Khu vực trực thăng đậu chính là khu vực có tín hiệu.
Đám Tưởng Ly muốn trở về địa điểm tập hợp ban đầu sẽ phải một lần nữa vượt qua sa mạc đen và những nơi địa hình khá thấp, tín hiệu mù của sa mạc mênh mông này. Cho dù đi không nghỉ ngơi thì một ngày cũng chưa thể tới được.
Đường về kỳ thực họ đã gia tăng tốc độ.
Suốt dọc đường, ông già chỉ im lặng, xua đàn lạc đà đi từng bước từng bước. Con lạc đà Tưởng Ly cưỡi có cái đầu không nhỏ, bước đi vững chãi. Những lúc khó chịu, cô sẽ hơi ngả người dựa vào bướu của nó. Nguyễn Kỳ đi song song với cô, chăm sóc suốt dọc đường, khi nào thấy cô khó chịu sẽ ra sức đút đồ ăn cho cô, ăn đến mức cô muốn nôn. Thật ra những lúc nằm dựa. thân lạc đà cứ lắc lư làm dạ dày của cô cũng nhộn nhạo theo.
Nhiêu Tôn cảm thấy răn dạy là chưa đủ, mắng cô: "Nôn ra em cũng phải ăn cho anh. Em mà về nhà với cái bộ dạng này, người ấy nhà em không chém chết anh không hả!"
Nhiêu Tôn buông một câu: "Còn cần phí lời sao! Đều sợ."
Tưởng Ly lườm nguýt, con người ta đi ra nơi hoang dã ai cũng tự giải phóng bản thân, một chút giấu giếm che đậy cũng không còn nữa.
Đêm xuống, Nguyễn Kỳ lo lắng cho vết thương của Tưởng Ly, bèn ngủ chung một lều với cô.
Cả buổi tối Tưởng Ly đều viết cái gì đó. Cơ thể cô vốn đã yếu, viết đến khi mồ hôi chảy ròng ròng, tinh thần đó khiến Nguyễn Kỳ những tưởng cô định chuyển nghề, từ nay sang làm nhà văn chứ.
Suốt cả quá trính, Nguyễn Kỳ đều làm nhiệm vụ bưng trà rót nước, thi thoảng lại thấm mồ hôi cho cô. Viết xong, Tưởng Ly gập sổ tay lại, bỏ vào trong ba lô, bắt đầu vờ vịt: "Đúng là ngại nhất khi phải nhận ơn huệ của người đẹp. Nguyễn cô nương, tôi phải suy nghĩ thật kỹ xem phần tình cảm này nên báo đáp cô thế nào."
"Lo cho cô trước đi đã, ơn huệ gì đó cứ ra khỏi sa mạc đã rồi tính. Đời người còn dài, tôi không vội đòi phần tình nghĩa này của cô đâu, chẳng phải tình càng nợ lâu, lãi càng nhiều sao?" Nguyễn Kỳ rót nước, đưa thuốc cho cô, còn đích thân mớm vào miệng Tưởng Ly: "Sao cô không nghĩ sau này phải làm sao. Nhìn tình hình này, Huyền thạch quả thật rất khó khai thác, không thể kiếm lợi từ mạng người được phải không?"
"Đương nhiên không thể tiếp tục khai thác nữa." Tưởng Ly uống thuốc, rồi dùng thêm một ít thuốc bột giảm đau. Cô chui vào trong túi ngủ co ro nửa người, mái tóc dài xõa ra ngoài trông như một đám rong biển dày đặc, càng tôn lên khuôn mặt trắng nhợt của cô, khiến Nguyễn Kỳ cũng không dám nhìn nhiều.
"Trên thực tế, tôi khai thác chỗ chất kết tinh này cũng chỉ để chứng thực suy đoán của mình."
"Suy đoán gì vậy?"
Tưởng Ly liếm môi, hạ giọng xuống cực thấp: "Chắc cô biết định luật bảo toàn năng lượng chứ, thật ra một loại nguyên liệu diệt vong ắt sẽ có một loại nguyên liệu mới xuất hiện."
Nguyễn Kỳ ngập ngừng, sát lại gần cô, hỏi nhỏ: "Ý của cô là, vật thay thế cho Huyền thạch?"
"Không sai, trước kia tôi nghĩ Huyền thạch là không thể thay thế. Một loại khoáng vật có thể lấy được khoáng dịch là chuyện vô cùng hiếm gặp trong vô số các loại nguyên liệu." Tưởng Ly nói: "Nhưng hôm nay nhìn thấy Huyền thạch rồi, suy nghĩ của tôi đã khác. Có lẽ, kỳ thực vật thay thế cho Huyền thạch đã ở bên cạnh tôi từ lâu, chỉ là trước kia chưa nghĩ tới mà thôi."
