Hạ Trú loạng choạng đứng dậy lao về bên đó, khi ấy cô mới phát hiện chân mình cũng đang bị thương. Cơn đau rát bỏng cháy. Cô sờ lên, tay ướt đẫm một mảng, có lẽ là máu đã chảy ra, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Lục Đông Thâm dìu cô đi vội tới chỗ vụ tai nạn. Cô sửng sốt lo sợ. Bên dưới ngọn đèn xe nhấp nháy, Lục Đông Thâm nhìn thấy những vệt bánh xe lằn sâu xuống đường. Anh giật mình, sao Nhiêu Tôn lại chủ động đâm vào sườn núi chứ?
Thân xe bắt đầu bốc cháy, là họa do đầu thuốc lá ban nãy của Nhiêu Tôn gây ra. Tuy rằng trong thực tế, rò rỉ bình xăng sẽ không khiến cả xe nổ tung thái quá như trong phim ảnh. Nhưng một khi ngọn lửa lan nhanh, người bên trong cũng khó thoát nạn.
Nhiêu Tôn không có động tĩnh gì.
Chỉ còn những tiếng ù ù không dứt vang lên bên tai Hạ Trú. Sau khi phản ứng lại, cô lao thẳng về phía trước. Lục Đông Thâm đẩy cô sang bên cạnh, quát: “Đừng tiến lên, gọi điện thoại báo cảnh sát và xe cấp cứu!”
Mình anh lao tới, cởi áo sơ mi ra quấn vào tay. Ô cửa sổ bị vỡ là cửa ghế sau. Cửa sổ ghế trước cũng đang đối mặt với nguy cơ bị nổ. Lục Đông Thâm không cho phép tình huống ấy xảy ra, anh đấm mạnh bàn tay đã quấn chặt áo, làm vỡ tung cửa sổ rồi kéo cửa xe nóng rẫy ra.
Túi khí tuy đã bật ra ngoài, nhưng rõ ràng vụ tai nạn này đâm quá nặng, cả người Nhiêu Tôn nằm gục trên vô lăng, úp mặt xuống bất động, máu đang theo vô lăng chảy xuống dưới.
“Nhiêu Tôn!” Lục Đông Thâm cố gắng kéo Nhiêu Tôn ra ngoài, hét to tên của anh ấy, nhưng anh ấy đã mất hoàn toàn ý thức, không có chút phản ứng gì.
Chân bị kẹt, Lục Đông Thâm không dám dùng nhiều sức, nhưng ngọn lửa ở hàng ghế sau đã bắt đầu lan tới. Phía kia, Hạ Trú đã tức tốc gọi điện báo cảnh sát và xe cứu thương. Nhưng đường núi vòng vèo, họ lên được tới đây cũng phải mất một khoảng thời gian. Cô cố nhịn đau, muốn tới đó giúp sức, nhưng lại bị Lục Đông Thâm nạt quay về.
Sắc mặt Lục Đông Thâm tái mét. Anh gào về phía cô: “Đứng xa ra một chút!”
“Không ổn, âm thanh này…” Hạ Trú hoang mang tột độ. Một khả năng chợt nảy ra trong đầu cô. Cô không buồn suy nghĩ, lập tức chạy tới: “Là đồng hồ đếm ngược đấy. Đông Thâm, nguy hiểm!”
Là một thiết bị đếm ngược thời gian.
Ban này khi trèo quá nửa người vào trong xe, định lôi Nhiêu Tôn ra ngoài, Lục Đông Thâm cũng đã phát hiện ra. Âm thanh này anh không xa lạ, là tiếng bom hẹn giờ đếm ngược.
“Hạ Trú, em đi ra ngoài cho anh!” Anh lại gào lên, ngay sau đó dùng hết sức lực, lôi bàn chân bị kẹt của Nhiêu Tôn ra, rồi đồng thời kéo cả người Nhiêu Tôn ra ngoài.
Lúc này làm sao Hạ Trú có thể bỏ rơi Lục Đông Thâm? Cô liều mạng lao lên, cùng anh kéo Nhiêu Tôn.
Lục Đông Thâm tuy vừa sốt ruột vừa giận dữ nhưng tình thế quá cấp bách, anh muốn đẩy Hạ Trú ra đã không thể nữa. Hơn nữa anh càng không có thời gian xem rốt cuộc quả bom thế nào. Cứ lần lữa mãi, Nhiêu Tôn không chết vì bom nổ thì cũng chết vì cháy. Anh bèn dốc hết sức bình sinh, được ăn cả, ngã về không.
Cuối cùng hai người họ cũng lôi được Nhiêu Tôn ra ngoài, mặt Nhiêu Tôn toàn là máu. Vết thương nằm trên đỉnh đầu, cánh tay và chân.
