Người Tình Trí Mạng

Chương 52: Bị đào quá nửa giang sơn



Đàm Diệu Minh đổi tính đổi nết ư? Từ khi nào biết sợ hãi, chấp hành phát luật vậy?

Nhưng mấy ngày nay, Thiên Thành Phú lại đông người đến phát sợ, nguyên do là vì Hoàng Thiên đang nghỉ để sửa chữa. Trong tình hình này, Long Quỷ càng tin rằng Đàm Diệu Minh chính là ông chủ đứng phía sau Hoàng Thiên. Sao có thể trùng hợp như vậy chứ, mấy ngày nay Đàm Diệu Minh bị điều tra thì Hoàng Thiên cũng tạm dừng hoạt động?

Long Quỷ mấy hôm nay rất dễ thở. Thiên Dư giữ cho hắn một phòng VIP, rồi lại lệnh quản lý tìm hai em gái mới tới để hắn ngắm chơi.

Nói ngắm chơi chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Phàm là những cô gái mới tới club đều sẽ phải đưa tới cho Long Quỷ duyệt trước. Tướng mạo bình thường thì sẽ bị Long Quỷ đuổi đi ngay hôm đó, còn ai được Long Quỷ ưng ý sẽ bị giữ lại một đêm. Hôm sau khi bước ra khỏi phòng của Long Quỷ, chắc chắn người đó sẽ thương tích đầy mình, sau đó mới có được một chân ở Thiên Thành Phú từ đó về sau.

Các cô gái đến với Thiên Thành Phú đều biết Long Quỷ hành hạ người ta biến thái đến mức nào. Các cô gái từng bị hắn chà đạp nếu không vì tiền thì đã nghĩ tới chuyện tự sát từ lâu. Cũng có người muốn chuyển sang nương tựa Hoàng Thiên, nhưng điều kiện nhận gái của Hoàng Thiên yêu cầu quá cao, không những phải xinh đẹp lại còn phải học cao, có giáo dục, có văn hóa, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chủ đề Nam Bắc Tây Đông gì cũng nói được hết, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng rành, đây cũng là lý do các cô gái đều phải lần lượt lùi bước.

Hai cô gái mới tới khá hợp mắt Long Quỷ. Hắn trái ôm một người, phải ôm một người, há to cái miệng với hàm răng dát vàng ra định hôn lên mặt một cô. Có lẽ cô gái đó chịu không nổi mùi rượu hôi hám trong miệng hắn nên khẽ nhíu mày, lập tức bị đôi mắt tinh ranh của Long Quỷ phát hiện ra.

Hắn giơ tay tát một cú trời giáng, khiến cô gái lăn từ trên sofa xuống thảm trải sàn, một bên má đỏ rực lên. Trong phòng VIP còn vệ sỹ đứng đó, thấy vậy bèn tiến lên, đá bay cô gái ra xa, chửi rủa lia lịa: “Mẹ kiếp, dám đắc tội với Long gia của bọn tao, mày không muốn sống nữa hả?”.

Cô gái đó đau đớn lăn lông lốc trên mặt đất. Cô còn lại người run lên như cầy sấy. Thấy Long Quỷ đánh mắt quá, cô ấy lập tức tươi cười như hoa, nép vào lòng hắn.

Khi Thiên Dư bước vào trong phòng VIP, cô gái bị đánh đang phải chịu phạt. Quỳ rạp xuống đất với cơ thể không một mảnh vải, tay giơ cao một chiếc khay, trên khay bày đủ các loại rượu. Có vệ sỹ đang đứng bên cạnh nhỏ nến vào người cô ấy, chỉ cần cô ấy hơi cử động, làm rớt rượu, đòn roi sẽ chờ sẵn.

Thiên Dư nhìn thấy cảnh ấy, vẫn lẳng lặng không nói gì, tình huống này anh ta đã nhìn riết thành quen. Anh ta đi tới bên cạnh Long Quỷ, cúi đầu thì thầm một câu bên tai hắn. Long Quỷ nghe xong chợt nhíu mày: “Hắn đến đây làm gì?”.

Đang nói thì cánh cửa phòng VIP đã bị đẩy ra.

Vệ sỹ của Long Quỷ đứng trước cửa bị đám vệ sỹ đi vào ép qua một bên. Tề Cương đi trước dẫn đường. Sau khi Tề Cường đẩy cửa ra, vệ sỹ lập tức xếp thành hai hàng, tay chắp sau lưng. Đàm Diệu Minh bước vào, mặc áo vest đen, quần Âu đen, khoác thêm một chiếc áo dạ lông cừu cùng màu dài tới đầu gối, khí thế vô cùng rầm rộ.

