Người Tình Trí Mạng

Chương 247: Lai lịch không đơn giản (2086 chữ)



Thai Tử Tân còn chưa thèm có ý kiến gì, bỗng dưng lại xuất hiện một vị ‘lương sơn hảo hán’

Sống lưng Cảnh Ninh lạnh toát, huyệt thái dương cũng căng lên đau nhức. Cô kiềm chế ngọn lửa giận dữ đang bùng lên, gằn mạnh từng chữ: “Anh không dám!”

“Ồ?” Lục Khởi Bạch nhướng mày.

“Em gái tôi chính là điểm yếu của tôi. Anh động vào nó coi như rút mất điểm yếu của tôi. Tới lúc đó anh còn mong tôi mặc cho anh sắp xếp?” Cảnh Ninh cười khẩy.

Lục Khởi Bạch mỉm cười: “Coi như em thông minh.”

“Tôi không cần biết hôm nay anh ôm mục đích gì ngồi đó, nhưng tránh xa em gái tôi ra!” Cảnh Ninh như một con nhím bị kích động, bộ gai sắc trên người dựng đứng lên: “Lục Khởi Bạch, em gái tôi nếu có mệnh hệ gì, thì đứa chân trần như tôi không sợ kẻ đi giày như anh đâu đấy!”

Lục Khởi Bạch không tức giận mà châm một điếu thuốc, nhả khói rồi nói: “Làm người ấy à, để thần kinh quá căng thẳng không phải là chuyện tốt đâu. Thả lỏng một chút. Hôm nay tôi đi ngang qua trường của em gái em, nên mời nó một bữa cơm thôi mà.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi sao nữa?” Lục Khởi Bạch từ tốn nói: “Không còn sau đó.”

Thái độ khác thường của anh khiến Cảnh Ninh cảnh giác: “Anh lại định bắt tôi làm gì cho anh phải không?”

Lục Khởi Bạch ở đầu kia im lặng hút thuốc, đôi mắt hơi nheo lại. Cảnh Ninh cảm thấy anh nhất định không nghĩ điều gì tử tế, nên lại càng căng thẳng hơn. Rất lâu sau, Lục Khởi Bạch mới nói: “Váy ngủ đẹp đấy, lấp ló, mềm mại, rất quyến rũ.”

Tất cả mọi suy nghĩ của Cảnh Ninh đều tập trung toàn bộ vào “nhiệm vụ” mà anh chuẩn bị nói ra, không ngờ anh lại buông một câu như thế. Đầu tiên, cô sững người, sau đó tỉnh lại, lập tức ngắt cuộc gọi hình ảnh.

Tim gần như nhạy vọt ra khỏi cổ họng. Cô ấn tay lên ngực, bỗng cảm thấy lòng bàn tay cũng như bị va chạm đến đau đớn.

Hoảng loạn, bối rối… Tất cả những cảm xúc phức tạp ấy dồn nén lại cũng không bằng cảm giác nóng rực trên gò má. Chẳng hiểu sao, nó khiến cô nhớ tới nhiệt độ của anh, bàn tay của anh và một độ nóng đủ làm tan chảy xương cốt.

Chuông di động lại vang lên, Cảnh Ninh như chim non sợ cành cong.

Lần này là từ số của Lục Khởi Bạch.

Cô đè mọi sự hoảng loạn vô cớ trong lòng xuống, âm thầm hít sâu một hơi rồi bắt máy, cất giọng lạnh lùng: “Lục Khởi Bạch, hôm nay anh lại phát điên gì vậy?”

“Ai cho phép em ngắt máy?”

Cảnh Ninh mím chặt môi, im lặng.

Đầu kia di động cũng im lặng.

Qua sóng điện thoại, ngăn cách trăm núi ngàn sông, hơi thở hai người như quyện vào nhau, lôi kéo nhau, cũng như số phận của họ vậy. Cảnh Ninh siết chặt di động. Chẳng hiểu sao, một cảm xúc không tên cứ lặng lẽ lan tỏa tận đáy lòng. Chính vào những giây phút cả hai không nói gì những đều không cúp máy thế này, nó bỗng ào ạt như sóng biển.

