Người Tình Trí Mạng

Chương 246: Ai ai cũng quý giám đốc Hạ (2142 chữ)



Là anh rể tương lai đúng không?

Hạ Trú không biết mình đã về nhà bằng cách nào, bên tai chỉ còn lại giọng anh Từ hỏi đi hỏi lại cô: “Cô Hạ, thật sự không cần tôi đưa cô về sao?”

Khi cô đi, Lục Đông Thâm còn chưa ra khỏi phòng bệnh, nhưng hai người họ đã nói đến mức đó, câu chuyện phía sau có lẽ cũng chỉ xoay quanh việc bàn bạc thương trường. Trường Hồ mà Lục Đông Thâm nhắc tới cô biết. Nằm sát gần Giang Nam Xuân, một khu danh thắng nổi tiếng. Lúc trước khi Skyline khai thác Giang Nam Xuân, Thai Tử Tân đã gọn ghẽ giành quyền khai thác Trường Hồ trước Skyline, vì việc này mà việc quy hoạch khu danh thắng Giang Nam Xuân vẫn luôn bị Trường Thịnh kìm hãm.

Bây giờ Giang Nam Xuân đã bước ra khỏi cái bóng của Skyline, độc lập tác chiến, thuộc về bản đồ sản nghiệp của Lục Khởi Bạch, Lục Đông Thâm muốn giành quyền khai thác Trường Hồ, nghĩ cũng đủ biết mục đích của anh.

Còn bất động sản Hằng Đại là một trong những đơn vị tham gia vào thị trường bất động sản Bắc Kinh từ những năm đầu, địa vị có thể sánh ngang với Quốc tế mậu dịch, đã từng đứng đối diện với Quốc tế mậu dịch, ra vào nơi đó đa số đều là những nhân vật quyền quý trong ngành kinh doanh thương mại. Muốn nuốt chửng cả một thị trường lớn như vậy không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhưng có thể bớt được một đối thủ cạnh tranh mạnh như Trường Thịnh, thì Skyline sẽ có phần thắng khá lớn. Quan trọng hơn là, so với mảnh đất phủ Thân vương, việc thu mua bất động sản Hằng Đại là một trong những việc mấu chốt để tạo thế gọng kìm trong một số mối quan hệ với Chính phủ.

Tạm thời chưa nói tới cuộc tranh đấu trong nội bộ Trường Thịnh, chỉ nói riêng Thai Nghiệp Dương. Anh ta muốn lợi dụng sự việc của Thương Xuyên để hủy hoại danh dự của Skyline, dồn ép Lục Đông Thâm vào thế cùng đường, nhưng lại bị Lục Đông Thâm phản kích bắt sống, cuối cùng lợi dụng dã tâm của anh ta để trị lại Thai Quốc Cường.

Thai Quốc Cường, có lẽ từ nay nên gọi là Ngô Trùng, tự biết bản thân không còn nhiều thời gian sống trên đời, cho dù tuyệt vọng tột cùng về cách hành xử của con trai, cũng không đành lòng chứng kiến cảnh Trường Thịnh loạn cào cào sau ngày ông ta mất và kết cục Thai Nghiệp Dương bị Lục Đông Thâm thừa cơ tiêu diệt.

Thế nên, cuộc chiến này Lục Đông Thâm đã chiến thắng giòn giã trong im lặng.

Cũng phải tới ngày hôm nay, dường như cô mới thật sự hiểu Lục Đông Thâm và cuối cùng mới tin lại vào cái mũi của mình. Khi mới gặp Lục Đông Thâm, cô đã từng nói với Đàm Diệu Minh rằng: Người này rất nguy hiểm, có dã tâm. Giờ đây trở thành người trong cuộc, càng bên nhau cô càng trở nên trì độn, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt cười có phần lương thiện của anh, mà quên mất anh có một trái tim rất giỏi kiểm soát và khống chế.

Lục Đông Thâm nói đúng lắm, tính toán từng bước, âm mưu toán tính là bản năng của anh. Thế nên anh không thể bỏ được, mà cô cũng không thể thay đổi anh.

Yêu phải Lục Đông Thâm, đã định sẵn sẽ phải nhìn thấy những dối trá lọc lừa đằng sau nụ cười bình thản, phải chứng kiến những bi thương của nhân tính bên dưới quyền thế và lợi ích.

