Nhiêu Tôn không kinh ngạc, nhưng cũng nhíu mày: "Nhanh vậy sao?"
"Hôm nay ở trên phố tôi phát hiện điều bất thường." Lục Đông Thâm nói: "Có lẽ không phải ảo giác của tôi đâu."
Tưởng Ly chỉ cảm thấy từng đơn lạnh lẽo tràn lên sống lưng. Cô bất thình lĩnh nhớ tới biểu cảm của anh khi đứng trước cửa hàng thuốc, có lẽ lúc ấy anh đã phát hiện ra vấn đề rồi. Cô tin Lục Đông Thâm suy đoán không sai, dù sao anh cũng là người đã trải qua sóng to gió cả, luôn nhạy cảm hơn người khác trong chuyện này.
"Anh cảm thấy... người hôm nay theo dõi chúng ta có liên quan tới người dìm tin tức vụ mất tích xuống không?" Cô mệt mỏi hỏi Lục Đông Thâm.
Nhiêu Tôn bị anh nhìn đến ngẩn người, phản ứng rất nhanh: "Lục Đông Thâm, không lẽ anh nghi ngờ tôi? Tôi có cần làm vậy không?"
"Cậu thì không cần." Lục Đông Thâm thản nhiên đáp: "Nhưng Nguyễn Kỳ thì chưa chắc."
Khóe miệng Nhiêu Tôn hơi đờ ra.
Tưởng Ly xoa cằm nhìn Nhiêu Tôn: "Anh nói thật với bọn em đi, có phải anh tới đây tìm Nguyễn Kỳ không?"
Nhiêu Tôn bị câu nói ấy kích động, ngay lập tức gào lên theo phản xạ: "Anh tới tìm cô ấy? Anh điên rồi sao mà đi tìm cô ấy? Vả lại, làm sao anh biết cô ấy đang ở đây? Cho dù cô ấy ở đây, sao không xuất hiện? Còn phải tìm ai đó theo dõi chúng ta?"
Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều im lặng, cứ thế ngồi quan sát Nhiêu Tôn.
Bấy giờ Nhiêu Tôn mới nhận ra mình phản ứng có hơi thái quá bèn hắng giọng: "Ý của anh là việc suy đoán Nguyễn Kỳ theo dõi chúng ta là không hợp lý."
"Không hợp lý ư?" Lục Đông Thâm nói rành mạch: "Có lẽ trong lúc cậu nghe ngóng hành tung của cô ấy, cô ấy đồng thời cũng đang nghe ngóng cậu, nếu không sao lần nào cũng có thể thoát khỏi tai mắt của cậu? Cô ấy tới trấn Thất Xá rồi định tới Tịch Lĩnh, có lẽ việc tìm Thái tuế là giả, muốn vào Tần Xuyên mới là thật. Biết đâu cô ấy biết gì đó, mà sự xuất hiện của chúng ta có thể đã gây ra sự uy hiếp và cạnh tranh đối với cô ấy."
"Nguyễn Kỳ không phải người như vậy." Nhiêu Tôn không vui.
"Không phải sao?" Lục Đông Thâm ăn nói sắc bén: "Có thể không phải, mà cũng có thể phải. Tôi không hiểu gì về cô ấy, thế nên mọi khả năng tôi đều phải cân nhắc hết. Nhớ lại lúc trước cô ấy giả ma giả quỷ trong kịch lầu, tâm tư sâu đến nỗi đàn ông không sánh bằng, thế nên đối với cô ấy, vẫn nên cảnh giác là hơn."
Sắc mặt Nhiêu Tôn càng lúc càng khó coi, miệng gần như căng cứng. Rất lâu sau anh ấy mới nói: "Lục Đông Thâm, anh thật sự là một người như thế, rất khó tin tưởng hoàn toàn một ai."
Lục Đông Thâm không chút khách khí: "Tôn thiếu thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, dĩ nhiên sẽ ngây thơ hơn một chút."
"Anh..."
"Ý của em là..." Tưởng Ly lập tức lặng lẽ ngắt cuộc tranh cãi giữa họ lại: "Dù người theo dõi chúng ta là ai cũng không quan trọng, dù sao sớm muộn cũng lòi cái đuôi hồ ly ra. Thời gian sẽ không quá dài, chỉ cần chúng ta tới được Tần Xuyên, ý đồ của đối phương sẽ rõ ràng thôi."
Cô nghĩ thầm trong bụng: Hay quá rồi, mình còn phải làm cô nuôi dạy trẻ, khuyên bảo hai cậu nhóc đây.
Nhưng, xuất phát từ góc độ của Lục Đông Thâm thì anh không sai. Trước đó Nguyễn Kỳ giăng ra một tấm lưới lớn, đúng là rất nhiều mưu mô. Lục Đông Thâm bản tính đa nghi, công thêm việc không qua lại nhiều với Nguyễn Kỳ, nghi ngờ cô ấy là chuyện quá đỗi bình thường.
Phản ứng của Nhiêu Tôn cũng không sai. Anh ấy và Nguyễn Kỳ tiếp xúc lâu rồi, dĩ nhiên hiểu rõ cô ấy là người có cá tính như thế nào. Nhưng quan sát cuộc tranh cãi giữa Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm, có thể thấy trong lòng Nhiêu Tôn tới tám, chín phần đã có Nguyễn Kỳ rồi. Tên cứng mồm cứng miệng này quyết không chịu thừa nhận, đúng là hèn mà.
Một câu nói của Tưởng Ly coi như đã làm dịu đi ngọn lửa nhỏ giữa hai người đàn ông.
Lục Đông Thâm không phải là một người thích túm chặt một vấn đề không buông. Anh nói: "Thế nên dù trên dường đi hay tới lúc vào trong Tịch Lĩnh rồi, chúng ta vẫn phải hết sức cẩn trọng."