"Khi cần thiết." Lục Đông Thâm khẽ lên tiếng nhưng cực kỳ kiên định: "Chỉ cần Charles Ellison còn nằm trong bệnh viện, cho dù chưa tắt thở thì ông ấy vẫn là phụ tá đắc lực của bố anh. Bây giờ ông ấy không còn nữa, coi như bố anh đã mất đi một phòng tuyến quan trọng nhất. Ngoài ra, các cổ đông trước đó vẫn đứng về một phe với Charles Ellison chưa chắc đã kiên trì trụ vững quyết định trước đó của mình. Một khi dự án công nghệ sinh học được thông qua thì trung tâm quyền lực của cả Lục Môn sẽ có biến chuyển."
Trong điện thoại thái độ của Dương Viễn rất nặng nề. Anh ấy nói với anh "thế cục" trước mắt. Khoảng thời gian này, Dương Viễn đang làm công việc của một cổ đông, thậm chí động tới cả lợi ích của nhà họ Dương. Mấy năm nay, Dương Viễn vẫn luôn giúp anh mở rộng "cương thổ" bằng thân phận Phó tổng giám đốc, dưới tay dĩ nhiên tích góp không ít quan hệ và tài nguyên. Thế nên anh ấy có thể kìm hãm các cổ động, cộng thêm việc thế lực của nhà họ Dương không hề nhỏ, các cổ đông dù ít dù nhiều vẫn sẽ kiêng dè một chút.
Cuối cùng, Dương Viễn nói: Đông Thâm, dù thế nào cũng phải tìm được thứ gì thay thế dự án công nghệ sinh học của họ. Còn nữa, chắc chắn phải tìm ra chứng cứ phạm tội của bố con Lục Khởi Bạch. Với cả, tình hình của cậu...
Hai chuyện phía trước là quan trọng nhất đối với Lục Đông Thâm. Còn về bản thân anh, anh chưa suy nghĩ nhiều đến thế.
Tưởng Ly không thể ngồi yên, lại đứng lên, đi đi lại lại mấy bước, trông có vẻ như cô đang cố gắng kìm chế sự bất an trong lòng mình. Cô nói: "Anh yên tâm, em sẽ tốc chiến tốc thắng."
Câu nói này khiến Lục Đông Thâm ấm lòng, anh dập tắt điếu thuốc, vươn tay ra trước mặt cô: "Qua đây."
Tưởng Ly tiến lên.
Lục Đông Thâm kéo cô ngồi vào lòng, giơ tay vuốt nhẹ đôi mày cô, cất giọng trầm trầm: "Bé con, anh nói khi cần thiết chưa chắc là khi lấy được bí kíp rồi. Nếu tình hình khẩn cấp, có thể anh sẽ phải về khi chưa đợi được cầm bí kíp trong tay."
"Em hiểu, em hiểu." Tưởng Ly hoảng hốt, nhưng lại không muốn để anh nhận ra: "Anh không lấy được bí kíp cũng không sao cả, còn có em mà, em lấy giúp anh!"
Lục Đông Thâm nghiêm giọng: "Không, ý của anh là, một khi anh phải đi mà chưa giành được bí kíp, em cũng không được phép lấy nữa, sẽ có nguy hiểm. Còn về phía Lục Môn, anh sẽ nghĩ cách khác."
Sao Tưởng Ly không hiểu suy nghĩ của anh? Cổ họng cô tắc nghẹn lại, cô vòng tay ôm chặt cổ anh: "Lục Môn ra sao em không quan tâm, em chỉ quan tâm tới sức khỏe của anh. Thế nên, dù có chuyện gì xảy ra em cũng nhất định phải giành được công thức của Vong ưu tán."
Lục Đông Thâm kéo đầu cô qua để cô dựa vào người mình, thì thầm: "Tính em bướng quá đi, như vậy không tốt."
"Em cảm thấy đáng là được." Tưởng Ly vùi mặt vào hõm vai anh, khẽ nói: "Anh cũng đâu phải là không hiểu cá tính của em, anh chê à? Đổi cho anh cô khác dịu dàng như nước nhé?"
Lục Đông Thâm dở khóc dở cười: "Không cần."
"Miệng nói không cần, nhưng nhét vào lòng anh thật, để xem anh có thích không." Tưởng Ly nói.
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Không thích."
Tưởng Ly ngẩng lên nhìn anh, mắt sáng long lanh. Lục Đông Thâm nhìn cô chăm chú, ánh mắt si mê: "Bên cạnh anh đâu phải không có mấy cô dịu dàng như nước, nhưng anh thích kiểu cô này."
"Kiểu cô nào?" Tưởng Ly ngọt ngào trong lòng: " Nói nghe xem, em rất thích nghe anh khen em đấy."
Lục Đông Thâm mím môi cười khẽ: "Trước kia thì nói được, bây giờ lại không thể nói ra."
Tưởng Ly trừng mắt: "Anh có ý gì?"
"Vì mọi điều anh thích, em đều có cả." Đáy mắt Lục Đông Thâm dâng lên sự cưng chiều: "Thế nên em bắt anh nói kiểu gì đây?"