Đến khi ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem tối, cô vẫn chưa Lục Đông Thâm trở về.

Hành lý của anh được để ở phòng khách, thoạt nhìn giống như anh chỉ vội vàng trở về đặt tạm ở đây rồi đi ngay. Nhưng Hạ Trú hiểu rất rõ, bất luận chiếc vali kia là Lục Đông Thâm hay Cảnh Ninh mang về, đều không thể nào tùy tiện vứt đó.

Lục Đông Thâm mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cứ tùy tiện để vali ngoài phòng khách như vậy anh sẽ phát điên. Cảnh Ninh biết rõ tính cách của Lục Đông Thâm, càng không bao giờ để đồ đạc lung tung như thế.

Hạ Trú bê một tách trà, ngồi tựa vào sô pha, giơ chân là có thể móc chiếc vali về phía mình. Nó sạch sẽ tới phát điên, thậm chí trên các khe kẽ cũng không thấy một hạt bụi nào. Anh thường xuyên đi công tác, những lúc cực kỳ cấp bách sẽ điều động chuyên cơ riêng, còn bình thường chỉ đi các hãng hàng không chung. Anh gần như không bao giờ gửi hành lý xách tay vì anh không có nhiều đồ đạc.

Chiếc vali bị cô xoay mòng mòng, cuối cùng, cô quyết định mở ra xem.

Cô từng được chứng kiến khả năng sắp xếp đồ đạc của Lục Đông Thâm, nhưng quả thật vẫn cứ giật mình vì trạng thái quá mức ngăn nắp bên trong làm. Quần áo, bàn chải, khăn mặt… được xếp đều tăm tắp như giáo trình. Có tập tài liệu, có lẽ anh cần giải quyết trên đường đi. Còn có một cuốn sách liên quan đến văn hóa Tiền Tần*. Đừng tưởng Lục Đông Thâm từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, nhưng anh rất rành về lịch sử Trung Quốc. Anh thích nhất là thời Xuân Thu. Theo lời anh nói thì Trung Quốc sau thời Chiến quốc đã bước vào thời đại “băng hoại đạo lý”.

*Văn hóa trước khi nhà Tần được thành lập.

Ngoài những thứ ấy ra còn một thứ khác nữa.

Được bọc trong một chiếc túi gấm, giống một chiếc hộp.

Hạ Trú cởi túi gấm ra, lập tức nhìn thấy hình vẽ trên chiếc hộp và reo ầm lên một tiếng. Cô nhanh lẽ mở hộp ra, bên trong chỉ có một tượng nhân vật trong phim South Park bản giới hạn số lượng, chính là chiếc mà cô hô hào muốn có trong vòng tròn bạn bè.

Tặng cô sao?

Cô cảm thấy là tặng cô.

Phiên bản mô phỏng làm bằng thủ công này không ít nhưng nhìn một cái là nhận ra ngay đâu là bản giới hạn số lượng. Trước kia, chiếc được dùng làm quà chia sẻ và like của trung tâm thương mại, nói nghiêm khắc thì cũng chưa được coi là bản giới hạn thực sự. Loại này rất khó tìm được, chỉ có thể lấy hết kiên nhẫn đi khắp các cửa hàng ở Mỹ, từ từ tìm kiếm mới ra.

Hạ Trú nắm chặt nó trong tay, nỗi đau nhẹ và chút ngọt ngào trong lòng quấn bện lại, cuối cùng trở thành một đám cỏ rập rạm sinh sôi.

***

Khi Cảnh Ninh tắm rửa xong xuôi trèo lên giường đã gần nửa đêm. Cô ôm chiếc laptop, trả lời mấy email xong thì cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Cô là người chạy theo Lục Đông Thâm đã thành thói quen, thế nên mấy chuyện như chênh lệch múi giờ không tồn tại trong cuộc sống của cô, hoặc có thể nói cô vốn không có thời gian để làm quen lại với múi giờ ở đâu. Lục Đông Thâm là người cuồng công việc, cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi đã khá lắm rồi.

