Khi Thai Nghiệp Phàm xông vào phòng hội nghị, Thai Nghiệp Dương đang tổ chức buổi họp.
Việc tung E.Y ra thị trường khiến Thai Nghiệp Dương có cơ hội vùng vẫy trở lại. Tuy rằng trước mắt Trường Thịnh vẫn chưa chọn ra Chủ tịch tập đoàn, nhưng khi họp, Thai Nghiệp Dương đã ngồi vào vị trí của Thai Quốc Cường, dáng vẻ nghiễm nhiên như đã là Chủ tịch.
Thai Tử Tân ngồi bên cạnh anh ta.
Từ lúc Thai Quốc Cường qua đời đến khi tổ chức buổi công bố sản phẩm mới, Thai Tử Tân vẫn không tranh không giành, cực kỳ bình tĩnh. Người thông minh như cô, trước nay đều hiểu rõ một sự thật, tuy rằng năng lực nghiệp vụ của cô rất mạnh, nhưng vẫn không thể thay đổi được những tư tưởng cũ rích của đám cổ đông lão thành, để khiến họ "thần phục" sự lãnh đạo của một người phụ nữ, đây không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều.
Người không có dã tâm nhất trong nhà họ Thai chính là Thai Nghiệp Phàm. Bình thường công ty tổ chức cuộc họp cũng không thấy anh ấy tham gia. Về việc ai sẽ ngồi lên vị trí Chủ tịch, các cổ đông cũng chưa từng suy nghĩ tới anh ấy. Thế nên, khi anh ấy bất ngờ xuất hiện trong phòng họp, mọi người có mặt tại đó đều cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Tôi có chuyện muốn nói với hai người." Thai Nghiệp Phàm thẳng thừng nói.
Hôm nay anh mặc khá thoải mái, chiếc áo phông màu xám kết hợp với chiếc quần lao động màu đen, dưới chân là đôi bốt leo núi, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám độc, cằm cũng đã lún phún râu mới mọc lên. Khi Thai Quốc Cường còn sống, anh ra vào công ty ít nhiều vẫn còn chú ý hình tượng, có bất cần phóng đãng hơn nữa chí ít vẫn mặc sơ mi đeo cà vạt, bây giờ đã hoàn toàn trở thành một con ngựa hoang dã rồi.
Sau khi giải tán cho các nhân viên đi hết, Thai Nghiệp Dương chau mày nhìn Thai Nghiệp Phàm: "Chú ăn mặc cái kiểu gì đây? Còn ra dáng Phó giám đốc chút nào không?"
Thai Nghiệp Phàm không nói nhiều lời thừa thãi với anh ta, lạnh lùng hỏi: "Nước hoa E.Y có phải là sản phẩm mới của thương hiệu H không?"
Một câu nói khiến Thai Tử Tân ngồi bên cạnh sửng sốt. Cô ngước mắt lên nhìn Thai Nghiệp Phàm: "Anh nói linh tinh gì vậy?"
So với sự ngạc nhiên của Thai Tử Tân, Thai Nghiệp Dương không có quá nhiều biểu cảm, sắc mặt vẫn thản nhiên và lạnh lùng. Thai Nghiệp Phàm thấy vậy cười khẩy, nói với Thai Tử Tân: "Là anh nói linh tinh hay là anh ta đã làm chuyện thất đức! Em tự hỏi anh ta đi!"
Thai Tử Tân nhìn thẳng vào mặt Thai Nghiệp Dương: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Thai Nghiệp Dương không nhìn Thai Tử Tân mà vẫn đang chăm chú quan sát Thai Nghiệp Phàm, ngữ khí lãnh đạm: "Sao hả? Skyline không nghiên cứu ra được sản phẩm mới nên bảo đứa con gái ở chung với chú tẩy não chú rồi hả? Loại phụ nữ Lục Đông Thâm đã ngủ qua mà chú cũng dám nhận lại, chú thật là mạo hiểm đấy."
