Con người ta có lúc thật kỳ lạ, rõ ràng đang là người trong cuộc mà luôn không biết gì hết.
Vết thương của Nhiêu Tôn hồi phục khá ổn.
Xuất phát từ việc cơ thể anh vốn dĩ đã khỏe mạnh. Nói theo lời của anh thì: Xương cốt tiểu gia đây rắn chắc lắm, nếu không sao có thể thu hút nhiều ong bướm nhào tới với tiểu gia như vậy?
Người phong lưu bất kham lúc nào cũng thể hiện ra ngoài khuôn mặt nửa xấu xa nửa quyến rũ.
“Bôi giúp anh.” Nhiêu Tôn tỏ vẻ lười biếng, gợi cảm: “Làm sao anh biết trong thuốc này có độc hay không?”
Hạ Trú phì cười: “Bên cạnh anh có một cao thủ, có độc hay không cô ấy nhìn thoáng qua là biết ngay. Giúp người ta bôi thuốc không phải là việc thích hợp với tôi, chi bằng anh cầu xin người bên cạnh anh đi.”
Lúc cô ra khỏi phòng, Nguyễn Kỳ gọi cô lại.
“Tôi nhớ mẹ tôi từng nói, trước kia trong túi thơm có mùi hoa nhài thoang thoảng. Thế nên tôi nghĩ, bên trong còn có hoa nhài.”
Hạ Trú ngẫm nghĩ, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp. Cô mở ra, trong hộp chia ra làm năm ô kín, bên trong đặt riêng rẽ từng túi thơm. Để đề phòng mùi hương lan tỏa sang nhau, mỗi một ô ngăn cách đều có một chiếc nắp nhựa đậy lại. Cô đưa hộp cho Nguyễn Kỳ. Nguyễn Kỳ đón lấy, lần lượt lấy từng túi ra ngửi.
“Đây là những mùi hương tôi tạo thành từ gỗ tương tư, lá tương tư, đậu tương tư và hoa tương tư dựa theo mùi hương trong ký ức của bố cô. Sự sai khác giữa năm loại mùi hương này không quá lớn, nhưng ngửi kỹ cũng có thể ngửi ra sự khác biệt. Trong túi thơm cuối cùng, tôi đã cho thêm chiết xuất hoa nhài. Trước kia bố cô cũng nhắc tới hoa nhài. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều không phải mùi hương ấy.”
Trước khi xuống tầng bốn, Hạ Trú có tới tầng sáu một chuyến, mang cho Thai Quốc Cường năm loại mùi cô đã pha chế. Mấy ngày không gặp, Thai Quốc Cường lại gầy rộc đi nhiều. Trong phòng có cả Thai Tử Tân đang báo cáo cho ông ta một số chuyện của công ty, thấy cô đến thì không nói nữa.
Thai Quốc Cường cảm kích rơi nước mắt, nhưng sau khi ngửi xong ông ta vẫn lần lượt lắc đầu, khẽ thở dài nói không phải. Hạ Trú lại bảo ông ta cố nhớ kỹ lại xem sao rồi ghi chép lại tỉ mỉ một lần nữa.
Khi cô rời đi thì Thai Tử Tân đuổi theo ra ngoài, ngập ngừng định nói lại thôi. Hạ Trú tuy không giao lưu nhiều với cô ấy, nhưng cũng hiểu rõ chuyện khiến một cô gái mạnh mẽ như vậy phải ngập ngừng chắc chắn là Nguyễn Kỳ. Quả nhiên, cô ấy hỏi Hạ Trú tình hình hiện tại của Nguyễn Kỳ.
Hạ Trú không nói là tốt cũng không nói không tốt. Cô chỉ đáp một câu: Đừng quan tâm tới chuyện bố cô họ gì, chí ít thì từ nhỏ mấy người đều được sống bên cạnh ông ấy.
Khi gần tới phòng của Nhiêu Tôn, di động của cô chợt rung lên, là tin nhắn Trần Du gửi cho cô: Đừng gọi tôi là Trần Nam Nam, phiền phức!
Quả nhiên là qua lại với Thai Nghiệp Phàm rồi, nếu không sao Trần Du lại để tâm cô gọi Trần Nam Nam trước mặt anh ta? Cô hít sâu một hơi. Yêu ai không yêu lại vớ phải cái tên công tử trăng hoa ấy, không sợ thiệt thòi sao? Sau đó nghĩ lại cô cũng chép miệng: Mà thôi, chuyện tình yêu như cốc nước, chỉ người trong cuộc mới biết nó nóng hay lạnh.
…
Có lẽ Nguyễn Kỳ quá tập trung vào chiếc túi thơm, không so đó chữ “bố cô” trong lời của Hạ Trú. Cô ấy lần lượt bỏ túi thơm vào trong hộp rồi nhíu mày: “Vậy có khả năng khi các mùi hương khác nhau trộn lại sẽ sinh ra mùi của hoa nhài không?”
“Có khả năng sẽ có một loại mùi tương tự hoa nhài. Nhưng nếu cả bố và mẹ cô đều thống nhất cho rằng có mùi hoa nhài, chứng tỏ trong này phải có hoa nhài.” Hạ Trú đăm chiêu: “Cô nghĩ mà xem, túi thơm là bố cô mua từ nghệ nhân đó. Một người bán hàng rong ngoài phố chợ làm sao có công nghệ chiết tách mùi hương, chắc chắn là dùng cách lấy mùi hương truyền thống.”
Nguyễn Kỳ nghĩ cũng phải, bèn chau mày suy nghĩ: “Mấy hôm nay tôi cũng đã hỏi không ít người. Muốn làm được một thứ mùi giống mùi hoa nhài phải sử dụng công nghệ chiết tách hiện đại. Cô nói đúng, có lẽ trong này thật sự có hoa nhài. Nhưng túi thơm thứ năm chẳng phải đã có hoa nhài rồi sao? Vì sao mùi hương vẫn không đúng chứ?”