Trên hành lang, nhân viên phục vụ và các cô gái trong club đứng đầy, đang bàn tán xôn xao.

Cửa phòng được đóng lại, ngăn hoàn toàn các ánh mắt bên ngoài.

“Thì ra là Đàm gia ghé chơi.” Long Quỷ cười ha ha, đứng lên, thực ra trong lòng đang tính toán mục đích của anh khi tới đây.

Đàm Diệu Minh không hùa theo sự nhiệt tình của Long Quỷ, anh đi thẳng tới trước sofa, ngồi xuống. Long Quỷ đã quá quen với phong cách lầm lì, u ám của Đàm Diệu Minh, nên cũng không phẫn nộ chỉ vòng sang ngồi phía đối diện, đánh mắt ra hiệu cho Thiên Dư.

Thiên Dư tiến tới, chủ động châm thuốc cho Đàm Diệu Minh.

Nhưng anh không nhận, chỉ nghiêng đầu nhìn Tề Cương. Tề Cương đưa thuốc lá cho anh. Anh đón lấy, ngậm vào miệng. Tề Cương lục tìm bật lửa rồi châm thuốc cho anh.

Khói thuốc vấn vít, làm mờ đi khuôn mặt cương nghị của Đàm Diệu Minh.

Cô gái ngồi bên cạnh Long Quỷ len lén liếc nhìn Đàm Diệu Minh ở đối diện. Đàm gia danh nổi như cồn, dù cô gái nào nhìn thấy lòng cũng phải ngứa ngáy không yên.

“Long Quỷ, club này kinh doanh cũng khá đấy.” Đàm Diệu Minh hững hờ mở lời.

Long Quỷ là kẻ sành sỏi giang hồ, dù bây giờ địa vị của hắn ở đâu thì người trên giang hồ gặp mặt vẫn phải gọi hắn một tiếng “Long gia”. Đàm Diệu Minh rõ ràng trẻ tuổi hơn hắn vậy mà xưa nay luôn gọi thẳng tên hắn, việc này khiến Long Quỷ bất mãn vô cùng, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Long Quỷ nghe xong cười phá lên: “Chỉ là hạng tép riu thôi, làm sao so được với Hoàng Thiên? Nghe nói Hoàng Thiên bây giờ mỗi ngày thu về hàng ngàn, Thiên Thành Phú của tôi làm sao dám bì. À, nói tới đây tôi mới chợt nhớ ra…” Hắn hơi đổ người về phía trước: “Sao Hoàng Thiên lại trùng hợp đóng cửa sửa chữa vậy? Lẽ nào ông chủ của nhà ấy cũng giống như Đàm gia, gần đây bận không ngóc đầu lên được?”.

Mấy ngày nay, Đàm Diệu Minh bị các cơ quan có liên quan treo niêu tuy không bắt được chứng cứ gì xác thực nhưng các club, vũ trường cũng không còn rầm rộ như trước, rõ ràng là có ý né tránh, chỉ kinh doanh những ngành được cho phép. Đây chính là một cơ hội cho Long Quỷ thở.

Đàm Diệu Minh nhả ra một làn khói, nửa đùa nửa thật: “Hoàng Thiên không tạm dừng thì làm sao Thiên Thành Phú thở nổi? Sao, anh bị Hoàng Thiên chèn ép lâu quá thành quen à?”.

Long Quỷ bị Đàm Diệu Minh nói có phần bẽ bàng, nhưng cũng không dám lật bàn. Ngừng một lát, hắn đánh mắt nhìn cô gái đang chịu phạt bên cạnh, quát tháo: “Sao có mắt mà không thấy Thái Sơn? Bò qua phục vụ Đàm gia đi!”.

Cô gái kia dè dặt đặt chiếc khay xuống, cũng không dám đứng lên, cứ thế bò tới trước mặt Đàm Diệu Minh, quỳ gối rót rượu cho anh.

“Đám gà non mới tới chưa hiểu chuyện, để Đàm gia chê cười rồi.” Long Quỷ đón lấy ly rượu cô gái trong lòng đưa, bàn tay béo tốt bấu qua bấu lại trên người cô ấy một cách không yên phận: “Cô gái này trông cũng khá lắm. Đàm gia có ưng không? Nếu ưng thì cứ mang đi, dạy bảo cho tử tế”.

Cô gái chịu phạt ngay từ đầu đã biết người bước vào là Đàm gia, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Giờ nhân lúc đưa rượu mới dám ngước mắt, vừa liếc đã bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú, sự ấm ức trong lòng quả thực cũng giảm đi nhiều, cơ thể linh hoạt tự động áp sát.

