Dự cảm ấy khiến trái tim Hạ Trú như mọc lên cỏ dại. Cô quên cả giãy giụa, quên cả vùng vẫy, để mặc anh điên cuồng gặm nhấm bản thân. Duy chỉ có nước mắt vẫn như mọc thêm chân, bò đi khắp gương mặt.
Anh cuốn tất cả nước mắt và hơi thở của cô vào sự giằng xé của môi lưỡi.
Hạ Trú ra sức giấu nước mắt của mình đi, nhưng cũng không giấu được. Cô nghẹn ngào gọi tên anh: "Đông Thâm... Đông Thâm, có phải anh định bỏ rơi em không?"
Sau khi gặp anh, mọi phẫn nộ, không cam tâm hay ấm ức đều trở nên hoang lạnh trong nụ hôn này, mà câu nói "đi đến đường cùng" đó của anh càng khiến lòng cô sợ hãi.
Lúc này cô mới biết, mọi sự không cam lòng hay giận dữ của mình cũng chỉ là lo lắng hai người họ chẳng qua là một màn "hoa trong gương, trăng dưới nước". Bây giờ Lục Đông Thâm đã nói ra một câu rõ ràng như vậy, giống như một tảng đá lớn, cuối cùng cũng đè cho cô thịt nát xương tan, máu chảy thành sông.a
Cô khủng hoảng.
Cuộc đời cô chỉ còn mình anh, không phải sao?
Câu nói của Hạ Trú lọt vào tai Lục Đông Thâm. Anh dừng lại, nhưng mãi vẫn không ngẩng mặt lên. Cô mơ hồ cảm thấy vạt áo trước ngực ươn ướt, nếu Lục Đông Thâm không nói câu vừa rồi, cô còn tưởng anh đang chảy nước mắt. Nhưng anh là Lục Đông Thâm, sao có thể có nước mắt.
Người thật sự hai mắt đang đong đầy lệ là cô. Cô ra sức nâng đầu anh lên, muốn quan sát khuôn mặt anh, sau đó nhìn vào đôi mắt anh và hỏi: Phải không? Có phải anh không cần em nữa không?
Nhưng Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu, cũng không trả lời câu hỏi của cô. Anh để mặc cho cảm xúc của cô sụp đổ, sau đó mạnh mẽ hôn cô.
"Anh nói đi... nói đi chứ! Anh..." Hạ Trú không giấu nổi những đắng chát như mưa rào ập xuống, cuối cùng vẫn nức nở thành tiếng, những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Cô muốn nghe anh nói rằng đó chỉ là lời đùa giỡn.
Cô muốn nghe anh nói: Bé con, anh chưa từng nghi ngờ em.
Cô muốn nghe anh nói: Anh muốn trở thành chồng của em...
Chứ không phải nghe từ anh câu: Chúng ta chung quy vẫn bước đến đường cùng.
Cô tin vào số phạn nhưng chưa bao giờ chấp nhận số phận.
Cho dù là lần sống chết ba năm trước, cho dù là lúc bị người ta ngang nhiên nhốt vào bệnh viện tâm thần, cho dù là khi cô một dao cứa qua cổ tay. Lúc đó, cô từng gào thét, từng điên cuồng, từng chảy mái, từng nếm trải đớn đau, nhưng vẫn chẳng đọ được với tiếng khóc rồ dại đêm nay.
Người đàn ông trên người bất ngờ đứng lên, thậm chí còn chưa chỉnh trang lại cổ áo lộn xộn đã quay người bỏ đi.
Hạ Trú không buồn suy nghĩ, nhào tới, ôm chặt lấy hông anh từ phía sau.
"Anh đừng đi." Cánh tay cô cũng đang run rẩy, giống như giọng nói của cô vậy.
Nỗi sợ căn nguyên nhất khiến cô không thể hiểu rõ hơn. Cô sợ sẽ đánh mất anh, cô không thể rời xa anh, giống như không thể rời xa không khí và nước.
Cho dù biết anh chính là chất độc, nhưng bệnh của cô đã thấm sâu vào cốt tủy, thuốc bình thường không thể chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào loại độc này của anh để duy trì mạng sống.
Cuối cùng cô cũng trở thành bộ dạng mà bản thân ghét nhất.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Cô muốn níu giữ chuyện tình này, để anh hiểu cô yêu anh sâu sắc hơn bất kỳ người con gái nào khác.
Nhưng Lục Đông Thâm đẩy cô ra.
Sức không mạnh, nhưng đủ để khiến cô buông tay.
Anh không quay đầu nhìn cô, cũng không nói thêm câu nào nữa, cứ thế rời đi.
Bóng anh chìm vào đêm tối, thẳng tắp bao nhiêu thì lạnh nhạt và tuyệt tình bấy nhiêu. Không nghe cô giải thích, cũng không cho cô cơ hội.
Hạ Trú đứng sững tại chỗ.
Cánh cửa được đóng lại rất lâu rồi cô mới tỉnh ra, giống như con ma bị nuốt mất hồn, lao ra cửa.
Khi cô đuổi xuống dưới tầng, chiếc xe của Lục Đông Thâm đúng lúc này cũng lao ra khỏi hầm để xe. Nhưng nó cũng giống như anh vậy, nhẫn tâm đi ngang qua cô như người xa lạ.
"Đông Thâm... Lục Đông Thâm!" Hạ Trú không hề suy nghĩ, từ phía sau chạy đuổi theo chiếc xe.