Lục Đông Thâm vác Nhiêu Tôn đang thoi thóp hơi tàn lên vai, tay kia nắm lấy tay Hạ Trú khẩn trương bỏ chạy. Họ chạy được vài bước thì phía sau đã nổ tung. Cả bầu trời đêm gần như sáng rực lên. Quả bom kia đã phát nổ, trước sau gần như chỉ trong khoảnh khắc.
Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt, vòng cánh tay che Hạ Trú dưới người mình, cả ba đồng thời lăn xuống đất.
Cô lắc đầu, thật ra là tinh thần vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn. Cô với lấy cánh tay Lục Đông Thâm, cảm thấy nó ướt đẫm, mới bàng hoàng: “Anh bị thương sao?”
“Không phải máu của anh, của cậu ta đấy.” Lục Đông Thâm liếc nhìn Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn nằm dưới đất, vẫn không có chút ý thức nào. Quần áo trên người đã đỏ rực một màu máu, miệng cũng bầm tím. Hạ Trú không dám lay mạnh, sợ Nhiêu Tôn bị gãy xương nghiêm trọng. Cô chỉ ghé tới bên cạnh, cố gắng gọi anh ấy dậy: “Nhiêu Tôn, anh tỉnh lại đi…” Cô giơ tay vỗ vỗ lên mặt Nhiêu Tôn: “Anh tỉnh lại đi…”
Lục Đông Thâm ngồi bệt dưới đất, cuộc vượt sinh tử ban nãy đã rút đi không ít sức lực của anh. Bây giờ tình hình thương tích của Nhiêu Tôn ra sao, liệu có vượt qua được cửa ải này không đành xem mạng của cậu ta đã tới chưa. Anh ngồi đó thở dốc, tiếng gọi Nhiêu Tôn của Hạ Trú vọng vài tai.
Anh sững người, ngay sau đó quay đầu nhìn Hạ Trú.
Hạ Trú quỳ dưới đất, quay lưng về phía anh, mặt nhìn vào Nhiêu Tôn, thế nên không thấy được biểu cảm của Lục Đông Thâm.
Giữa vùng núi hoang dại, đêm trăng mờ hư ảo, sương mù giăng kín, bóng lưng Hạ Trú rõ ràng ở ngay trước mắt mà như phiêu diêu, phảng phất. Bóng hình như có như không ấy hòa hợp với một hình bóng tận sâu trong ký ức Lục Đông Thâm, nhất thời anh dường như quay trở lại một ngày của ba năm trước.
Hoàng hôn u tối, núi cao chót vát, anh ở sâu trong rừng, khắp người toàn là máu. Trong lúc gần chết, anh nghe thấy tiếng một cô gái. Cô gái ấy vỗ nhẹ vào mặt cho anh tỉnh lại. Lúc đó ý thức của anh mỏng manh, trong mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như mùi của hoa, như mùi của thuốc. Cô nhét vào cuống lưỡi của anh rồi nói: Tôi có việc gấp phải đi ngay, có sống được hay không phải xem số của anh rồi.
Anh cố gắng mở mắt ra nhìn.
Trong rừng sâu sương mù phủ kín, trong thời khắc ánh sáng và bóng tối giao hòa, bóng hình người con gái ấy như thật lại như mơ. Anh cố gắng giơ tay ra với, nhưng cuối cùng nó vẫn biến mất giữa rừng núi.
Đoạn quá khứ đó bị Lục Đông Thâm vùi chôn trong ký ức. Thương Trường không như giang hồ, giang hồ ân oán còn có thể dùng đao kiếm thẳng thắn giải quyết. Còn sự cạnh tranh trên thường trường đều sẽ bị tiêu diệt sau những câu chuyện cười nói vui vẻ. Gỡ lớp mặt nạ văn minh điềm đạm ấy ra, chỉ còn lại mùi máu tanh lồ lộ.
Hạ Trú.
Quả nhiên mọi duyên phận đều không phải ngẫu nhiên, ông trời cho họ gặp gỡ ắt có lý do.
Bóng hình cô gái ba năm trước đã bị anh chôn cùng với ký ức. Ở Thương Lăng, một ly rượu của cô đã dễ dàng khơi gợi quá khứ ấy lên. Anh hỏi cô cho anh uống thứ gì. Cô đã mỉm cười khéo léo đáp lại: Còn anh Lục đã nhìn thấy thứ gì?
Anh nhìn thấy bóng lưng của cô, giống như tối nay vậy.
Người con gái anh đã từng cố gắng kiếm tìm, một thần nữ như tới từ thiên quốc xa xôi nào đó, cho anh một ngọn cỏ cứu mạng. Anh cũng từng nghi hoặc không biết đó có phải chỉ là ảo giác, có lẽ vốn không có cô gái thần tiên nào.
Nhưng, ông trời đã cho anh tìm thấy cô như thế, và cô vẫn luôn ở bên cạnh như thế.