Sao anh không tới đón em? Bị con hồ ly tinh đó quyến rũ giữ chân rồi chứ gì?
Việc thay đổi thành mùi cam không hề khó, thậm chí đối với Hạ Trú mà nói còn là việc dễ như trở bàn tay, hơn nữa việc chiết xuất mùi cam còn không khó bằng mùi các loài bách mà trước đó cô thực hiện. Nhưng Hạ Trú không vượt qua được chướng ngại tâm lý.
Chiều lòng khách hàng dĩ nhiên là không sai, nhưng cô phải giương mắt nhìn khách hàng dùng một mùi hương không thích hợp rồi xảy ra phản ứng ư? Biết rõ hậu quả thế nào mà vẫn thực hiện, đây không phải là chuyện Hạ Trú cô có thể làm được. Nhưng rất rõ ràng, Lục Đông Thâm hoàn toàn không tin cô.
Hạ Trú gọi điện thoại cho Trần Du, dặn dò cô ấy mang thành phẩm tinh chất cam đã chiết xuất sẵn trong phòng thực nghiệm ra, nhờ người gửi đến Hồng Kông. Không cần quá nhiều, vì chỉ cần Casa rời khỏi khách sạn sẽ lại tiếp tục sử dụng mùi bách hương. Ngoài ra, cô còn lệnh cho Hạ Trú gửi luôn cho mình tinh chất chiết xuất từ đỗ kinh, bình linh xoan, quảng phiếm phong, hoạt huyết đan.
Trần Du ghi chép lại cẩn thận rồi hỏi cô: Xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Trú bực dọc nói với cô ấy: Tôi muốn hạ độc giết chết một người.
Ai ngờ, nghe xong Trần Du phì cười: Cô mà có được sự nhẫn tâm ấy thì ba năm trước đã chẳng xuất hiện trước cửa nhà tôi như chó mà có tang!
Hạ Trú chỉ thưởng cho Trần Du một chữ: Cút!
Khi Hạ Trú rời khỏi khách sạn, phía đường chân trời đã có hoàng hôn, ráng chiều phủ vàng cả bầu trời, những oi nóng còn chưa tan hết. Cô không thông báo cho Cảnh Ninh cũng không dùng tài xế mà chỉ gọi một chiếc xe rồi đi thẳng vào trung tâm thành phố. Cô bước vào từng căn nhà bán thuốc Nam, đi đến mức gót đau nhức. Cho tới tận khi đường phố đã lên đèn, cô mới tới một cửa hàng thuốc Nam khá rộng lớn.
Cô nói tiếng Quảng Đông không lưu loát lắm. Ông chủ ở đây lại là một người đã có tuổi, chưa nói tới việc nghễnh ngãng, lại còn không nghe rõ tiếng Phổ thông và tiếng Anh. Hạ Trú thật sự hối hận đã không dẫn Cảnh Ninh theo. Cô mệt nhọc giải thích bằng ngôn ngữ cơ thể, cố gắng nói những câu tiếng Quảng mình quen thuộc một cách vụng về để giao tiếp, sau đó lại viết lên giấy tên tiếng Anh của loại dược thảo mà cô cân tìm: Anisochilus carnosus (Linn.) Wall.. Ông chủ cũng là người nhiệt tình, nhìn một lúc, gãi đầu gãi tai có vẻ cũng sốt ruột. Cuối cùng Hạ Trú bỗng nhiên nghĩ tới di động. Cô dùng chế độ tìm kiếm, ông chủ vừa nhìn hình ảnh loài cây lập tức tỉnh ra, đi lấy ngay.
Hạ Trú mệt gần chếtm, bò rạp lên quầy hàng thì thầm: Cảm ơn mạng Internet.
Cô muốn tìm một loài trong họ Hoa môi, lá có thể làm thuốc, mùi hương có thể tan đục. Thật ra đây cũng không phải thứ gì khó mua, nhưng những cửa hàng thuốc quá nhỏ quả thực sẽ không đủ hàng.