Nhưng bây giờ đã khá hơn trước đây nhiều rồi. Trước kia Lục Đông Thâm mất ngủ trường kỳ. Một khi anh mất ngủ, những nhân viên bên dưới cũng gặp họa theo. Có lúc đang ngủ mơ màng bỗng dưng nhận được điện thoại của Lục Đông Thâm, cô quay đầu nhìn giờ thì là ba, bốn giờ sáng.

Có một lần trong buổi liên hoan công ty, có một lãnh đạo cấp cao của phòng Thị trường đề xuất ý kiến, tỏ ý rằng mình rất đau khổ khi liên tục mấy tháng nay nhận được công việc khi trời còn chưa sáng. Lục Đông Thâm bèn hỏi ngược lại: Cậu buồn ngủ lắm à?

Cô của bây giờ có thể ngủ trước một giờ sáng đều là nhờ công của Hạ Trú.

Nghĩ tới Hạ Trú, Cảnh Ninh cũng tiện thể nhớ lại câu hỏi của Lục Đông Thâm lúc trên máy bay: Cô có quý Hạ Trú không?

Cô trả lời: Quý ạ, tuy cách hành xử của cô ấy có phần thái quá, nhưng mọi người trong Skyline đều yêu quý giám đốc Hạ.

Lục Đông Thâm lại hỏi: Nếu bắt cô làm một vài chuyện bất lợi với cô ấy, cô có làm không?

Cho tới bây giờ, Cảnh Ninh vẫn cảm thấy run rẩy trái tim khi nghĩ lại câu nói ấy. Cô nhớ rằng khi đó mình đã trả lời: Không ạ. Còn Lục Đông Thâm thì nhìn thẳng cô và hỏi: Thật không? Cô nói: Thật. Từ đó anh không nói thêm gì nữa.

Cô cảm thấy lòng dạ hoang mang, ngay cả giây phút này cũng vậy.

Cô gập máy tính lại, vừa nằm xuống thì chuông di động đã kêu, cô giật mình theo phản xạ. Sau khi cầm máy lên, cô thở phào, là em gái.

Cô bật chế độ videocall.

Đầu kia là hình ảnh một nhà hàng, ánh nắng chói chang hắt lên bộ thìa dĩa bằng sứ. Hoa tươi bày khắp xung quanh, trông khá sang trọng. Tâm trạng của Cảnh Ninh dần thả lỏng hơn, lần này quay về tổng bộ cô cũng vội vội vàng vàng, hoàn toàn không có cơ hội gặp nó trò chuyện.

Sau vài câu hỏi han đơn giản, bên kia nói với giọng thần bí: “Chị à, chị đoán xem em đang ăn cơm với ai?”

Cảnh Ninh đùa: “Anh khóa trên nào đó em đang yêu thầm hả?”

Đầu kia bĩu môi, màn hình di động được xoay chuyển, hiện lên một gương mặt quen thuojc, ngay sau đó em gái hạ thấp giọng cười đùa: “Là anh rể tương lai đúng không?”

Một tiếng nổ vang lên trong lòng Cảnh Ninh. Cô bỗng cảm thấy máu trong người lạnh ngắt đi một nửa. Cô gấp gáp hỏi: “Sao em lại ở chung với người đó?”

Em gái chưa kịp lên tiếng, di động đã bị một bàn tay đàn ông giật lại, sau đó là giọng nói ôn hòa vang lên: “Để anh nói chuyện với chị em mấy câu.”

Trái tim Cảnh Ninh vọt lên tận cổ họng. Cảm giác căng thẳng này không thua gì ánh nhìn chằm chằm của Lục Đông Thâm khi hỏi cô. Khi khuôn mặt người đàn ông xuất hiện lại một lần nữa trên màn hình, Cảnh Ninh sốt ruột nói: “Lục Khởi Bạch, anh giở trò gì vậy?”

Lục Khởi Bạch đứng lên, chọn một chỗ khác, cười thản nhiên: “Căng thẳng vậy sao?”

Cảnh Ninh nghiến răng: “Anh đã hứa với tôi sẽ không quấy rối em gái tôi!”

“Tôi đang rất tò mò một chuyện.” Lục Khởi Bạch nhàn nhã cất lời: “Nếu đêm nay tôi ngủ với em gái em, em sẽ lo lắng sợ hãi hay là sẽ ghen tị đố kỵ?”

~Hết chương 246~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.