Một giây sau, cổ áo của anh ta đã bị Thai Nghiệp Phàm túm chặt: "Mẹ kiếp, anh ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi!"
Thai Tử Tân đứng lên giữ tay Thai Nghiệp Phàm lại, quát: "Được rồi, cãi nhau trong công ty không sợ mất mặt hay sao? Anh buông ra đã! Anh cả, anh nói rõ ràng đi."
Thai Nghiệp Phàm nghiến răng, buông tay.
Thai Nghiệp Dương đưa tay sửa sang lại cổ áo bị nhàu nhĩ, chỉnh trang lại cà vạt: "Tôi không hiểu chú đang nói linh tinh điều gì. Chuyện Momo nghiên cứu sản phẩm mới lâu nay hai người vẫn biết. Sản phẩm nước hoa vừa công bố kia chính là nguyện vọng của bố chúng ta, chẳng qua là tôi chắp vá thêm chút bối cảnh cho nó mà thôi."
Ngừng một chút, anh ta lại nói: "Nếu di nguyện của bố chúng ta là muốn được trở về thân phận Ngô Trùng, thì coi như tôi cũng đã giúp bố toại nguyện rồi."
Thai Nghiệp Phàm lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa phải không?"
Buổi họp báo vừa kết thúc, anh đã bị Trần Du đuổi ra khỏi nhà. Lúc đó anh cũng cảm thấy chẳng hiểu lý do gì. Trần Du thì bực bội nói với anh: "Anh là cậu chủ mà suốt ngày ở lỳ trong nhà tôi ăn chùa uống chùa thú vị lắm sao? Anh còn sĩ diện không? Tôi đâu phải mẹ anh, cút!"
Cô mắng chửi rất khó nghe, anh đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Lớn từng này rồi, anh chưa bao giờ bị một người con gái mắng đến nông nỗi đó, thế nên anh cũng phẫn nộ quay đầu bỏ đi.
Cả đêm anh không ngủ được.
Lúc đếm sao, cuối cùng anh đã hiểu rõ một chuyện.
Anh thích cô, là niềm yêu thích xuất phát từ tận đáy lòng. Sau đó anh lại tự hỏi chính mình, anh thích cô ở điểm gì? Chuyện tình một đêm đối với anh mà nói không phải điều gì quá xa lạ. Đôi bên đều tình nguyện, hợp thì tiếp tục quen nhau, không hợp thì cho ít tiền rồi chia tay. Nhưng anh lại cảm thấy Trần Du khác với những cô gái khác.
Anh biết trong lòng cô có ai. Cô theo Lục Đông Thâm từ Trung Quốc ra tới nước ngoài rồi lại về Trung Quốc, kẻ mù cũng biết quan hệ của họ. Nhưng, chỉ có anh biết rõ, cô và Lục Đông Thâm không có quan hệ gì.
Nhưng chỉ vì điều này thôi sao?
Ban đầu Thai Nghiệp Phàm cũng nghi ngờ, dẫu sao thì trước cô anh cũng không có thói quen chạm vào một cô gái ngây thơ. Nhưng sự việc cứ thế xảy ra, tự nhiên như định mệnh sắp đặt, khiến anh có một cảm giác khác lạ.
Cảm giác này chính là thích, là yêu.
Sau khi triệt để thông suốt điểm này rồi, anh cũng quyết định không loằng ngoằng nữa. Vốn dĩ đã hẹn sáng hôm nay sẽ đi leo núi, anh thẳng thừng lao thẳng tới nhà cô trong trang phục leo núi đã chuẩn bị sẵn. Vừa là tới đúng theo lời hạn với cô, vừa là muốn nói rõ ràng mọi chuyện.
Ai ngờ, sau khi gặp được Trần Du, cô lại là người nói rõ ràng với anh trước.
Về chuyện liên quan tới nước hoa E.Y, Trần Du có thể nói là đã nhịn suốt cả đêm. Cô mắng té tát anh một trận, dáng vẻ như chỉ muốn đào mộ nguyên cả gia phả nhà anh lên. Bấy giờ Thai Nghiệp Phàm mới hiểu ra cảm xúc khác thường của cô đêm trước.