Cảm giác này Cảnh Ninh vừa quen thuộc vừa sợ hãi. Cô đang định kết thúc sự trầm mặc vô cớ tồn tại giữa anh và cô lại thì nghe thấy Lục Khởi Bạch lên tiếng: “Lần này em về Mỹ quá vội vàng, tôi lại đi Paris công tác, chúng ta chưa được gặp mặt…”

“Lục Khởi Bạch.” Cảnh Ninh bóp chết ngọn cỏ đang điên cuồng phát triển trong lòng, lạnh lùng nói: “Giữa anh và tôi không tồn tại thứ gọi là ôn chuyện thì phải.”

Sống thế nào cũng là sống hết một đời, đây là đạo lý cô hiểu được sau khi bố mẹ ai đi đường nấy. Cô chưa bao giờ oán trách bố mẹ, bởi vì ai cũng có cuộc đời của riêng mình phải đi hết. Cuộc đời của cô còn có em gái bầu bạn, thế nên cô luôn nỗ lực hết mình, chưa bao giờ tuyệt vọng. Cô muốn lấy mình làm gương để em gái hiểu rằng dù cuộc đời còn nhiều sóng gió, chúng ta cũng phải chân thành sống với nhau.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân rơi xuống một vực sâu không đáy. Cô khổ sở giãy giụa nhưng chỉ càng lún càng sâu. Không còn ánh sáng nữa, cô đã từng nhìn thấy ma quỷ. Ma quỷ, chính là Lục Khởi Bạch.

Lần đầu gặp gỡ, anh như gió xuân ấm áp, nhưng anh càng dồn ép từng bước lại càng trở thành gió dập mưa vùi.

Anh là bàn tay bóp chẹt cổ cô, cô có thể hít thở thoải mái hay không đều xem tâm trạng của anh. Cô đã từng ảo tưởng nghĩ, nhất là những lúc cả hai thấm đẫm mồ hôi của nhau. Cô hỏi anh: Lục Khởi Bạch, tôi được coi là gì?

Lúc nghe được câu hỏi này, Lục Khởi Bạch chỉ cười, ngón tay trượt từ xương quai xanh xuống ngực cô, sau đó nhướng mày hỏi cô: Vậy em muốn trở thành gì của tôi?

Cô chẳng là gì của anh cả.

Ở trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là con cờ, khi nào anh đạt được mục đích, công thành danh toại, thì cô sẽ trở thành con cờ phế. Còn ảo vọng lời hứa hẹn chân trời góc biển gì từ anh chứ?

Bầu không khí bên kia điện thoại rõ ràng đã trầm xuống. Sau một khoảng im lặng dài, Lục Khởi Bạch cất giọng lạnh lẽo: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em việc em cần làm. Với lão cáo già gian xảo Lục Đông Thâm đó, em đừng có đắc ý quá rồi lại ngã chỏng vó!”

Hạ Trú cảm thấy việc hít thở gặp trở ngại, nuốt xuống thì đau đớn như bão tố ập đến.

“Còn nữa…” Lục Khởi Bạch lạnh lùng bổ sung thêm: “Chưa được tôi cho phép, không được ngắt cuộc gọi của tôi.”

***

Hôm sau, Hạ Trú vội vàng tới Hồng Kông.

Sau khi khách sạn Skyline chi nhánh Hồng Kông thành lập đã nhận được rất nhiều sự quan tâm. Nơi đây ngoài việc sở hữu một hệ thống xử lý tạp âm và cảm thụ thị giác, xúc giác xuất sắc bậc nhất thế giới ra thì việc quản lý mùi hương trong không gian khách sạn cũng là điều mà Lục Đông Thâm hứa hẹn với khách hàng trong buổi họp báo.

Nhưng vấn đề lại xảy ra ngay tại mùi hương không gian của khách sạn.

Đáp một chuyến chuyên cơ riêng, thông qua Cảnh Ninh, Hạ Trú cũng đã nắm được phần nào sự việc.

