Người Tình Trí Mạng

Chương 606: Ngắt lời anh



Sau khi hỏi Nhiêu Tôn một vài câu liên quan khác, phóng viên bắt đầu dồn sự tập trung lên Thai Nghiệp Phàm. Có phóng viên kính nghiệp, có thể nói là đã tìm hiểu lại một lượt “ân oán giang hồ” của Skyline và Trường Thịnh lúc trước. Thế nên, việc Trường Thịnh lựa chọn hợp tác với Lục Môn dường như càng khiến người ta phải suy nghĩ, nguyên nhân phía sau cũng khiến mọi người tò mò vô cùng.

Nhưng câu trả lời của Thai Nghiệp Phàm cũng gần như tương tự Nhiêu Tôn, sau đó anh ta còn bổ sung một câu: “Trên thương trường, không có bạn bè tuyệt đối, càng không có kẻ thù vĩnh viễn.”

Một câu trả lời chuẩn mực như vậy luôn khiến người ta tâm phục khẩu phục, chí ít là không thể moi móc được gì.

Nhưng Tưởng Ly lại nhìn ra vấn đề.

Cô quá hiểu Nhiêu Tôn, câu nói đùa ấy của Nhiêu Tôn mới là câu nói thật. Vì vậy, cô đã sắp xếp ra được một câu chuyện rất có thể đã xảy ra.

Lục Đông Thâm đã dùng một chiêu lừa đảo, lúc lôi kéo đầu tư thì lấy danh nghĩa Trường Thịnh và Hoa Lực làm đảm bảo. Trường Thịnh có nguồn tài nguyên phong phú ở Nam Mỹ, Hoa Lực lại có chống lưng hùng hậu ở châu Á, cộng thêm bản đồ thị trường mà Lục Môn vốn sở hữu, một con lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, thế nên bên rót vốn sau khi suy nghĩ cũng đã vui vẻ hợp tác.

Đồng thời lúc này, có thể Lục Đông Thâm lại đang bàn bạc với cùng lúc với Hoa Lực và Trường Thịnh. Có một nguồn vốn mạnh mẽ cùng với ý muốn hợp tác của đối phương, vậy thì Hoa Lực và Trường Thịnh cũng không có lý do để chối từ. Huống hồ, việc hợp tác này là sự hợp tác giữa những kẻ mạnh, lợi ích tương lai có thể tính toán được.

Nói một cách khác, Lục Đông Thâm đã dùng Nhiêu Tôn và Thai Nghiệp Phàm để “lừa” AR đầu tư, rồi dùng AR và Thai Nghiệp Phàm để “lừa” Nhiêu Tôn, cuối cùng là dùng AR và Nhiêu Tôn để “lừa” Thai Nghiệp Phàm…

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân của Tưởng Ly, có lẽ bên trong Lục Đông Thâm cũng có một chút “lừa đảo”. Nhưng dù là AR đầu tư hay Nhiêu Tôn hoặc Thai Nghiệp Phàm thì đều là những người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, đối mặt với một dự án hợp tác khổng lồ như vậy, sao có thể đơn giản mắc câu? Quan trọng hơn vẫn là niềm tin dành cho viễn cảnh tương lai của Lục Môn.

Có phóng viên bắt đầu dồn câu hỏi về phía Tưởng Ly. Việc này cũng bình thường, dẫu sao bây giờ cô cũng nhảy vọt lên thành người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ Lục Đông Thâm, quyền lực to lắm.

Lục Đông Thâm ung dung không sợ hãi, nhưng chỉ cần là những câu hỏi ngờ vực Tưởng Ly, anh đều lần lượt chặn lại, đồng thời nói: “Liên quan đến những phát biểu ban nãy, từ vài ngày trước chúng tôi đã hoàn thành xong các thủ tục pháp lý cần thiết. Phu nhân của tôi đang nắm giữ những quyền kể trên một cách hợp pháp.”

Tưởng Ly lại bắt đầu mơ hồ.

Công chứng kiểu gì? Một người trong cuộc như cô còn không biết, không cần có mặt cô sao? Lục Đông Thâm làm việc đúng là kín kẽ.