Anh tin rằng cơn phẫn nộ của Trần Du không phải là không có căn cứ. Cô vẫn luôn tham gia vào việc phát triển sản phẩm mới của thương hiệu H, thế nên mọi thông tin về nó cô đã nắm quá rõ ràng. Dọc đường đi tới Trường Thịnh, bên tai anh chỉ văng vẳng tiếng chửi rủa trong điên rồ và đau khổ của Trần Du: Nhà tạo hương của nhà các anh quả nhiên đủ đê tiện. Anh có biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến thế nào với Hạ Trú không? Các anh đúng là lũ quỷ giết người không thấy máu!"
Anh thừa nhận, trên thương trường thủ đoạn vô số kể, nhưng không có nghĩa là anh cũng chấp nhận những việc hạ lưu đó.
Nghe xong, Thai Nghiệp Dương thản nhiên nói: "Tôi cũng chỉ có thể nói những điều ấy. Chú nói E.Y chính là sản phẩm mới của thương hiệu H, được thôi, mang bằng chứng ra đây."
Thai Nghiệp Phàm không lấy ra được bằng chứng, giống như thái độ của Trần Du, sở dĩ cô suy sụp là vì không tìm ra được bằng chứng nào có lợi.
Thai Nghiệp Dương đứng dậy, nhìn Thai Nghiệp Phàm và nói: "Bây giờ Trường Thịnh tuyệt đối không thể loạn, còn tiếp tục rối ren thì tâm huyết của bố chúng ta sẽ tan tành. Nguyễn Kỳ đã được chia một phần tài sản rồi, còn mang theo cả hài cốt của bố chúng ta. Cô ta có Nhiêu Tôn chống lưng, chúng ta đành phải giương mắt nuốt cục tức này xuống. Bây giờ việc có thể làm chính là đoàn kết, hiểu không?"
"Đoàn kết? Tôi thấy anh rắp tâm nuốt trọn cả Trường Thịnh thì có!" Thai Nghiệp Phàm không nể tình, bước lên một bước, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh giá: "Đừng nói dễ nghe như vậy, tôi và Thai Tử Tân không chung một mẹ với anh đâu!"
"Nếu không phải vì chuyện của phủ Thân vương, chú vĩnh viễn cũng không biết được rằng bà không phải mẹ ruột của hai người! Bà không tốt với hai người sao?" Thai Nghiệp Dương cũng nổi nóng.
Thai Nghiệp Phàm mím chặt môi, nhìn anh ta chăm chăm, không phủ nhận. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Ân oán của đời trước tôi không quan tâm. Nhưng Thai Nghiệp Dương, nếu để tôi phát hiện ra anh thật sự đã dùng thủ đoạn hạ lưu đó thì đừng trách tôi không niệm tình anh em, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, có đánh cũng phải đánh chết anh!"
Sau khi Thai Nghiệp Phàm đi khuất, Thai Tử Tân bình tĩnh nói: "Anh đích thực đã lấy sản phẩm mới của Skyline, đúng không?"
Giống như đang hỏi anh ta, thực chất là khẳng định.
Thai Nghiệp Dương quay đầu nhìn cô: "Ban nãy anh đã..."
"Em đã ngửi thử E.Y, không phải là phong cách của Vệ Bạc Tôn cùng ekip của anh ta." Thai Tử Tân cất giọng băng giá. Mỗi một nhà tạo hương hay nhà điều chế hương đều có phong cách riêng của mình, thế nên thành quả tạo ra cũng không thể tương đồng. Mùi hương của E.Y vô cùng độc đáo và thuần khiết, lại toát lên một cảm giác hoang dã và tự nhiên, vừa bạo dạn vừa thẳng thắn, không giống những mùi hương luôn đi theo con đường truyền thống mà Vệ Bạc Tôn từng tạo ra.