Người Tình Trí Mạng

Chương 622: Thế này là sao?



"Được, vậy em sẽ bảo Ấn đại ca xem tình hình rồi chuẩn bị." Tưởng Tiểu Thiên nói câu này, nhưng sự lo lắng trong lòng thì chưa hề dừng. Cậu hắng giọng, dè dặt hỏi: "Gia à, chị có thể nói cho em biết rốt cuộc chị định đi đâu không? Lúc trước khi Đàm gia vẫn còn, chị đi đâu cũng nói với Đàm gia một tiếng. Bây giờ anh ấy không còn nữa, chẳng phải em chính là người thân nhất với chị sao? Chị phải nói với em một tiếng, lỡ như có chuyện gì, em cũng biết đi đâu mà tìm chị chứ."

Vừa dứt lời, cậu liền bị Tưởng Ly đánh một cái vào đầu: "Mong chị gặp chuyện lắm phải không?"

"Đâu có? Gia, chị đổ oan cho em rồi, sao em dám nghĩ vậy chứ?" Tưởng Tiểu Thiên ngồi sát xuống bên cạnh sofa, dựa vào người cô, thở dài.

"Trước kia em cảm thấy người đi người tới là chuyện quá đỗi bình thường, anh em tứ hải là nhà mà. Nhưng bây giờ, em lại cảm thấy quyến luyến tất cả mọi người, chỉ mong mọi người đều ở bên nhau, ban ngày bận rộn cuộc sống, buổi tối tụ tập uống rượu ăn thịt, hoài niệm quá khứ, chém gió phóng đại, em muốn sống một cuộc đời đơn giản như vậy. Gia à, chị có hoài bão, em rất hiểu. Chỉ là em muốn nói với chị, dù chị đi đâu, gặp phải chuyện gì, em cũng đều muốn chị hiểu vẫn còn đám anh em ở Thương Lăng bọn em, mọi người đều mong nhớ chị."

Tưởng Ly quay sang nhìn cậu, giơ tay xoa đầu cậu: "Lớn rồi đấy."

Tưởng Tiểu Thiên né tránh, đứng lên kháng nghị: "Coi em là con nít thật đấy à? Gia, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy, chị..."

Những lời sau đó đã bị tiếng gọi của Ấn Túc Bạch, người đang nướng thịt bên ngoài, ngắt ngang: "Trời ơi, khách quý, đến sớm không bằng đến vừa đúng lúc đâu."

Tưởng Tiểu Thiên vẫn định nói tiếp, Tưởng Ly đã ra hiệu về phía cửa: "Ra xem ai tới kìa."

Thấy vậy, Tưởng Tiểu Thiên chỉ biết thở dài.

Nhìn theo bóng lưng Tưởng Tiểu Thiên, Tưởng Ly tự cảm thán trong lòng. Nhớ lại năm xưa khi đi theo cô, Tưởng Tiểu Thiên vẫn chỉ là một cậu nhóc, từ sáng tới tối cười hi hi ha ha, giúp Đàm Chiến chạy đông chạy tây làm việc, làm gì cũng gọn ghẽ, cái miệng thì ngọt ngào, dĩ nhiên rất được cô yêu quý.

Con người cô sống tự do đã quen, chỉ thu nhận duy nhất một tên "đàn em" chạy việc vặt như Tưởng Tiểu Thiên mà thôi, cũng bởi vì Tưởng Tiểu Thiên suốt ngày ngồi bên cạnh chiếc ghế nằm của cô, thủ thỉ: Gia à, chị xem, chị họ Tưởng, em cũng họ Tưởng, chúng ta vốn là người một nhà, chị thu nhận em đi, em bảo đảm không gây phiền phức cho gia.

Chớp mắt đã bao năm trôi qua, Tưởng Tiểu Thiên lại ngồi bên chân cô, nói những lời ấy, trút hết tâm sự. Cô nghe ngoài tai nhưng xúc động tận đáy lòng.

