Móc khóa trên hông họ vẫn còn treo sợi dây, không tiện tiếp tục tiến lên, chỉ có thể tháo dây xuống, đặt ở một nơi ổn thỏa, đè giữ cho chắc.
Sát lại mé trái động, ánh đèn vừa chiếu đã khiến người ta kinh người.
Bên trong toàn là quan tài, chi chít dày đặc, chiếc này nằm kế chiếc kia. Có thể vì không gian không đủ, nên có những chiếc quan tài còn được xếp chồng lên nhau.
Nhiêu Tôn cảm thán, đang định đi vào động thì nghe thấy Tưởng Ly nói một câu: Cẩn thận đấy.
Không có thứ gọi là ám khí, chỉ có một chút khác lạ trên đỉnh đầu.
Nhiêu Tôn theo ánh sáng đèn nhìn lên, vô thức buột miệng: "Thứ gì vậy?"
Mảnh nhỏ như giun tròn vậy, cả người một màu trắng, treo người lên từng sợi tơ mảnh. Những sợi tơ đó phát ra những tia sáng trắng bạc dưới ánh đèn, có thể hòa cùng màu của côn trùng, nếu không tỉ mỉ phân biệt sẽ hoàn toàn không nhìn ra chúng.
Lục Đông Thâm tỉ mỉ quan sát một lượt, cũng không biết đây là loại côn trùng gì. Anh rút dao từ hông ra, mũi dao sắc nhọn chạm vào con côn trùng đó. Nó tức tốc bò nhanh, suốt quá trình bò hình như còn kéo ra một sợi dây mảnh từ phía đuôi, gần như trong suốt. Sợi dây đó rơi trên đầu mũi dao nhanh chóng hóa thành nước, tỏa ra thứ mùi khó ngửi.
Lục Đông Thâm quẹt mũi dao lên vách núi bên cạnh, cọ hết vệt nước bên trên rồi nói: "Là axit mạnh, chú ý một chút, đừng động vào chúng."
Chút axit mạnh đó không gây hại quá nhiều tới con dao, nhỏ lên cơ thể người cùng lắm cũng chỉ tạo ra một vết bỏng nhỏ, nhưng ngại nỗi có quá nhiều loài vật này. Nhiêu Tôn đánh mắt nhìn lên trên, rùng mình nổi da gà, nói với Lục Đông Thâm: "Anh có muốn xem xem trên đầu có bao nhiêu con côn trùng không?"
Lục Đông Thân cúi người đi vào trong động trước, thản nhiên nói: "Tôi không mắc hội chứng sợ những lỗ tròn."
Tưởng Ly là người thứ hai bước vào.
Nhiêu Tôn đi sát theo sau hỏi cô: "Anh nhớ là anh ta có chút bệnh mà nhỉ?"
Tưởng Ly "ừm" một tiếng: "Chủ nghĩa đàn ông gia trưởng và thích khoe sức khoe tài."
Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
Nhiêu Tôn nghe xong bĩu môi.
Những quan tài gỗ trong động còn "hoành tráng" hơn cả chỗ họ nhìn thấy ở cửa động. Chưa nói đến sự nát bét, rất nhiều xương khô còn lòi ra khỏi các khe kẽ của quan tài. Còn có cả chiếc quan tài mở nắp, một bộ xương ngồi dựa vào đó. Tưởng Ly không nhìn thấy, lấy chân đá bay đi, xương đầu liền lăn lông lốc.
Tưởng Ly sợ đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên, vội vàng xin lỗi rồi vòng bốn góc vái lạy, cuối cùng gần như van vỉ Lục Đông Thâm: "À thì... Anh giúp tôi lấy cái đầu của anh ta..."
Lục Đông Thâm nhìn khuôn mặt gần như tái mét đi của cô liền không nhịn được cười, đúng là hiếm lắm mới thấy được thứ cô sợ.
Anh không nói thêm gì, lập tức nhặt xương đầu lên.
Nhiêu Tôn đứng bên chép miệng mấy tiếng: "Em mà yếu đuối chút, bảo chết anh ta cũng chết vì em đấy."
Nhiêu Tôn bày ra vẻ mặt phong lưu: "Em nói xem? Dù sao thì anh và anh ta cũng từng ngủ chung lều, ngủ ra tình cảm rồi."
Tưởng Ly nổi da gà khắp người.
Lục Đông Thâm không nghe thấy tiếng họ lẩm bẩm, tiến lên phía trước. Tưởng Ly nhìn thấy xương đầu anh ôm trong tay, có phần kiêng dè, né sang một bên. Lục Đông Thâm nhớ tới dáng vẻ e dè nhờ vả ban nãy, lòng cứ ngọt ngào, có ý muốn trêu chọc cô, nhưng nghĩ lại anh từ bỏ, dù sao làm vậy là cũng không tôn trọng người chết.
Đặt lại xương đầu về vị trí cũ một cách chỉnh tế, anh nói với bộ xương trước mặt một câu: "Thành thật xin lỗi, vợ tôi bừa bãi quen rồi, có gì đừng trách phạt."
Nhiêu Tôn liếc nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly quay ngoắt sang một bên, mặt bỗng nhiên đỏ lựng.
"Rất kỳ lạ." Nhiêu Tôn lên tiếng.
Tưởng Ly giật mình, còn nghĩ anh ấy định chọc mình, không ngờ anh ấy nói tiếp: "Sao anh cứ cảm thấy người trong quan tài không giống người hiện đại?"
Câu nói này cũng thu hút sự chú ý của Lục Đông Thâm.