Nhưng ly rượu còn chưa chạm được vào tay Đàm Diệu Minh, anh đã chặn lại. Tề Cương quát lên với Long Quỷ: “Bắt Đàm gia dạy bảo gái hộ các người ư? Long Quỷ, anh chán sống rồi phải không?”.

Long Quỷ mặt lạnh ngắt, trong ánh mắt toát ra nộ khí rõ ràng.

Thiên Dư nhìn thấy hết, tiến lên giật tóc cô gái kia, tránh xa ra khỏi Đàm Diệu Minh rồi quát: “Mẹ kiếp! Ngốc nghếch vụng về làm cả hai gia không vui. Người đâu, lôi cổ nó ra ngoài, giải quyết gọn gàng!”.

Trong phòng có người của Long Quỷ, nghe xong bèn tiến lên bắt lấy tóc của cô gái kéo ra ngoài. Cô gái kia ra sức giãy giụa, gào lên điên cuồng, liều mình thoát thân, bò tới trước mặt Đàm Diệu Minh không ngừng dập đầu: “Đàm gia, ngài khoan hồng độ lượng, hãy tha cho tôi đi!”.

“Ồn chết đi được, lôi ra ngoài cho tao!” Long Quỷ nổi giận.

Vệ sỹ vừa định tiến lên thì Đàm Diệu Minh lên tiếng: “Long Quỷ, xuất phát từ nghĩa khí giang hồ, hôm nay tôi đến là để thông báo với anh một tiếng. Tôi muốn lấy bốn nơi hoạt động anh đang nắm quyền: Vọng Giang Lầu, Thiên Hi Hội, Lạc Đô và cả Thiên Thành Phú hiện tại”.

“Cái… Cái gì?” Long Quỷ sững người, quên luôn cả việc bảo vệ sỹ xử lý cô gái.

Tề Cương đứng bên nói: “Đàm gia nói một lời không nói hai, muốn lấy bốn nơi đó là chắc chắn sẽ lấy. Sao anh nói nhiều lời vậy?”.

Vọng Giang Lầu là tửu trang, Thiên Hi Hội là sòng bạc ngầm, Lạc Đô là vũ trường. Ngoài Thiên Thành Phú ra thì ba nơi còn lại đều là sản nghiệp của Long Quỷ, hơn nữa kinh doanh không tệ.

Chẳng khác nào đào đi quá nửa giang sơn của hắn.

“Đàm Diệu Minh!” Long Quỷ nổi giận, đập bàn đứng lên: “Mẹ kiếp, mày tưởng Long Quỷ này dễ bắt nạt lắm sao? Khi tao lăn lộn giang hồ, chẳng biết mày đang còn bú sữa của ai! Ít nhiều gì tao cũng là bậc bề trên của mày, mày không chịu nể mặt chút nào? Nói đòi bốn nơi là đòi bốn nơi? Dựa vào đâu? Tao cảnh cáo mày, làm người đừng có quá đáng như thế, giữ đường lùi cho người khác chính là giữ mạng sống cho mình!”.

Đàm Diệu Minh dùng tay từ từ vân vê đầu thuốc, rồi ném vào trong gạt tàn. Anh đứng dậy, nhìn Long Quỷ và nói: “Thì ra anh cũng biết giữ đường lùi cho người khác là giữ mạng sống cho mình cơ đấy? Thật thú vị”.

Long Quỷ nheo hai mắt lại: “Mày nói vậy là có ý gì?”.

“Ba ngày.” Đàm Diệu Minh cất giọng lạnh nhạt: “Ba ngày sau tôi chưa nhìn thấy hợp đồng chuyển nhượng thì đừng trách tôi không khách khí. Tới lúc đó, sẽ không chỉ đơn giản là lấy đi bốn nơi làm ăn thôi đâu”.

Dứt lời, anh quay người rời đi.

Long Quỷ tức đến mặt co giật.

Đám vệ sỹ cũng lần lượt ra ngoài. Tề Cương đi cuối cùng, nhìn Thiên Dư một cái rồi giơ tay vỗ vỗ lên mặt anh ta, cú vỗ khá mạnh, cất một nụ cười âm u: “Mày chính là Thiên Dư? Nhóc con, cứ đợi đấy”.

Sau khi cả đoàn người đi khỏi, bên này Long Quỷ lật bàn: “Mẹ nó, thế là ý gì? Đàm Diệu Minh vuốt mặt không nể mũi à?”.