Mùi hương trong không gian của hầu hết các khách sạn thuộc quyền quản lý của Skyline đều thống nhất, nhưng đồng thời cũng sẽ được điều chỉnh thích hợp dựa theo khí hậu và hoàn cảnh bản địa. Ví dụ như Skyline Hồng Kông, lúc trước khi Hạ Trú kết hợp mùi hương đã suy tính tới khí hậu gần biển của nơi này. Nhưng bất ngờ có một vị khách sau khi vào ở đã có hiện tượng nổi mẩn. Đầu tiên, quản lý khách sạn đã loại trừ trường hợp chăn ga giường bị nhiễm bẩn tiếp xúc với da, vì qua kiểm tra, tất cả đều đạt tiêu chuẩn.

Cuối cùng, họ nghi ngờ khách hàng đã dị ứng với mùi hương, còn bản thân khách hàng cũng khăng khăng cho rằng mình không thích mùi hương trong phòng.

Chuyện này được phản ánh lên Hạ Trú. Cô cho rằng khả năng bị dị ứng mùi hương không phải là không có, vì dẫu sao cơ thể mỗi người mỗi khác. Cô vốn định cử Trần Du tới đó làm kiểm tra, nhưng Cảnh Ninh lại nói với cô rằng cô buộc phải đích thân tới Hồng Kông, sau đó còn bổ sung thêm: Tổng giám đốc cũng đã đích thân bay qua đó giải quyết chuyện này rồi.

Lục Đông Thâm cả đêm không về, Hạ Trú biết chắc chắn anh bận rộn công việc, không ngờ anh đã đáp chuyến bay sớm nhất tới Hồng Kông.

Khi hỏi về khách hàng, Cảnh Ninh cho biết, đó là Casa, vương thất nước Maroc.

Bấy giờ Hạ Trú lập tức hiểu ngay, thì ra là lai lịch không hề đơn giản.

Sau khi tới Hồng Kông, có xe riêng của công ty đến đón, vừa lên xe, Hạ Trú đã nhận được điện thoại của Trần Du.

“Cô biết lai lịch của khách hàng chưa?”

“Nghe nói rồi.” Hạ Trú ngồi đọc báo cáo tổng quát về sự việc. Cô không quá để ý việc này, dù là vương thất hoàng gia hay người bình thường thì chỉ cần có vấn đề với mùi hương, cô đều coi trọng như nhau.

Trần Du ở đầu kia hầm hừ mấy tiếng: “Nhưng còn một thân phận nữa cô chưa biết. Khi còn học ở nước ngoài, Thai Tử Tân có quan hệ khá tốt với người này, thế nên việc Casa khăng khăng nói rằng vấn đề nằm ở mùi hương rất có thể là vì nhắm vào cô.”

“Nhắm vào tôi làm gì?”

“Thì cô đã cướp chồng tương lai của bạn người ta.”

Hạ Trú lườm nguýt: “Thế thì cô mới phải là người bị trúng đạn mới đúng.”

Trần Du chép miệng: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy. Phụ nữ là loại nhỏ nhen, cô cẩn thận một chút.”

“Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Thai Tử Tân còn chưa thèm có ý kiến gì, bỗng dưng lại xuất hiện một vị ‘lương sơn hảo hán’.” Hạ Trú câm nín.

Tới khách sạn, Hạ Trú vừa mang được vali về phòng, còn chưa kịp uống hớp nước thì Cảnh Ninh đã tới gõ cửa: “Cuộc họp các lãnh đạo đã bắt đầu rồi. Tổng giám đốc đích thân chủ trì, gọi cô đến tham gia.” Nói rồi, cô ấy giơ đồng hồ lên xem: “Anh ấy chỉ cho cô năm phút thôi.”

Vừa nghe mấy chữ “tổng giám đốc”, trái tim Hạ Trú đã đập nhanh không tưởng. Cô đi rửa tay, kiềm chế lại cảm xúc, thầm nuốt nước bọt: “Đi thôi.”

~Hết chương 247~

*Spoil: “Cơ thể của tôi rất cao quý đấy, một người như cô có thể chạm vào sao?”

“Không cần gọi ai hết, trong lĩnh vực quản lý mùi hương, tôi chính là người phụ trách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.