Những suy nghĩ rối rắm cứ dồn đống lại, cuối cùng mọi thứ tạp nham bị một phóng viên kéo trở về thực tại: “Xin hỏi, trước khi kết hôn, hai vị đã công chứng tài sản chưa?”

Tưởng Ly sững người.

Lục Đông Thâm nói: “Không làm.”

Mọi người sửng sốt, có người truy hỏi: “Vì sao lại không làm?”

Lục Đông Thâm bật cười hỏi ngược lại: “Vì sao lại phải làm? Việc tôi và phu nhân làm công chứng tài sản trước khi cưới không quan trọng vậy chứ?”

Một câu nói khiến vị phóng viên kia á khẩu.

Suốt cả quá trình, Dương Viễn đều chống cằm xem trò vui, nhất là sau câu hỏi này, anh ấy không nhịn được, cười khẽ, thầm nghĩ trong lòng: Lại còn công chứng tài sản trước hôn nhân nữa, đằng nào chả của Tưởng Ly tất.

Thật ra chuyện này Dương Viễn quả thật từng nhắc nhở Lục Đông Thâm, dù sao đây cũng được coi là một quy định bất thành văn của những đám cưới nhà quyền quý. Nhưng Lục Đông Thâm đã nói một câu đáp lễ lại thiện chí của anh ấy: “Trước khi cưới công chứng làm gì chứ? Sau khi cưới của tôi đều là của cô ấy, không cần thiết.”

Lúc đó Dương Viễn cũng rất đứng hình, còn hỏi Lục Đông Thâm: Thế nào gọi là sau khi cưới của cậu đều là của cô ấy?

Lục Đông Thâm trả lời dứt khoát: “Mọi tài sản đứng tên tôi, tôi còn cần điều chỉnh một phần cổ phần để cô ấy dùng làm tài sản bảo đảm.” Sau đó ngẫm nghĩ thêm, anh lại nói: “Thực quyền vẫn nên có, an toàn một chút.”

Dương Viễn hỗn loạn, thế này thì đúng là “được ăn cả, ngã về không” rồi.

“Lục Đông Thâm, cậu có từng nghĩ, lỡ như… Tôi nói lỡ như thôi nhé, lỡ như có biến cố thì sao? Ý của tôi là, con người ta giàu có lên bản tính trời sinh khó mà giữ được. Tới lúc đó, cô ấy mà thật sự ai đi đường nấy với cậu thì cậu trắng tay rồi.”

Lục Đông Thâm mỉm cười, dùng hai luận điểm để phản bác: “Thứ nhất, bé con đâu phải chưa từng giàu có. Cô ấy là người giàu đến phát ngán rồi, thứ gì chưa từng thấy? Với thân phận trước kia của cô ấy, kiếm tiền còn dễ hơn chúng ta nhiều; Thứ hai, bé con không phải loại người như cậu nói, tôi tin cô ấy. Nói một cách khác, cho dù cô ấy thật sự thay lòng, tôi mất tất cả vào tay cô ấy, tôi cũng chấp nhận.”

Dương Viễn cảm thấy Lục Đông Thâm bị Tưởng Ly mê hoặc không hề nhẹ, bỏ tất cả để yêu một người thì có thể hiểu được, nhưng đây rõ ràng không phải là việc một Chủ tịch Lục Môn như anh nên làm.

Lục Đông Thâm nói: “Con gái nhà người ta đi theo tôi, tôi nên có trách nhiệm với người ta. Vả lại, cô ấy từng cứu tôi. Cả lúc ở Thương Lăng, không có cô ấy, nhà máy bị nuốt sớm rồi. Mạng của tôi do cô ấy cứu về, sự nghiệp của tôi do cô ấy bảo vệ, những thứ tôi cho cô ấy chẳng đủ đâu. Dương Viễn, cậu phải hiểu một chuyện. Không phải cô ấy có rời xa tôi hay không mà tôi không thể rời xa cô ấy được.”



