Giám đốc Hạ thích những môn thể thao cần vận động kịch liệt.
Bầu không khí sau khi thấm đẫm nước mưa, bọc lấy không khí mùa hạ. Cũng may giờ là buổi sáng, sau khi mưa ngớt cũng không quá oi ả.
Xa xa có người làm vườn đang cắt cỏ. Mùi cỏ thơm bị cưỡng ép vò nát lan tỏa trong không khí, sau khi tan ra sẽ thấm vào lòng người.
Hạ Trú không thay quần áo. Một là Lục Đông Thâm không cho cô thời gian, hai là cô vốn dĩ cũng mặc khá thoải mái.
Chiếc áo phông trắng đơn giản, chiếc quần bò ống thẳng rộng rãi được mài trắng, trên đầu gối trên trái còn thủng lỗ. Mái tóc đã dài đến vai cũng được búi tạm lên đầu. Cô còn đi một đôi giày thể thao trắng, trông vừa trẻ trung vừa đầy sức sống. Chỉ có điều, nhìn thấy lỗ thủng trên quần bò của cô, Lục Đông Thâm đã nhíu mày.
Hạ Trú tảng lờ coi như không thấy, rồi nhanh chóng chui vào trong xe đi ra sân golf. Sau khi ngồi vững, cô gác hai chân lên ghế trước, nói với nhân viên: “Đi thôi.”
Lục Đông Thâm trước nay là người chú trọng diện mạo hình ảnh. Anh luôn cho rằng, ăn vận chỉn chu là sự tôn trọng dành cho người đối diện và xã hội. Thế nên, từ khi biết cô có không ít quần bò thủng lỗ, anh đã cực kỳ không thích. Cô mặc lần nào anh nhăn mặt lần đó. Có lần, thật sự không chịu nổi nữa, anh đã nói với cô: Bé con à, em nghe lời đi, sau này đừng mặc kiểu quần này nữa.
Cô cố tình chọc tức anh: Em thích mặc, gió thổi qua từ các lỗ thủng, mát rượi.
Sau đó, Lục Đông Thâm nhịn cả ngày trời rồi nói với cô: Thế để anh chọc thủng nốt bên quần còn lại của em, đối xứng.
Thế nên, lần này suốt dọc đường, trong lòng Lục Đông Thâm cồn cào khó chịu cỡ nào, Hạ Trú có thể tưởng tượng ra.
Casa đã thay một bộ quần áo rộng rãi. Chắc là cô ta phải cuồng màu đỏ lắm. Cả người cô ta đỏ rực như ngọn lửa, càng tôn lên sự nhiệt tình của cô ta. Chỉ có điều cổ áo cô ta vẫn quá trễ. Nếu đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, với chiều cao đó của anh, chỉ cần anh liếc mắt là sẽ nhìn thấy một khoảng “ầm ầm sóng dậy”.
Hạ Trú cúi đầu xuống nhìn ngực mình.
Vĩ đại à, to lớn à, ai không có chứ. Để mai cô cởi cúc áo tới rốn cho coi.
So với sự nhiệt tình như lửa của Casa, Lục Đông Thâm lại rất trầm. Từ trên xuống dưới trên người anh chỉ có hai sắc màu cơ bản là xám nhạt và xám đậm, đơn giản mà nổi bật. Màu xám luôn là sự lựa chọn hàng đầu của phái nam, nhưng không phải người đàn ông nào cũng mặc được màu này. Những người có vóc dáng hơi kém một chút hoặc thần thái hơi hèn một chút là thường mặc vào trông sẽ khá thường. Vóc dáng và khí chất của Lục Đông Thâm đều bày cả ra đó, nên màu xám ở trên người anh trông lại càng cao quý.
Khi người nhân viên đưa gậy đánh golf tới, Hạ Trú vẫn ngồi yên trên xe. Lục Đông Thâm đón lấy gậy, nói với cô: “Xuống xe đi.”