Vất vả xong mấy việc này, Hạ Trú đứng ở đầu con đường nhộn nhịp tấp nập, thầm mắng mình: Mày đúng là hèn mà! Cái cô vương thất kia thích chết thì cứ để cô ta chết, mày lo lắng nhiều làm gì? Còn cả Lục Đông Thâm nữa, ngay cả tâm tư của anh ấy mày cũng đoán không ra còn chạy đi khắp nơi vì anh ấy, não bị kẹp cửa rồi à?
Sau đó lại có một giọng nói khác vang lên: Chẳng phải vì đó là Lục Đông Thâm sao? Đổi lại là người khác, mày chấp nhận ngu ngốc vì anh ấy chắc?
Ngay sau đó, giọng nói này lại bị cái tôi cá nhân của Hạ Trú chặn lại. Cô buột miệng: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh! Anh mà dám thích cô ta, em phế anh!
Những người đi đường xung quanh quay ra nhìn cô, cô cảm thấy ánh mắt họ như đang nhìn một đứa thần kinh.
Chuông di động vang lên, là Lục Đông Thâm gọi tới. Hạ Trú nhìn chằm chằm tên anh, nghiến răng nghiến lợi. Cô bắt máy, bực dọc nói: “Có chuyện gì?”
“Đã ra ngoài gần bốn tiếng rồi, lang thang đủ rồi chứ?” Đầu kia cất giọng trầm trầm.
“Ai lang thang, ai lang thang hả? Anh lang thang thì có, cả nhà anh đi lang thang!” Hạ Trú quát to.
Lục Đông Thâm không giận mà bật cười. Sau khi để cho cô trút giận thoải mái xong, anh nói: “Gửi cho anh địa chỉ của em, anh bảo Cảnh Ninh qua đón em.”
Sao anh không tới đón em? Bị con hồ ly tinh đó quyến rũ giữ chân rồi chứ gì? Câu này vòng vèo trong đầu Hạ Trú hết lần này tới lần khác, cuối cùng cô hậm hực quát: “Không cần!” Cô không nên tốt bụng. Đáng nhẽ phải bảo Trần Du gửi cho mình một ít cỏ độc, để hạ độc giết chết cô vương thất đó. Cô bảo đảm có thể giết trong thầm lặng, không thấy máu.
Lục Đông Thâm vẫn kiên nhẫn từ đầu tới cuối, ra lệnh: “Nghe lời.”
Nghe cái đầu anh! Hạ Trú ngắt máy.
Nửa tiếng sau, Hạ Trú ngồi lên xe của Cảnh Ninh. Cảnh Ninh lái xe khá vững, xuyên qua thành phố đông đúc. Cô ấy nói với cô: “Cô cần gì cứ nói với quản gia là được rồi. Cô đi khỏi khách sạn như vậy, tổng giám đốc sẽ lo lắng đấy.”
“Lo lắng? Có sao?” Hạ Trú ngồi ở ghế lái phụ, nhìn đèn đường hai bên qua ô cửa kính, trong lòng bực tức. Làm gì có chuyện lo lắng. Có mà sợ cô bỏ gánh giữa đường, không kịp thời hài lòng được yêu cầu của cô Casa đó thì có, thế thì mất mặt Lục Đông Thâm phải biết?
Nghe xong câu ấy, Cảnh Ninh bật cười: “Đương nhiên tổng giám đốc sẽ lo lắng cho cô rồi. Tôi là trợ lý hành chính đặc biệt của anh ấy, cô nghĩ ai anh ấy cũng cử tôi đi đón à?”
Hạ Trú tựa đầu vào cửa sổ, im lặng.
Ánh đèn khách sạn Skyline sáng rực dưới bầu trời đêm, ánh sáng của đài phun nước đan cài vào nhau.
Trở về khách sạn, ý của Cảnh Ninh là cô ấy cần báo cáo lại với Lục Đông Thâm một tiếng, đây là yêu cầu của tổng giám đốc. Tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng nếu nói Hạ Trú không nhớ Lục Đông Thâm thì là nói dối. Tương tư là một thứ mà cho dù được nhìn thấy anh cũng không thể đỡ khát, cứ nhất định phải dính chặt vào nhau, cảm nhận hơi thở của anh mới được coi là giải phóng nỗi tương tư.
