Người Tình Trí Mạng

Chương 56: Người kỳ quái bên ngoài căn nhà



Nhớ lại cảnh ban nãy cô mềm yếu nép vào lòng anh, anh bỗng muốn được làm người đàn ông mà cô gọi.

Ánh mắt Lục Đông Thâm không tập trung vào tấm da hổ đó, anh đưa tay chạm lên đống xương khô bên cạnh da hổ. Chỗ xương đó đã được xử lý qua, chỉ bẻ một đoạn khảm vào trong bức tường đất, một đầu đỡ lấy cái miệng hổ đã bị rách. Anh im lặng một lúc rồi nói: “Mảnh xương này, nếu là xương người thì chỗ này rất nguy hiểm, không nên ở lại lâu”.

Dứt lời, anh bỗng thấy Tưởng Ly đứng trước chiếc bàn đá, chẳng biết ngón tay đang vân vê thứ gì. Anh tiến lên, bấy giờ mới nhìn thấy trên bàn có một chiếc lò đá đơn sơ, kiểu dáng rất nhỏ, giống như một chiếc lư hương vậy. Trong lò có vật dẫn cháy, là những vụn gỗ mảnh, trên mảnh gỗ còn dính dầu mỡ.

“Đây chính là mùi hương ban nãy chúng ta ngửi thấy.” Lục Đông Thâm đưa ngón tay dài ra. Trong lò khá ấm, anh nhíu mày: “Có người chỉ vừa mới rời đi thôi”.

“Không biết đối phương liệu có thể là ai, cũng không biết có phải là hạng hung ác hay không, nhưng chí ít thì người ta đã cứu chúng ta một mạng, dù cố tình hay vô ý.”

Tưởng Ly vân vê một ít vụn gỗ trong lò trên tay, rồi giơ ra cho Lục Đông Thâm xem: “Đây chính là tử nhung hương mà ban nãy tôi nói, thứ dính dầu ở bên trên chính là đàm bát hương. Đàm bát hương là một loại thực vật thích hợp điều hòa các loại mùi hương nhất, lấy quả để ép ra dầu có thể khiến tử nhung hương càng thuần khiết hơn”.

Lục Đông Thâm không cần tiến sát lên cũng có thể ngửi thấy mùi hương trầm miên man trong lò, nhưng có điều anh không hiểu: “Ban nãy chúng ta cách nơi này một quãng đường cơ mà?”.

Tưởng Ly hiểu ý của anh, bèn giải thích: “Tử nhung hương là một loại hương gỗ rất đặc biệt. Cách xa một quãng cũng có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ những cây gỗ. Nó là một loại hương có chất lượng tốt nhất trong số các trầm hương. Nếu dùng để đốt thì cách xa vài dặm cũng có thể ngửi thấy mùi của nó. Cộng thêm việc có đàm bát hương điều hòa, sẽ khiến mùi hương của nó càng dài lâu hơn”.

Cô đi tới trước cửa sổ, chỉ tay ra ngoài: “Anh xem, cây đó chính là tử nhung hương, những cụm gỗ nhỏ sống dựa bên cạnh nó chính là đàm bát hương. Nơi này đúng là giấu báu vật, thật là hời cho chủ nhân ở đây”.

Lục Đông Thâm đứng yên bên cạnh cô. Bởi vì cửa sổ rất nhỏ thế nên hai người đứng dựa vào nhau rất gần, gần đến mức Lục Đông Thâm có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô. Nghĩ kể cũng kỳ lạ, sau nhà mùi nồng nhất phải kể đến tử nhung hương, nhưng thứ ngập đầy trong lồng ngực anh lại chỉ có mùi hương của cô.

Theo hướng tay cô chỉ, anh chỉ đảo mắt một vòng, sau đó quay đầu, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt cô.