Chân Hạ Trú vẫn đang gác lên ghế trước, cô đáp lại rất không khách khí: “Tổng giám đốc Lục, kiểu vận động này không thích hợp với tôi đâu.”
Lục Đông Thâm đứng bên cạnh cô, nửa đùa nửa thật: “Kiểu vận động này làm sao?”
“Tôi trẻ trung như vậy, mà kiểu vận động này lại chỉ thích hợp với người đã có tuổi.”
Casa nghe xong câu này lập tức cảm thấy khó chịu. Nhưng trước mặt Lục Đông Thâm, cô ta không thể hiện quá rõ ràng: “Thế không biết cô Hạ thích môn thể thao nào?”
Hạ Trú cảm thấy phiền Casa, cô nhún nhường chịu đến đây cũng là để theo dõi Lục Đông Thâm, thế nên cô vốn không để Casa vào mắt. Lục Đông Thâm lại trả lời thay cô một cách bất ngờ: “Giám đốc Hạ thích những môn thể thao cần vận động kịch liệt.”
Hạ Trú nhướng mày nhìn Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm cũng nở một nụ cười khẽ đầy hàm ý, như trêu chọc.
Câu nói của Casa đầy sự cố tình. Cô ta cười: “Thế nên, cô Hạ và tổng giám đốc Lục là hai loại người, là người của hai thế giới.”
Lục Đông Thâm không hùa theo lời Casa, ngược lại hỏi Hạ Trú: “Hai loại người, phải vậy không?”
Hạ Trú bực dọc, buông một câu: “Phải phải, không cùng chí hướng khó mà cộng sự.”
Nụ cười mỉm của Lục Đông Thâm chợt khựng lại.
Khi ánh nắng xuyên qua tầng mây, không khí bắt đầu trở nên oi nóng.
Hạ Trú chung quy vẫn không xuống sân bóng.
Cỏ mọc xanh rì, Casa vung cây gậy đánh bóng, cả người như lò lửa đang bừng bừng. Không, ở trong mắt Hạ Trú, cô ta giống như một con mèo đang hứng tình, ánh mắt nhìn Lục Đông Thâm như đong đầy thuốc kích dục.
Kỹ thuật đánh bóng của Lục Đông Thâm dĩ nhiên không cần phải nói, ngay cả một người mù tịt về golf như Hạ Trú cũng cảm nhận được sự chuyên nghiệp của anh. Anh vung gậy một cách thoải mái, bóng rơi chuẩn xác. Khi tới lượt Casa, anh vẫn tỏ ra từ tốn, bình thản.
Hạ Trú nhìn thấy hết, rồi lại vô tình nghĩ tới lời của người nhân viên hôm qua: Trời sinh một cặp.
Cô thầm chửi rủa trong lòng: Cút m* cái xứng đôi đó đi!
Dứt lời cô mới sửng sốt nhận ra một sự thật: Bây giờ cô không thể chấp nhận bất kỳ cô gái nào đứng chung với Lục Đông Thâm, bất kỳ ai.
Khi nhận được điện thoại của Cảnh Ninh, Casa đang vật lộn với quả bóng. Lỗ golf chỉ cách đó có mười mấy mét, nhưng cô ta đánh mãi đánh mãi cũng không thể cho bóng vào lỗ. Cảnh Ninh thông báo với cô rằng người chuyên về nguyên liệu đã có mặt tại khách sạn. Cô nói “Tôi biết rồi” sau đó gọi ngay cho giám đốc bộ phận khách hàng, thông báo chuẩn bị những thứ cần thiết.
Sau khi mọi công việc bên phía Hạ Trú đã được chuẩn bị ổn thỏa, bóng của Casa bên kia vẫn chưa vào lỗ. Cũng chẳng biết là cô ta cố tình hay gì. Cô ta thẳng thừng ném gậy xuống, nũng nịu gọi Lục Đông Thâm: “Anh Lục, cây gậy này khó đánh bóng vào quá. Anh tới dạy tôi đi.”