Anh tỉ mỉ quan sát chỗ vải đã mục ruỗng tan nát rơi rải rác bên cạnh bộ xương, nhẹ nhàng kéo, phần bên trên rách ra, nhưng có một ít chôn bên dưới cũng bị kéo ra luôn. Có một đoạn nhỏ, bên trên có hình vẽ, quả thực không giống những hoa văn thời hiện đại.
Nhìn thêm các quan tài xung quanh, những quan tài dù là đóng nắp hay mở nắp, tuy quần áo đã sớm nát bét nhưng bên cạnh xương vẫn rải rác một vài đồ mang theo người còn sót lại. Có thể là trang sức, có thể là dao găm, có thể đai thắt lưng của người đó. Tuy đơn giản nhưng cũng không phải đồ hiện đại.
Không có tín vật chôn cùng, chỉ có những thứ mang theo người, đây là kiểu an táng gì? Quan trọng hơn là ai chôn cất lại như trò trẻ con thế này? Chưa nói đến việc quan tài đơn sơ, cứ thế chất đống để ở đây?
Tưởng Ly thì lại chú ý tới chiếc quan tài phía sau lưng mình.
Ban nãy vì trốn phần xương trên tay Lục Đông Thâm, cô không cẩn thận va phải, quay đầu lại nhìn thì cảm thấy có nhiều vấn đề. Cô "ấy" một tiếng, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn thấy vậy tiến lên.
"Chiếc quan tài này cực kỳ tỉ mỉ, khác hẳn với những chiếc kia." Tưởng Ly nói.
Họ soi đèn nhìn, quả nhiên như vậy.
Những quan tài khác vừa nhìn đã biết là làm kiểu đối phó. Duy chỉ có chiếc trước mắt này là dày dặn nặng nề, còn thoang thoảng mùi thơm. Trên quan tài gỗ có hình vẽ, trông rất quen mắt. Tưởng Ly nghĩ mãi, phát hiện chính là hình vẽ hôm qua nhìn thấy.
Nhiêu Tôn quan sát kỹ quan tài: "Đây là gỗ trinh nam vàng."
Gỗ trinh nam vàng vừa khó mục lại chống được côn trùng, là nguyên liệu cực tốt để làm quan tài. Nắp quan tài được đóng kín, Tưởng Ly cúi người soi rõ, thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương lạ. Cô ngẩng đầu lên nói với họ: "Thi thể nằm trong này chắc chắn vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí là chưa thối rữa. Chủ nhân của quan tài khi chôn cất đã cho uống viên chống thối rữa, có lẽ là một phương thuốc cổ, có một vài nguyên liệu bây giờ rất khó tìm thấy."
Nhiêu Tôn đề nghị mở thẳng quan tài ra xem.
Tưởng Ly hơi chần chừ, một khi có không khí lọt vào, thi thể bên trong chắc chắn không còn gì cả.
Lục Đông Thâm không lập tức phát biểu ý kiến. Anh vòng ra phía sau quan tài quan sát, giống như phát hiện ra điều gì đó. Anh ngồi sụp xuống, lát sau anh nói: "Hai người qua đây mà xem."
Hai người họ một trước một sau vòng ra sau quan tài.
Lục Đông Thâm dùng đèn pin tay cầm soi sáng. Họ thấy rõ ràng, trên thân quan tài ở phía sau có vẽ năm bức tranh, tranh được khắc vào gỗ trước rồi mới đổ màu.
Tưởng Ly nói với họ, màu sắc được làm từ đủ các loại đá.
Nhìn như vậy càng có thể khẳng định niên đại đã lâu, bởi vì người hiện đại rất hiếm dùng đá làm màu tô vẽ.
Bốn bức tranh được vẽ rất công phu, khiến người ta vừa nhìn đã hiểu rõ nội dung.
Trong bức tranh thứ nhất, một đám người vây quanh một người phụ nữ; Trong bức tranh thứ hai, người phụ nữ nằm xuống, xung quanh là cả đám người đang quỳ; Trong bức tranh thứ ba, bốn người đàn ông lực lưỡng khiêng một mảnh gỗ, theo sau lại là một đoàn người; Trong bức tranh thứ tư, người phụ nữ nằm trong quan tài, người xung quanh đang khóc. Hình vẽ của bức tranh thứ năm có hơi kỳ lạ, chỉ vẽ một bàn tay, tay đang rỉ máu.
Nhiêu Tôn nhìn trang phục của người trong tranh và nói: "Giống người thời nhà Minh."
Tưởng Ly thường xuyên đọc sách cổ về hương liệu, ít nhiều cũng chú ý tới cách ăn mặc của người thời Minh, nhìn lại thì quả đúng thế thật. Cô liên tưởng tới quần áo của những người khác trong quan tài, có những chỗ chôn sâu, nhìn hoa văn hình dáng thì đúng là phù hợp.
"Xem ra ở đây đã chôn một vị đức cao vọng trọng." Tưởng Ly chỉ vào người phụ nữ trong tranh: "Bà ấy có lẽ là danh y trong thôn, hoặc theo cách gọi của họ là "vu y"*. Tóm lại, y thuật rất cao, thường xuyên chữa bệnh cho những người dân trong thôn, mọi người đều rất kính trọng bà."
*Bác sỹ phù thủy.
Cô lại chỉ tay vào hình vẽ tiếp theo và nói: "Sau này người phụ nữ sinh bệnh, không thể tự chữa cho mình, thế nên mọi người đều rất tuyệt vọng. Vì yêu quý bà, mọi người đã tìm thứ gỗ trinh nam vàng quý hiếm làm quan tài. Ngày hạ táng, mọi người khóc rất thương tâm, dành những thứ tốt nhất của mình chôn cùng người phụ nữ."
Nói tới đây, Tưởng Ly ngừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tranh thứ năm, rất lâu không lên tiếng...