Trông cô rất vui vẻ, nhất là khi được nói về sự tương sinh tương khắc của mùi hương. Tuy rằng anh không hiểu lắm, nhưng nghe cũng thấy vui tai. Có tia sáng nào hắt lên cánh mũi cô, vô cùng dịu dàng, càng làm tôn lên xương mày đẹp không còn gì diễn tả của cô. Có điều khóe miệng cô dính vết bẩn, chắc vì ban nãy xuyên qua bụi cây rậm.

Anh bất giác giơ tay lên.

Nhưng đúng lúc này Tưởng Ly cũng quay lại. Có lẽ không ngờ rằng nãy giờ anh vẫn luôn nhìn mình. Cô hơi ngây ra một chút. Thấy anh giơ tay lên, cô hỏi lại theo phản xạ: “Anh làm gì đấy?”.

Lục Đông Thâm vốn dĩ định lau chút bẩn trên khóe môi của cô đi, chỉ là đã bị động tác quay lại bất ngờ của cô ngăn cản. Nhưng vì trong lòng anh muốn như vậy nên lại tiếp tục làm.

Ngón tay gầy nhẹ nhàng vuốt lên môi cô. Anh chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay thật mềm mại, nhất thời bỗng không nỡ rời đi.

Tưởng Ly cảm thấy việc anh bỗng dưng nhìn mình đã rất kỳ lạ rồi, lại còn làm động tác này nữa, nhất thời lại càng đứng đờ ra, không kịp có bất kỳ động thái gì, chỉ còn biết chớp mắt liên tục. Ngón tay anh cứ dừng lại trên khóe môi cô không chịu di chuyển.

Nhưng, lát sau anh đã nhanh chóng lấy ngón tay khẽ cọ, rồi cười: “Bẩn rồi”.

“Cảm ơn anh.” Cảm ơn xong, Tưởng Ly mới phát giác ra trái tim mình đang đập rất nhanh.

Lục Đông Thâm nhìn thấy gò má cô hơi ửng hồng lên, làm cho làn da đã trắng lại càng thêm sáng, một sự ấm áp chợt dâng lên trong lòng, đâu đó còn có chút ngọt ngào. Đây là một loại cảm giác anh không chạm tay tới được, nhưng lại muốn lún sâu vào đó.

Chỉ có điều…

Ánh mắt anh hơi tối đi một chút.

Cho tới tận bây giờ, hông anh vẫn còn sự ấm áp mà cánh tay cô để lại. Nhớ lại cảnh ban nãy cô mềm yếu nép vào lòng anh, anh bỗng muốn được làm người đàn ông mà cô gọi.

“Quỷ bát tử, khoảng lá xanh ngắt kia chính là Quỷ bát tử.” Tưởng Ly biết anh vẫn đang mải miết nhìn mình, cứ cảm thấy không tự nhiên, lập tức tìm một thứ mới để đổi chủ đề: “Chính là thứ này, vô cùng độc. À, tôi hiểu rồi! Ban nãy trong rừng nhiều khí ẩm. Quỷ bát tử đã thẩm thấu qua khí ẩm cùng với tử nhung được đốt bay thẳng tới, mới khiến chúng ta sinh ra ảo giác. Nhưng vì mùi hương hòa trộn của tử nhung và đàm bát lại có thể khắc chế được Quỷ bát tử, thế nên chúng ta lại bình an vô sự. Anh bảo là do chúng ta phúc lớn mạng lớn hay phải cảm ơn người trong căn nhà này thích đốt hương thơm?”.

Lục Đông Thâm hiểu cô đang xấu hổ, nhưng trong lòng lại cứ nảy sinh suy nghĩ trêu chọc. Anh giơ tay lên vuốt tóc cô, mỉm cười: “Ông trời chỉ chiếu cố cho những người luôn có sự chuẩn bị. Cô có một kiến thứ rất rộng về mùi hương, chỉ có điều…”.

“Chỉ có điều sao?” Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn anh, nhưng chẳng thể né tránh được bàn tay lớn của anh đang che trên đỉnh đầu: “Đã khen thì anh cứ khen thẳng thắn vào, đừng có đổi ý chứ”.