Tưởng Ly lại sướng, ôm chặt cổ anh bằng hai cánh tay, đan mười ngón tay vào nhau: "Dù cá nhân em có bao nhiêu ưu điểm, có một điều quan trọng nhất, cũng là lý do để chúng ta có thể đến với nhau."
"Là gì?"
Tưởng Ly áp sát bờ môi hồng lên môi anh, cười nói: "Đứng trước tình yêu, anh và em ngang tài ngang sức."
Lục Đông Thâm hơi sững người, sau đó cười phá lên, thu cánh tay ôm chặt lấy cô.
Phải, ngang tài ngang sức.
Cô có năng lực của cô, có sự kiêu hãnh của cô, có sự vinh quang của cô, thế nên cô không tự ti, không ngưỡng vọng, cho dù đối mặt với Lục Môn cũng chưa từng bại trận, tự tin lại cực kỳ ngạo nghễ. Ở trong mắt cô, anh là con trưởng của Lục Môn, đúng là anh đứng sau cánh cửa hào môn nhưng cô cũng là một bậc thầy mùi hương hiếm có trên đời, là một Tưởng gia mà người người Thương Lăng đều kính trọng.
Thế nên, cô có đủ tư cách ngồi ngang hàng với anh.
Tưởng Ly thấy anh cười, cũng tán đồng lời cô nói bèn kết thúc chủ đề: "Thế nên, hoặc là em không làm, nếu làm nhất định sẽ làm những chuyện có thể dệt hoa trên gấm, tuyệt đối không làm anh thêm phiền."
Lục Đông Thâm á khẩu, một lúc sau mới giơ tay xoa mạnh đầu cô. Cô nhóc này dám chắc sẽ trở thành một khó khăn lớn của anh đây.
***
Về đêm, Tưởng Ly bèn thu dọn ổn thỏa, đầy đủ dụng cụ, chỉ còn thiếu cơn gió Đông là tộc trưởng Tần mà thôi.
Cái gọi là thu dọn của Tưởng Ly chẳng qua là sắp xếp lại quần áo, chải chuốt lại mái tóc, rồi dùng châm cài gọn gàng, sau đó rửa mặt, lấy phấn nền dặm dặm một chút. Cô vốn đã trắng rồi, nhất là gương mặt đó, dặm phấn chẳng qua chỉ để che đi quầng thâm mắt đã lộ ra sau mấy ngày trặn trọc qua.
Vẫn là bộ quần áo ban ngày. Cô đứng trước gương, phong thái ngời ngời.
Nhiêu Tôn dập tắt điếu thuốc, chép miệng: "Con gái con đứa, mặc váy không được hay sao?"
"Em lao núi băng đèo lại mặc váy à? Em muốn mặc Lục Đông Thâm cũng không đồng ý đâu." Tưởng Ly tự ngắm mình trong gương, càng ngắm càng ưng, khuôn mặt cô gái trong gương thật là mê người.
Lục Đông Thâm đứng bên cười khẽ, anh đúng là sẽ không đồng ý.
Nhiêu Tôn từ tốn nói: "Bình thường cũng có thấy em mặc đâu."
"Em sợ em mặc váy vào sẽ khiến chúng sinh nghiêng ngả, thế nên để chúng sinh được sống yên ổn, em đành tự khiến bản thân thiệt thòi một chút."
Nhiêu Tôn bĩu môi.
Nguyễn Kỳ chống tay ngắm Tưởng Ly và nói: "Đừng nghe anh ấy, tôi thấy cô mặc vậy là đẹp nhất."
"Đúng không, tôi cũng cảm thấy thế đấy." Tưởng Ly xoay một vòng trước gương, chắp tay cực kỳ phóng khoáng: "Vậy cô yêu tôi không?"
"Yêu." Nguyễn Kỳ giơ cao hai tay làm fan cuồng.
"Ngoan thật." Tưởng Ly đi tới trước mặt Nguyễn Kỳ, nhẹ nhàng bấu má cô ấy, cúi người hôn lên trán cô ấy.
Nhưng đúng lúc này, thím Tần đẩy cửa đi vào...
Nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt bà rõ ràng đã hoảng hồn, đứng sững tại chỗ, nhất thời quên bẵng mất mình cần phải nói gì. Nhiêu Tôn lườm nguýt, Lục Đông Thâm cúi đầu cố nhịn cười. Tưởng Ly thoải mái buông tay, quay lại nhìn thím Tần, mỉm cười: "Có thể xuất phát chưa ạ?"
"À... Ờ ờ, đúng đúng đúng, có thể xuất phát rồi." Thím Tần hoàn hồn lại, liên tục gật đầu.
Tuy rằng vẫn miễn cưỡng trả lời thuần thục nhưng trong lòng thím Tần thì sụp đổ hoàn toàn. Hai cô gái xinh đẹp như vậy lại có sở thích ấy? Hoàn toàn xóa sạch "tam quan".
...
Khi ra khỏi cửa, Tưởng Ly giật mình.
Cửa căn nhà được vây ba vòng trong ngoài, đều là những người dân khác nghe tin tới xem. Tần Xuyên không có điện thoại, đây cũng là nguyên do mấy người họ nếu không tới nước vạn bất đắc dĩ sẽ không lãng phí pin điện thoại.