Người Tình Trí Mạng

Chương 493: Cô sợ cô ấy hiểu lầm chuyện gì chứ?



Câu nói không đầu không cuối ấy làm Tưởng Ly phì cười: "Hiểu lầm gì chứ? Cô đang nghĩ gì vậy?" Cô ấy tiến lên, đập gói thuốc lên mặt bàn rồi nhìn Nguyễn Kỳ: "Oxy già, thuốc sát trùng và thuốc tiêu viêm, tất cả đều ở trong này rồi, hai người tự xử lý vết thương nhé."

Nguyễn Kỳ căng thẳng: "Đừng, anh ấy... lát nữa là anh ấy xuống thôi."

Tưởng Ly đã đi ra đến cửa, nghe xong câu này quay đầu lại nhìn Nguyễn Kỳ chằm chằm, bật cười: "Nói gì chứ? Tôi không hiểu, anh ấy có xuống dưới hay không tôi đâu có lo. Dù sao anh ấy cũng đang ở trong phòng cô mà, cô chịu trách nhiệm đi. Vả lại, anh ấy nói phòng anh ấy không có nước mà? Không có nước sao tắm rửa?"

Nguyễn Kỳ há hốc miệng một lúc lâu.

...

Sau khi Tưởng Ly đi khỏi, Nhiêu Tôn cười hỏi cô: "Cô ấy là bạn gái của Lục Đông Thâm, cô sợ cô ấy hiểu lầm chuyện gì chứ?"

Nguyễn Kỳ liếm môi, không nói rõ ra được. Cô cũng cảm thấy câu nói vừa rồi thật vô lý vô cớ, rõ ràng thể hiện cô rất chột dạ. Thấy cô cứ cúi gằm im lặng, chẳng hiểu sao Nhiêu Tôn lại nhớ tới lúc ở dưới đáy vực. Nụ hôn ấy chưa rơi xuống hẳn, nhưng mỗi lần nhớ lại lồng ngực anh lại bồn chồn không yên. Sau lần gặp mặt này, anh cứ luôn muốn chọc ghẹo cô, chạm vào cô, hoặc khiến cô bực dọc là anh cũng cảm thấy thú vị.

Ban nãy lúc anh bổ củi thì cô ngồi bên cạnh cửa sổ tầng hai, chống tay lên má nhìn anh. Chỉ cần anh ngẩng đầu lên, cô lại lập tức quay đi chỗ khác. Chút ngọt ngào dâng lên trong lòng anh, thế là càng bổ củi hăng hái hơn, chẳng biết từ lúc nào đã bổ được nhiều như thế.

Anh hỏi một câu: "Cô tắm trước hay tôi tắm trước?"

Nguyễn Kỳ buột miệng: "Anh tắm trước đi."

Nhiêu Tôn quay đầu đi tắm.

Anh vừa định đóng cửa thì Nguyễn Kỳ chợt tỉnh ra, chạy lên mấy bước chặn cửa lại: "Anh... Sao anh không về phòng mình tắm?"

Nhiêu Tôn lười biếng đáp: "Phòng tôi không có nước, tôi nói rồi mà?"

Nguyễn Kỳ đứng ngây ra trước cửa.

Chẳng phải chỉ không có nước uống thôi sao... Sao lại cùng một giọng điệu với Tưởng Ly thế không biết?

Đang mải nghĩ thì bên kia Nhiêu Tôn đã cởi áo ra, để lộ nửa người trên tráng kiện. Thấy cô vẫn còn đứng đực trước cửa, anh cười gian xảo: "Tắm chung không?"

Nguyễn Kỳ bấy giờ mới hoàn hồn, liếc nhìn cơ thể trần nhồng nhộng của anh, vành tai đỏ rực lên, quay ngoắt đầu bỏ đi.

"Này..." Nhiêu Tôn thò đầu ra gọi giật cô lại.

Cô giật mình, quay lại nhìn anh.

"Lấy giúp tôi một bộ quần áo để thay, cảm ơn nhé."

"Ờ."

Cô đang định đi ra ngoài thì lại nghe thấy Nhiêu Tôn chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Đừng quên lấy quần lót."

Bàn tay kéo cửa của Nguyễn Kỳ run lên bần bật.

***

Tưởng Ly đoán chừng đến lúc Lục Đông Thâm đã tắm gần xong để gõ cửa. Lúc mở cửa, anh đang gắng sức mặc áo phông, để lộ nửa người, bên dưới là một chiếc quần dài rộng rãi. Bộ quần áo thay ra được xếp gọn gàng trên ghế, bên trên toàn là máu.

Tưởng Ly thấy vậy lập tức đi vào ngăn anh lại: "Anh đứng yên đã."

So với cô và Nhiêu Tôn, vết thương trên vai Lục Đông Thâm khá nặng. Khi bôi thuốc cho anh, Tưởng Ly vô cùng cẩn thận.

Vai anh sờ vào rất mát, xem ra anh vừa dội nước lạnh. Tưởng Ly nhìn mà xót xa, vừa bôi thuốc vừa oán trách: "Người đang bị thương sao lại tắm nước lạnh chứ? Lúc này sức đề kháng của con người vốn đã yếu rồi."

Lục Đông Thâm vẫn rất hưởng thụ mỗi lần bị cô trách móc, anh khẽ cười: "Có phải vết thương gì to tát đâu, không sao cả."

