cả để bảo vệ mình nên mới mặc sức làm càn. Thật sự là càng lúc tôi càng cảm thấy cậu đã rơi vào cái bẫy mà cô ấy dày công sắp đặt.”

Lục Đông Thâm gạt tàn thuốc: “Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì cậu khẩn trương cung cấp cho Lục Khởi Bạch một tổ dự án, chẳng phải bên phía nó đang cần dùng người gấp sao?”

“Lục Đông Thâm cậu điên rồi à?” Dương Viễn sững người: “Cậu ta đào tường của cậu, cậu còn chủ động dâng lên tận cửa? Cậu có biết tình cảnh hiện tại của mình không? Bên ngoài có con sói Nhiêu Tôn, trong công ty có con cáo già Lục Khởi Bạch. Việc xây dựng xưởng thuốc sinh học trong nước đã bị Hội đồng quản trị gác lại rồi, cậu lại còn giúp cậu ta lên như diều gặp gió?”

Lục Đông Thâm cười khẽ: “Cậu cũng nói là ở Skyline lòng người đang dao động. Cho dù tôi có một ngàn lần không đồng ý thì cũng không thể thua Lục Khởi Bạch về mặt rộng rãi được, đúng không? Người muốn đi chẳng giữ lại được, thế nên cứ để họ đi đi.”

Dương Viễn nhìn anh chằm chằm: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Dương Viễn, chuyện làm ăn này quan trọng là có qua có lại. Có những chuyện có thể thẳng thừng quyết đoán, lại có những chuyện chỉ còn cách lấy lùi làm tiến.” Lục Đông Thâm rít một hơi thuốc, nhả khói, nói một câu đầy thâm ý sâu xa: “Tình hình ở Trung Quốc khác với nước ngoài, để lộ quá nhiều tài năng ắt sẽ thiệt thòi.”

Dương Viễn đang định hỏi tới cùng thì chuông di động của Lục Đông Thâm vang lên. Anh ấy đứng lên, dập tắt đầu lọc, gõ mấy cái xuống mặt bàn: “Cái gì mà lấy lùi làm tiến, tôi thấy cậu bị Hạ Trú mài nhẵn tâm tính rồi thì có!”

Lục Đông Thâm mỉm cười không nói, sau khi anh ấy ra cửa mới nhận điện thoại.

Là Cảnh Ninh, cô ấy thông báo: “Tổng giám đốc, Thai Quốc Cường nhập viện rồi.”

***

Hạ Trú lại chìm vào một giấc mơ sâu. Là một đêm đen mù mịt, giống như có con quái thú đã nuốt trọn ánh sáng. Tia sáng duy nhất là ánh đèn phòng thực nghiệm, cực kỳ nhức mắt.

“Tả Thời, trong bí kíp có một món chiết xuất không đúng, lâm sàng có phản ứng bài xích.”

“Phản ứng rõ ràng không?”

“Trước mắt chỉ bài xích nhẹ, nhưng em không biết…”

“Thế nên, đây chỉ là một trường hợp ngoại lệ.”

“Chúng ta cần báo lên cho Hội trưởng.”

“Không được, một khi báo lên, hạng mục thực nghiệm này của chúng ta sẽ bị dừng lại, tâm huyết bao nhiêu năm thế là công toi.”    

“Tả Thời, anh điên rồi sao? Chết người đấy!”

“Tin anh đi, anh có thể điều chỉnh ra một công thức chuẩn, không thể báo cáo được, hiểu không?”



Trong mơ mơ hồ hồ, Hạ Trú cảm thấy khóe môi nóng ẩm. Cô đột ngột mở mắt, phía trước có một ánh mắt dịu dàng ẩn nấp trong bóng tối, xua tan đi sự giá lạnh trong giấc mơ.

“Anh về rồi à.” Cô đè nén mọi sự hoang vu trong lòng xuống, vòng tay qua cổ anh, hơi nghiêng đầu nhìn giờ trên tường rồi lẩm bẩm trách: “Muộn vậy sao?”

Lục Đông Thâm để mặc cho cô ôm cổ mình, cúi đầu hôn một cái, thì thầm: “Anh còn tưởng em sẽ hờn dỗi không quay về đây cơ.” Anh theo đà kéo cô ngồi dậy, vòng tay ôm vào lòng, vùi mặt vào cổ cô thở dài: “Vừa về nhà là được nhìn thấy em, thật tuyệt.”

~Hết chương 212~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.