Đứa em chân lon ton ngày nào cuối cùng cũng đã chín chắn. Hơn một năm qua, Tưởng Tiểu Thiên trưởng thành lên rất nhiều, hoặc có thể nói, sự ra đi của Đàm Chiến đã phá vỡ vòng tròn sống thoải mái của mọi người, khiến họ buộc phải đối mặt với thế giới gian ác, bỏ đi cách sống tự tung tự tác, biết nhìn thế sự mà sống.

Đang mải nghĩ thì có người đẩy cửa ra.

Ngay sau đó có tiếng gọi rối rít của Tưởng Tiểu Thiên: "Gia! Chị xem ai đến này!"

Tưởng Ly cảm thấy ồn ào, đầu óc cứ giật lên từng cơn...

Bao cảm khái ban nãy... coi như cô chưa bày tỏ. Thật ra cô muốn nói rằng, có lẽ câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" này là thật.

Người bước vào là Nhiêu Tôn. Tưởng Tiểu Thiên cúi đầu như tới nhận tiền thưởng vậy. Nguyễn Kỳ cũng tới, đi theo ngay sau Nhiêu Tôn. Khoảnh khắc cô ấy nhẹ nhàng khoác tay Nhiêu Tôn, Tưởng Ly nhạy bén liếc thấy tia sáng nơi ngón áp út của cô ấy.

Cầu hôn rồi?

Tối nay đúng là "song hỉ lâm môn" đấy.

"Mũi của hai người cũng thính thật đấy, ngàn dặm xa xôi mà vẫn ngửi được mùi thịt nướng ở Thương Lăng." Tưởng Ly không đứng dậy, chỉ dọn hết mấy thứ đồ trong tay sang bên cạnh.

Đầu kia, Tưởng Tiểu Thiên khá phấn khích: "Thế nên, hôm nay là một ngày tốt. Gia quay về, hai người cũng tới, hôm nay không say không về rồi."

"Tưởng Tiểu Thiên." Tưởng Ly lên tiếng, giọng nói hờ hững: "Em ra ngoài đi đã."

Bao nhiêu nhiệt tình của Tưởng Tiểu Thiên như bị tắt ngấm, cậu ngẩn ra giây lát, rồi ngước mắt len lén quan sát sắc mặt Nhiêu Tôn. Anh ấy không nói nhiều lời dư thừa, chỉ nhìn Tưởng Ly chằm chằm, góc nghiêng không thể nhận ra cảm xúc của anh ấy. Nhưng thoạt nhìn có vẻ như anh ấy không về đây để ôn chuyện cũ, sắc mặt rất lạnh, toát ra một thần thái khiến người ta khó thở, làm Tưởng Tiểu Thiên bất chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Nhiêu Tôn, lúc đó Nhiêu Tôn cũng khiến người ta sợ hãi như vậy.

Tưởng Ly không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Nhiêu Tôn, từ tốn lên tiếng: "Ra ngoài đi."

Nhận được lệnh, Tưởng Tiểu Thiên lập tức chạy lẹ như chân bôi mỡ.

Cửa lớn Lâm khách lầu đóng lại, bầu không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề hơn. Tưởng Tiểu Thiên ra ngoài rồi thấy không yên tâm, lại nhìn vào trong qua cửa sổ.

Nhiêu Tôn ra hiệu cho Nguyễn Kỳ. Nguyễn Kỳ không cần đợi anh ấy nói nhiều, đi tới trước cửa sổ, đóng toàn bộ các cánh cửa lại, rồi qua lớp kính tiếp tục kéo kín rèm cửa vào trước cái nhìn của mọi người.

Tạo thành một không gian hoàn toàn kín.

Động tác này khiến những người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.

Ấn Túc Bạch hỏi Tưởng Tiểu Thiên đã xảy ra chuyện gì, Tưởng Tiểu Thiên sao có thể nói rõ ràng? Ngẫm nghĩ một lúc, cậu nói với mọi người, tóm lại có lẽ là xảy ra chuyện rồi, trông Tôn thiếu có vẻ không hiền lành cho lắm.