Dương Viễn đổi sang tay kia để chống cằm. Người ta bảo tình yêu là ích kỷ, nhưng anh ấy lại nhìn thấy rất nhiều sự vô tư từ Lục Đông Thâm và Tưởng Ly. Có lẽ hai con người như vậy đến với nhau là thoải mái nhất. Trải qua bao sóng to gió lớn, bao khó khăn trắc trở, trong tình yêu sẽ có thêm sự đơn giản, bớt lằng nhằng.

Anh ấy ngưỡng mộ quá, haizz…

Những câu hỏi liên quan đến tình cảm nam nữ chung quy vẫn không phải trọng điểm của đám phóng viên. Quan trọng là, phàm là những câu nhạy cảm đều bị Lục Đông Thâm thản nhiên chặn lại.

Thế nên, có người hỏi một câu còn nhạy cảm hơn.

“Bốn năm trước, nhà máy sinh học của Lục Môn phát sinh sự cố. Dự án nghiên cứu công nghệ sinh học năm đó cứ thế bị gác lại. Bây giờ khởi động lại dự án công nghệ sinh học nhưng lại không thấy nhắc gì về chuyện năm đó, Lục Môn phải chăng có ý giấu giếm chuyện này? Còn nữa, dự án năm đó cũng liên quan tới lĩnh vực thần kinh. Nghe nói mọi đơn đặt hàng vẫn đang tạm gác, đồng thời còn có nạn nhân. Tất cả những việc này, tuy rằng lúc trước có người của Lục Môn ra mặt xin lỗi và thanh minh, nhưng chung quy chưa đưa ra được phương án giải quyết. Bây giờ, Lục tổng nên có lời giải đáp chứ?”

Vấn đề này tới rất trực diện, thật ra cũng khó mà né tránh. Cho dù hôm nay không được nhắc tới, sớm muộn cũng có người dị nghị. Dù sao thì việc Lục Đông Thâm tiếp quản Lục Môn cũng sẽ bắt đầu bằng việc mở rộng sản nghiệp sinh học.

Chuyện nhà máy bốn năm trước không dứt điểm, sẽ để lại hậu họa về sau.

Đối với việc này, thật ra Lục Đông Thâm đã sớm chuẩn bị tâm lý. Anh hơi đổ người về phía trước, đang định lên tiếng trả lời, ai ngờ có người ngắt lời anh.

Không phải ai khác, chính là Tưởng Ly.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng, vừa hay có thể chặn lại trước khi anh nói, không chút kẽ hở, không chút xung đột. “Chuyện nhà máy xảy ra sự cố bốn năm trước quả thực có liên quan đến việc khai thác công thức thuốc về thần kinh. Tuy rằng sự cố không phải do người làm, nhưng những thiếu sót trong vận hành liên quan rất lớn đến những khiếm khuyết trong việc nghiên cứu công thức. Thế nên, nói một cách nghiêm túc, cũng coi như gián tiếp do con người mà ra. Đối với việc này, Lục Môn từng công khai xin lỗi trước báo giới, đồng thời chồng tôi cũng đang không ngừng nỗ lực khắc phục.”

Câu nói này được Tưởng Ly phát biểu càng khiến mọi người kinh ngạc. Tất cả lần lượt xoay ống kính về phía cô. Lục Đông Thâm ngồi bên cạnh không ngắt lời cô, ánh mắt bình tĩnh từ đầu tới cuối, nhưng lại vô thức nhíu mày rất khẽ.

Có phóng viên gấp gáp hỏi: “Xin hỏi Lục phu nhân, sự khắc phục mà chị nói ám chỉ điều gì?”

“Chuyện này sẽ không lơ lửng ở đó. Lục Môn chắc chắn sẽ có một câu trả lời cho mọi người.” Tưởng Ly phát biểu hùng hồn: “Mọi thiệt hại gây ra do sự cố năm đó, Lục Môn đã ra sức gánh vác và giải quyết. Những đơn đặt hàng năm đó, Lục Môn cũng sẽ không gác lại. Chuyện công thức trước mắt cũng đang điều chỉnh lại từ đầu. Bốn tháng, bốn tháng sau tôi sẽ mang tới cho mọi người một thông tin hoàn toàn mới.”

~Hết chương 606~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.