Bởi vì lúc trước Tưởng Ly đã xử lý kịp thời nên máu đã cầm từ lâu. Đau thì chắc chắn vẫn đau nhưng không đến mức không thể tự chịu đựng được. Có điều nhìn thấy vết thương, Tưởng Ly vẫn đau thấu tim. Giá mà được khâu đôi ba mũi thì sẽ hồi phục nhanh hơn. Bây giờ chỉ có thể để vết thương từ từ hồi phục nhờ thuốc, để lại sẹo là việc khó tránh khỏi.

Xử lý xong, Tưởng Ly không yên tâm, lại quấn thêm một lớp băng nữa.

Lục Đông Thâm cảm thấy chút thương tích này mà xử lý kiểu ấy có hơi nặng nề quá. Ban đầu anh không muốn băng bó, phí công, nhưng sau khi bị Tưởng Ly quát anh cũng ngoan ngoãn để mặc cô làm. Một giây trước cô băng xong, một giây sau cánh tay anh đã ôm chặt eo cô, hơi dùng sức một chút kéo cô ngồi vào lòng mình.

Tư thế này vừa gần gũi vừa mờ ám. Hơi thở của Tưởng Ly trở nên gấp gáp. Sợ chạm tới vết thương của anh, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Lục Đông Thâm lại càng ôm cô chặt hơn, vùi cả gương mặt vào cổ cô, gợi cảm lẩm bẩm: "Thơm quá."

Hơi thở và chất giọng thu hút của người đàn ông khi đồng thời rơi xuống cổ đã khiến trái tim cô nảy lên, mỗi lỗ chân lông đều mở rộng ra, cả người mềm nhũn đi.

Lâu lắm rồi họ không gần nhau đến như vậy.

Lúc ở Thương Lăng cô cố tình né anh, cho dù anh có tiếp xúc cơ thể cô cũng bày tỏ sự kháng cự. Bây giờ khi trái tim đã rộng mở một cách tự nhiên, cô bỗng cảm thấy thật nhớ cái ôm của anh, mùi hương của anh, nhiệt độ cơ thể anh.

"Tay... Tay trái của anh sao rồi?" Thật ra Tưởng Ly vẫn luôn lo lắng chuyện anh mất đi cảm giác, nhưng hỏi lúc này nghe kiểu gì cũng thấy như đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Lục Đông Thâm cười thầm bên tai cô: "Vẫn như vậy, không ảnh hưởng tới việc ôm em." Dứt lời, cánh tay trái vòng qua eo bế cô lên, đi về phía giường.

Lớp chăn bông trên chiếc giường gỗ có mùi của nắng.

Sau khi áp lưng lên đó, Tưởng Ly chỉ cảm thấy mềm oặt người, thoải mái vô cùng. Nhưng khi Lục Đông Thâm đè xuống, cô liền căng thẳng, tim đập rất nhanh, nhanh tới mức tựa hồ có thể vọt ra ngoài cổ họng.

"Em cảm thấy... cuộc chiến lớn còn ở trước mắt, chúng ta không nên như vậy." Tưởng Ly không còn sức để nói, sắp bị nhiệt độ từ anh phả ra hút cạn.

Lục Đông Thâm chống một tay bên cạnh người cô, bờ môi mơn man trượt đi trên vành tai cô. Anh cất giọng mơ hồ không rõ: "Ai bảo em cứ lượn lờ trước mặt anh trước?"

Tưởng Ly chống tay lên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim cũng mãnh liệt y như cô của anh, nhất thời thở dốc, đầu óc gần như bay bổng. Khao khát quen thuộc trong lòng bị anh nhanh chóng khơi dậy. Anh xoay mặt, cắn nhẹ lên môi cô, lẩm bẩm: "Em không nhớ anh à? Bé con, anh nhớ em đến sắp phát điên rồi."

Cô bị anh chọc đến choáng váng đầu óc, một giọng nói chân thành nhất vọng lên từ đáy lòng: Nhớ, cho dù là lúc ngắm anh em cũng nhớ tưởng chết.

Câu nói này xoay tròn trong cổ họng, bị sự nhiệt tình của anh chặn đứng lại.

Anh vén áo của cô lên.

Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, Tưởng Ly giật mình, nhất thời thấy mình như hóa thành nước, không thể cử động, mặc cho anh tạo hình.

Thô ráp cùng mềm mại, là nguồn sức mạnh nguyên thủy nhất của trời đất, là sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ.

Trên gác bỗng nhiên có một tiếng hét kinh hoàng vang lên!

Tưởng Ly mơ mơ màng màng chợt run rẩy, đột ngột giữ chặt mặt Lục Đông Thâm: "Là Nguyễn Kỳ!"

Lục Đông Thâm thở những tiếng khản đục: "Nhiêu Tôn ở trên gác sao?"

"Lúc em rời khỏi phòng Nguyễn Kỳ, anh ấy vẫn ở đó."

"Thế thì không cần lo." Lục Đông Thâm dục vọng đã lan tràn, sốt sắng áp mặt xuống.

Tưởng Ly ngăn sự nhiệt tình của anh lại, che kín miệng anh: "Lỡ là chuyện khác thì sao?"

Giọng của Lục Đông Thâm vọng ra từ lòng bàn tay cô: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như..." Tưởng Ly nghe thấy trên gác không còn động tĩnh gì nữa, nghĩ chắc cũng không có chuyện gì, một mặt phiền não mình chuyện bé xé ra to, một mặt lại không muốn để Lục Đông Thâm thấy sự ngượng ngập của mình bèn buột miệng nói một câu: "Ví dụ như Nhiêu Tôn giở trò lưu manh với Nguyễn Kỳ."

~Hết chương 493~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.