Một câu "không hiền lành" đã khiến mọi người đề cao cảnh giác.

Tưởng Tiểu Thiên càng ngẫm nghĩ càng thấy không yên tâm, bò rạp lên cửa sổ lắng nghe, cũng không nghe thấy gì. Có trách thì trách năm xưa Đàm gia tiếp quản Lâm khách lầu, đưa ra yêu cầu rõ ràng là phải làm cửa sổ có cách âm tốt, bây giờ thì đúng là... tốt đến mức không nghe lọt được một tiếng động nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định thông báo với Lục Đông Thâm một tiếng, mặc kệ đầu bên kia đang là mấy giờ, cậu nhanh chóng nhắn một tin nhắn qua, ý đại khái chính là Nhiêu Tôn đã tìm tới nhà với bộ mặt hung thần như thế nào, có vẻ như định đập phá.

Sau khi gửi xong, Tưởng Tiểu Thiên cảm thấy hào sảng, thậm chí còn cảm động vì việc làm anh dũng của mình. Đối với Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm, cậu vẫn biết phân biệt thân sơ. Tuy rằng trước đó qua vài lần tiếp xúc, cậu cảm thấy Nhiêu Tôn không tệ, nhưng dẫu sao Lục Đông Thâm mới là người đàn ông của Tưởng gia, mà tâm tư của Nhiêu Tôn với Tưởng gia cậu biết rõ. Có cậu ở đây, Nhiêu Tôn tuyệt đối không thể làm mấy hành động "đào góc tường".

Lục Đông Thâm nhắn lại rất nhanh.

Tưởng Tiểu Thiên lướt qua, sững người.

Tin nhắn hồi đáp chỉ có một chữ: Tốt.

... Thế, thế này là thế nào?

Bên trong Lâm khách lầu lại là một cảnh tượng khác.

Sau khi kéo rèm cửa vào, Nguyễn Kỳ quay trở về bên cạnh Nhiêu Tôn, vô thức nhìn sắc mặt anh, sau đó âm thầm kéo vạt áo của anh.

Tuy rằng bình thường Nhiêu Tôn rất cưng chiều cô, mặc cho cô nói sao cũng được, nhưng một khi anh giận lên thì thật ra Nguyễn Kỳ cũng hơi e dè.

Sau khi nhận được tin nhắn của Lục Đông Thâm, Nhiêu Tôn bèn điều động phi cơ riêng. Lúc đó Nguyễn Kỳ rất sửng sốt. Chuyện gì mà gấp đến mức ấy? Nhiêu Tôn thì chỉ nói một câu: Em thắng rồi.

Những lời thêm sau không nói nữa, nhưng Nguyễn Kỳ hiểu.

Nói thật, tuy rằng lúc trước cô luôn tự tin với việc Tưởng Ly sẽ đi sa mạc nhưng phải đến ngày hôm nay cô quả thật cảm thấy tâm trạng nặng nề. Rõ ràng lần này Tưởng Ly định một thân một mình.

Dọc đường, sắc mặt Nhiêu Tôn không tốt chút nào. Anh im lặng tưởng chết, khác hẳn vẻ ba hoa thường ngày. Đến tận bây giờ, Nguyễn Kỳ thật sự sợ hãi Nhiêu Tôn nổi nóng lên. Chuyện này rắn chọi rắn là hoàn toàn không thể. Hơn nữa Lục Đông Thâm chỉ gửi tin nhắn không xuất hiện, rõ ràng đã bị Tưởng Ly khống chế rồi. Tuy rằng chuyện này khiến Nguyễn Kỳ rất sửng sốt nhưng cô tin Tưởng Ly có bản lĩnh ấy.

Một khi Nhiêu Tôn cũng rắn, thì hậu quả chắc sẽ không khác gì Lục Đông Thâm.

~Hết chương 622~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.