Xe không dừng lại, chạy ra khỏi cửa tiểu khu rồi hướng về phía đường lớn.
Hạ Trú cũng đuổi theo ra ngoài tiểu khu, cắn răng liều mạng chạy. Cô vẫn còn nhìn thấy chiếc xe dưới bầu trời đêm lạnh lẽo rực rỡ ánh đèn.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn đi xa khuất.
Cô thậm chí còn không cảm nhận được luồng khí phả ra từ hơi xe.
Hạ Trú đứng ở đầu đường.
Gió thu nổi lên, phần phật thổi qua chiếc váy ngủ trên người cô. Nước mắt và hơi thở của cô gấp gáp như nhau. Không còn nhìn thấy con đường phía trước nữa, nói chi tới việc nhìn thấy bóng hình Lục Đông Thâm.
Có những người đi làm về khuya, cứ vài ba người lại có người quay đầu lại nhìn cô.
Xung quanh ánh đèn mờ ảo, nhưng cũng chẳng bằng nỗi đau khổng lồ của cô. Cô mặc kệ những ánh mắt ấy di chuyển trên người mình, nỗi sợ tận đáy lòng cuối cùng chảy ngược thành sông.
Ở một góc khác của thành phố.
Lục Đông Thâm ngồi trong xe, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào trong gương chiếu hậu.
Người tài xế nhìn thấy rất rõ. Từ lúc lên xe tới giờ, hốc mắt anh vẫn đỏ rực, nhưng có lẽ vì trời tối. Anh Lục mà anh ta quen biết trong ánh mắt xưa nay chỉ có sự tàn nhẫn như loài sói.
Cho tới khi có một bóng hình đập vào gương chiếu hậu.
Người tài xế sửng sốt, dè dạt hỏi: Anh Lục, có cần dừng xe không ạ?
Cả người Lục Đông Thâm chìm trong bóng tối, anh hạ thấp giọng: Tiếp tục lái.
Cái bóng đó cứ đuổi theo mãi phía sau.
Người tài xế không còn nhìn rõ ánh mắt của Lục Đông Thâm nữa, nhưng Lục Đông Thâm hiểu rõ nhất hốc mắt mình cay xót dường nào, và đau đớn dường nào.
Nỗi đau cứ thế xuyên thẳng vào tim.
Bàn tay phải của anh bấu chặt lên cửa xe, nhưng vẫn không thể đau bằng, cắt da cắt thịt chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dường như anh nghe thấy cô ở phía sau gào thét: Đông Thâm, Lục Đông Thâm...
Mỗi một tiếng gọi đều đâm sâu vào trái tim anh.
Tay phải cũng đau đớn dữ dội, móng tay đau, gần như khảm vào lớp da ghế.
Tay trái cũng không còn chút sức lực nào.
Khi chiếc xe rẽ, Lục Đông Thâm yêu cầu dừng xe lại.
Anh loạng choạng bước xuống xe, đứng ở chỗ rẽ. Qua một con đường dài, anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
Cô đang đứng ở đầu đường, gió thu tiêu điều xào xạc.
Bóng người lại qua và ánh đèn đang trôi lãng đãng, chỉ có mình cô là tĩnh, nhìn về hướng chiếc xe biến mất.
Anh biết nhất định là cô đang khóc.
Cho dù xa như vậy, mỗi một tiếng khóc của cô anh dường như vẫn có thể nghe thấy.
Nỗi đau lắng lại tâm lý dần dần không thể chịu nổi, rạch một vết thương sâu cho sinh lý, khiến tim anh chưa bao giờ nhói như thế.
Lục Đông Thâm đứng sững ở đó, gió thu quét qua mặt anh cũng quẹt đau, giống như nước mắt cô thấm vào tấm lưng anh, tuy đã bị gió thổi khô nhưng đau đớn thì lưu lại trong lòng.
Dạ dày cũng co thắt, giống như có một bàn tay đang bóp một cái rất mạnh.
Lục Đông Thâm lảo đảo quay người đi về bên cạnh thùng rác ở góc tường, một tay yếu ớt chống lên tường, sau đó nôn thốc nôn tháo.
Ngay cả nước đắng trong tim phổi dường như cũng bị nôn ra cả.
Sống không bằng chết.
Cuối cùng.
Hạ Trú dưới ánh trăng không còn sức để khóc nữa. Dù cô có hóa đá ở đầu đường, chiếc xe đó cũng sẽ không quay lại.
Người đàn ông đã từng hứa hẹn với cô, cuối cùng vẫn nuốt lời, một đi không trở lại.
Mọi hoảng sợ, đau khổ và nước mắt đều bay đi theo cơn gió mùa thu. Những người xung quanh nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ điên.
Hạ Trú ngậm nước mắt, bỗng dưng bật cười.
Cô hiểu rồi, anh quả nhiên là người đàn ông tàn nhẫn nhất trên đời này.
Gió đã ngừng lặng.
Mùi hương trên người anh cô cũng không còn cảm nhận được nữa, mà tiếng khóc của cô cũng không thể lọt tới tai anh.
Hạ Trú dần dần ngừng cười, đứng thẳng lưng lên.
Cô giơ tay lau sạch giọt nước mắt cuối cùng ở khóe mắt, cho tới khi không còn vệt nước mắt nào.
Bi thương rút khỏi trái tim.
Trong đôi mắt cũng không còn tình cảm hay cảnh đẹp nào nữa.
Cô kiên cường quay người rời đi.
Lục Đông Thâm, từ nay về sau, em sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh nữa.