Thiên Dư ra hiệu cho đám vệ sỹ đứng bên, chúng tiến tới, quát lên với hai cô gái: “Cút hết ra ngoài!”.

Hai cô gái cũng chỉ muốn đi thật nhanh. Cô gái đang chịu phạt như được cứu sống, quần áo còn chẳng kịp mặc, cứ thế cuống cuồng bỏ chạy.

Trong phòng chỉ còn lại người mình, Thiên Dư cũng nói thẳng.

“Long gia, lần này Đàm Diệu Minh tới, khí thế bừng bừng, có vẻ kỳ lạ, ngài nên đề phòng một chút.”

“Sao? Hắn có mười cái gan cũng không dám làm gì tao!” Long Quỷ cứng miệng: “Chỉ cần dẹp được hắn bên phía thương hội thì sau này gặp tao, đến rắm hắn cũng không dám đánh!”.

Thiên Dư trầm mặc, lòng đầy tâm sự.

Ban nãy Long Quỷ chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng. Bao năm qua, không phải hắn không biết thế lực của Đàm Diệu Minh lớn đến cỡ nào. Thậm chí việc làm ăn của Đàm Diệu Minh đã dính tới các thành phố ven biển. Nhưng cảng biển giàu đến chảy mỡ Đàm Diệu Minh nhúng tay vào không ít. Có thể làm tới cảng biển chứng tỏ điều gì? Kinh doanh chính quy thì không có gì để nói, nhưng nếu làm ăn ngầm thì sao? Vậy mà Đàm Diệu Minh vẫn không sợ ai, thì hoặc là thế lực quá mạnh, hoặc là phải có chống lưng.

Dưới sự thúc đẩy của một nguồn lợi khổng lồ, các nguồn sức mạnh phía sau Đàm Diệu Minh lại càng nhiều hơn.

Long Quỷ nghĩ vậy lại cảm thấy hối hận. Bao nhiêu năm nay hắn chỉ làm nhăng làm cuội, giương mắt nhìn một kẻ ít tuổi hơn mình là Đàm Diệu Minh cưỡi lên đầu, dĩ nhiên rất tức giận. Các thành viên chủ chốt trong Thương hội Thương Lăng đều là những người từng cùng hắn lăn lộn giang hồ, xét về giao tình thì còn vượt trên cả Đàm Diệu Minh, nghĩ vậy, Long Quỷ cũng thấy yên tâm hơn phần nào.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Thiên Dư, chút yên tâm ấy lại tan biến. Hắn vân vê điếu xì gà trong tay, châm lên: “Mày nói xem, thế là có ý gì?”.

“Lúc trước chúng ta chém hắn một nhát, chẳng qua chỉ muốn khiến hắn mất mặt trong thương hội, Hội trưởng thương hội sẽ bị điều tra. Không cần biết vì nguyên nhân gì, cũng sẽ bôi đen danh dự của thương hội. Chuyện này mà đến tai người dân thì uy tiến của Đàm Diệu Minh sẽ đi tong. Nhưng Đàm Diệu Minh này thật kỳ lạ, sao lại chủ động đóng cửa chỗ làm ăn của mình chứ?”

Vốn của Đàm Diệu Minh nhiều thế nào không ai nắm rõ. Nhưng họ biết, chỉ riêng việc tố giác không thể động tới gốc rễ của anh. Mà bọn họ cũng không nghĩ đến việc ấy. Chỉ muốn Đàm Diệu Minh ngoan ngoãn lùi khỏi thương hội là được rồi. Đàm Diệu Minh có ngành nghề của riêng mình, có cả những nơi hoạt động ngầm. Nhưng cho dù như vậy, thì cũng không ai dám động vào, cho dù là Hoàng Thiên thì lần nào cũng an toàn vượt qua được những lần quét các ổ mại dâm, ma túy.

Long Quỷ rít xì gà, rồi nhả mạnh khói ra, rất lâu sau mới nói: “Mẹ nó, đúng là thằng cáo giá, biết tàn nhẫn với chính mình, đóng cửa nơi làm ăn của mình, định làm dân lành à?” Nói tới đây, hắn cười khẩy: “Đàm Diệu Minh đổi tính đổi nết ư? Từ khi nào biết sợ hãi, chấp hành phát luật vậy?”.

“Có lẽ… không phải là sợ.” Thiên Dư nét mặt lo lắng.

Long Quỷ sững người, nhìn thẳng vào đôi mắt đăm chiêu của Thiên Dư, chẳng hiểu sao, sống lưng lại lạnh toát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.