Khi suy nghĩ này xông lên não bộ, bản thân Hạ Trú cũng giật nảy mình. Sao cô lại như vậy? Cho dù là Tả Thời, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt đến vậy.
Cảnh Ninh đã hỏi quản gia, được biết Lục Đông Thâm đang ở Hoa Du Gian, bèn đưa Hạ Trú tới thẳng đó.
Cả khách sạn có tổng cộng ba bể bơi. Một bể nằm trong phòng tập gym ở tầng ba, toàn bộ khách của khách sạn đều có thể sử dụng. Một bể nằm trong hội quán trên tầng 23, là nơi phục vụ các khách của tầng VIP và phòng tổng thống. Và bể thứ ba chính là Hoa Du Gian này, chỉ dành riêng cho khách phòng tổng thống.
Hoa Du Gian* là tên riêng của bể bơi này, vừa kín đáo vừa lộ thiên. Nước bể bơi gợn sóng lăn tăn. Xung quanh trồng rất nhiều hoa, hương thơm thấm đẫm lòng người, vì thế mà có cái tên này.
*Du ngoạn giữa hoa.
Hạ Trú mới đó đã nhìn thấy Lục Đông Thâm. Giữa bóng hoa, bên cạnh bể bơi.
Anh vẫn ăn vận chỉnh tề, có điều tay áo lúc nãy xắn lên tới khuỷu vẫn chưa thả xuống, để lộ ra bắp tay rắn chắc. Hai tay anh đút vào túi quần, đứng nghiêm đó, từ xa, cái bóng cao lớn đĩnh đạc đã đập vào tầm mắt. Anh im lặng quan sát bể bơi. Hạ Trú nghe thấy tiếng đập nước, nhìn theo hướng tầm mắt anh, bỗng chốc dấy lên một cơn đau như thiêu đốt cõi lòng.
Dưới bể bơi chỉ có một người.
Casa.
Mặc một bộ bikini màu đỏ, đang uốn lượn dưới làn nước như đuôi cá.
Cảnh đẹp người xinh, tất cả đều lọt hết vào mắt anh.
Hạ Trú từng nhìn thấy ánh mắt chăm chú kiểu này. Mỗi lần trong lúc cô cởi bỏ quần áo, ánh mắt anh đều đong đầy dục vọng, khen cô có một vóc dáng như yêu tinh. Bây giờ, chắc là yêu tinh trong mắt anh đã thay đổi rồi, không còn là cô nữa, mà là cô vương thất ở dưới bể bơi.
Chẳng trách anh không có thời gian đi đón cô.
Casa không bơi về phía xa nữa. Có lẽ đã mệt, hoặc cũng có lẽ vì một mục đích nào khác, cô ta từ từ bơi về bờ. Sóng nước và những vụn sáng dưới sàn như bao bọc quanh cô ta, cho dù cô ta không có ý quyến rũ thì cũng đầy mê hoặc.
Cô ta bơi tới trước mặt Lục Đông Thâm, ngẩng đầu nhìn anh. Cái cổ trắng như tuyết, ánh mắt vô cùng phong tình. Sau đó cô ta giơ tay về phía anh, vô số những giọt nước vẫn còn đọng trên ngón tay, như trân châu trượt qua bạch ngọc.
Lục Đông Thâm chỉ mỉm cười, đứng nhìn cô ta chăm chú từ trên xuống dưới, không có ý định kéo cô ta lên bờ.
Casa đợi hồi lâu không thấy anh nhúc nhích gì, bèn lấy tay hất nước về phía anh, sau đó cười e thẹn rồi lại lặn xuống nước.
Hạ Trú chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đau như vậy, như có người đang dùng một con dao cùn cứa từng nhát, từng nhát, khiến cô không thở nổi. Cả người cô run lên, có phẫn nộ, có không cam tâm, có sự bất lực và cả sợ hãi.
Cảnh Ninh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh hồ bơi, quả thực kinh ngạc, bèn quay đầu sang nhìn Hạ Trú, phát hiện sắc mặt cô nhợt nhạt, vội nói: “Cô đừng hiểu lầm, có lẽ là…”
“Cảnh Ninh, là cô hiểu nhầm thì phải. Người anh ấy quan tâm bây giờ chắc gì đã là tôi.”