Bờ môi mỏng của Lục Đông Thâm hơi rướn lên, ánh mắt dịu dàng: “Có điều đôi khi da mặt hơi mỏng một chút”.

Anh những tưởng nghe xong cô sẽ lại xấu hổ như một cô gái nhỏ, ai ngờ cô lại đưa tay lên sờ mặt mình rồi cười hờ hờ đắc ý: “Phải rồi, tôi là một cô gái xinh đẹp quyến rũ mà”.

Lục Đông Thâm đang định cười thì cô chỉ ngón tay thanh mảnh của mình vào anh, ngang bướng nói: “Không được cười, chọc vào tôi là tôi sẽ không cho anh quả ngọt để ăn đâu!”.

Lục Đông Thâm lại theo đà kéo ngón tay cô xuống, đồng thời nắm chặt cả bàn tay, nụ cười đong đầy nơi khóe mắt: “Thói quen chỉ tay vào người khác này không hay, phải sửa đi”.

Lòng bàn tay người đàn ông ấm nóng làm máu trong người cô cũng cuộn trào. Khi anh cười ôn hòa như thế này luôn khiến người khác bất giác muốn tới gần, rất dễ quên mất rằng thực chất anh là con sói nguy hiểm nhất trên thương trường. Tất cả những sắc bén và bất chấp thủ đoạn đều bị giấu kín đằng sau nụ cười nhẹ nhàng đó, sâu xa, dìm chết người ta không đền mạng.

Cô đang định lên tiếng cãi lại thì bỗng thấy Lục Đông Thâm nhíu mày, trong lòng chợt tái lạnh. Biểu cảm của anh thay đổi trong khoảnh khắc, nụ cười trong ánh mắt hoàn toàn tan biến, khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt dọc sống lưng.

“Bên ngoài có người.” Anh hạ thấp giọng.

Tưởng Ly lập tức nhìn ra phía cửa.

Cửa căn nhà nhỏ có hai cánh. Sau khi họ đẩy cửa đi vào cũng đã tiện tay đóng lại, chỉ còn một khe hở nhỏ, để lọt ánh sáng bên ngoài vào, không thể nhìn được tình hình cụ thể.

Tưởng Ly không nghe thấy bất kỳ âm thanh khác lạ nào, nhưng thấy Lục Đông Thâm cảnh giác như vậy, cô cũng không dám hành động tùy tiện. Cánh tay dài của Lục Đông Thâm kéo tuột cô ra sau lưng, hai người trốn vào một góc khuất sáng.

Thật ra căn nhà nhỏ này làm gì có chỗ chốn, chỉ có điều ban nãy hai người họ đứng trước cửa sổ quá dễ lộ, đi ra bên cạnh cửa cũng không thực tế, vì nếu có ai vòng sang bên cạnh cửa sổ cũng có thể nhìn thấy họ rõ mồn một.

Ngoài cửa quả nhiên có tiếng bước chân.

Nhưng không bình thường.

Tiếng bước chân đó giống như đang kéo lê trên đất vậy, ma sát từng chút từng chút, vòng qua vòng lại trước cửa ra vào, thi thoảng còn che luôn cả khe hở nhỏ xíu kia.

Tưởng Ly thì thầm hỏi Lục Đông Thâm: “Có phải chủ nhân của căn nhà này quay về rồi không?”.

“Có thể lắm.” Anh kéo đầu cô vào lòng, nói nhỏ: “Nhưng đứng mãi ngoài kia không vào thật đáng ngờ”.

Tưởng Ly trầm mặc, lẽ nào đối phương cũng đã phát hiện ra trong nhà có người? Nếu như vậy thì hai bên giải thích qua lại là xong. Nhưng mà… cô bất ngờ nhớ lại mảnh xương ban nãy Lục Đông Thâm sờ lên. Cô quay đầu lại nhìn, bên cạnh miệng con hổ đích thực có một mảnh xương trắng ghê rợn. Thật sự là xương người sao?

Sống lưng chợt lạnh toát, ngay sau đó, cô rút con dao Phần Lan ra…

~Hết chương 56~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.