Còn chẳng buồn gọi “tổng giám đốc Lục” nữa, mà đổi thẳng sang “anh Lục”. Hạ Trú cười khẩy, đút di động vào túi quần, nhảy thẳng xuống xe. Chỉ vài ba bước sải chân, cô đã đi tới gần Casa. Casa đang dùng gậy đánh bóng giữ bóng, đợi Lục Đông Thâm tiến lên. Không ngờ Hạ Trú nhanh hơn một bước, nhặt thẳng quả bóng lên.
“Cô làm gì đấy?” Casa nghi hoặc.
Hạ Trú cầm gọn quả bóng trong tay, vân vê rồi giơ lên. Quả bóng vẽ một đường cong Parapol trong không trung rồi rơi chuẩn xác vào lỗ.
“Cô…” Casa tỏ ra khó chịu.
“Tôi đang giúp cô tiết kiệm thời gian đấy.” Hạ Trú quay đầu nhìn cô ta, nụ cười tươi như gió xuân: “Mùi hương trong phòng đã có thể thay đổi rồi. Bây giờ bóng đã rơi vào lỗ, tiểu thư Casa có thể đi cùng tôi rồi chứ?”
Chẳng qua là bỏ một quả bóng vào lỗ thôi mà? Đúng là lề mề.
Lục Đông Thâm cũng bước qua. Casa tỏ vẻ không tình nguyện: “Anh Lục, nhân viên của anh thú vị thật.”
Lục Đông Thâm đã quan sát hết mọi cử chỉ của Hạ Trú. Anh mỉm cười, nói với Casa: “Sức khỏe của tiểu thư Casa là quan trọng.”
Casa là người kiêu ngạo, cũng nhận ra Lục Đông Thâm có ý thoái thác, bèn đặt gậy đánh bóng vào tay người nhân viên, quay người bỏ đi.
Hạ Trú đang định đi theo ngay sau thì cánh tay bỗng bị Lục Đông Thâm giữ lại. Cô quay đầu, trừng mắt nhìn anh.
Anh thấp giọng hỏi: “Em ghen đấy à?”
Hạ Trú vốn đã khó chịu, nghe anh hỏi vậy bèn lập tức hất tay anh ra: “Ghen cụ nhà anh!”
…
Buổi chiều, căn phòng mà Casa ở đã được thay mùi hương. Mùi cam thanh nhẹ thông qua hệ thống điều hòa không khí len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn phòng. Casa rất hài lòng về việc này. Điều càng khiến cô ta bất ngờ hơn là vết mẩn trên người có dấu hiệu tan đi. Cô ta nói: Sớm làm như vậy thì tôi đâu phải chịu khổ. Đáng ra khách sạn nên tìm hiểu trước sở thích của khách hàng mới phải.
Sự hài lòng của cô ta và những lời oán trách, Hạ Trú không rảnh để nghe. Sau khi thực hiện việc kết hợp nhiều loại nguyên liệu xong xuôi, cô tới phòng tập.
Trong phòng tập có nơi dùng để tập boxing, một không gian tương đối kín đáo, xuyên qua đây chính là bể bơi.
Bình thường Hạ Trú không thích đánh đấm. Đấm nhẹ thì bao cát không nẩy mà đấm mạnh thì người ta lại bảo cô bạo lực. Chỉ có những khi bức xúc không có chỗ giải tỏa cô mới tới đây. Lúc trước cô bị Quý Phi bán đứng, cô đã ở đây đánh đấm suốt một ngày một đêm, tay đau hơn nửa tháng.
Lúc đeo găng tay, nhân viên hỏi cô có gần gọi huấn luyện viên tới không. Cô hừ khẽ: Tìm huấn luyện viên làm gì? Thích ăn đấm à?
Cô vừa ngẩng đâu đã nhìn thấy Casa đứng trước cửa. Có lẽ vừa bơi xong, tóc vẫn còn ướt, cô ta đứng đó nhìn Hạ Trú, nở một nụ cười lập lờ khó hiểu.