"Hả?"
"Cuộc đời chính là kiểu vòng vèo như vậy, đương nhiên, tôi vẫn cần chứng thực." Tưởng Ly nói tới đây bèn buông một tiếng thở dài nặng nề: "Huyền thạch là thứ vẫn không nên động vào thì hơn, quá hủy diệt con người. Cho dù công thức của nó giá trị trên trời đến mấy cũng không thể mang mạng người ra làm điều kiện tiên quyết được."
Nguyễn Kỳ vòng hai tay ôm chân, tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.
Tưởng Ly lật người, đầu ngón tay bị thường đặt thẳng ra bên ngoài túi ngủ. Sau đó cô lại thở dài, giống như nói với Nguyễn Kỳ, cũng giống như tự nhủ với bản thân: "Nhất định phải chứng thực chứ, mà kiểu gì cũng chứng thực được, một người thông minh như tôi cơ mà."
Nguyễn Kỳ: "..."
Trong lều yên ắng một lúc lâu, Tưởng Ly nằm trong túi ngủ mãi không có động tĩnh gì. Nguyễn Kỳ thấy cô không nói gì hồi lâu bèn nhìn chăm chăm vào gáy cô, hỏi: "Cô ngủ rồi sao?"
Không động tĩnh.
Xung quanh cũng im phăng phắc.
Giống như, đến cả một hạt cát cũng không động đậy.
Nguyễn Kỳ giật mình, không hiểu sao lại thấy lạnh ngắt. Cô ấy từ từ bỏ sát lại gần Tưởng Ly, chầm chậm hướng đầu ngón tay trỏ của mình về phía mũi cô... Bất thình lình, Tưởng Ly ngồi bật dậy.
Làm Nguyễn Kỳ sợ quá hét lên một tiếng.
Tưởng Ly bình thản, vẫn quấn người trong túi ngủ, thoạt nhìn giống như nằm đơ ra vậy.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vọng vào tiếng của Nhiêu Tôn, vừa sốt ruột vừa cảnh giác: "Sao vậy?"
Nguyễn Kỳ nhìn Tưởng Ly chằm chằm, thấy cô đã đảo mắt qua, mới thở phào, nói vọng ra ngoài: "Không sao đâu, em tưởng cô ấy chết rồi."
"Hả?"
"Anh đi ngủ đi, đừng lo lắng nữa." Nguyễn Kỳ nói.
Đợi bên ngoài im hẳn, cô ấy mới nhìn Tưởng Ly trân trân, nghiến sắp đau cả răng, quát nhỏ: "Cô nghĩ ai cũng bạo gan như cô sao? Đóng giả xác chết à!"
Tưởng Ly nhìn lại cô ấy rồi bỗng nhiên bật cười. Cười đến mức Nguyễn Kỳ sởn tóc gáy. Suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ấy lại biến thành: Không lẽ bị thứ gì nhập vào người? Dẫu sao đây cũng là di chỉ, bỏ qua cái giếng Huyền thạch kia thì chẳng phải vẫn còn đài tế sao, ai biết được bên trong còn cái gì...
Đang mải nghĩ thì nghe thấy Tưởng Ly nói: "Tiểu Nguyễn Nguyễn, cầm giúp tôi ba lô qua đây đi."
Nguyễn Kỳ thật tình muốn một chưởng tát chết cô.
Cô ấy giật lấy ba lô, đặt trước mặt cô. Tưởng Ly lại ngồi thẳng, cười nói: "Mở ba lô ra đi nào."
"Cô bị thương đầu ngón tay chứ có phải bại liệt toàn thân đâu. Coi tôi là nha hoàn sai bảo đấy à? Còn dọa người nữa." Nguyễn Kỳ phẫn nộ bất bình, nhưng nói gì thì nói, vẫn làm theo lời Tưởng Ly bảo.
Kéo khóa ra, mở rộng miệng ba lô, những thứ bên trong được xếp thành từng lớp, đa dạng phong phú.
"Lấy cái gì?"
Tưởng Ly dùng cằm chỉ chỉ, quả nhiên muốn bại liệt toàn thân, rồi uể oải nói: "Cô nhớ kỹ nhé. Lỡ như, tôi nói lỡ như thôi nhé, nếu tôi không ra được khỏi sa mạc, cô nhất định phải mang ba lô của tôi ra ngoài, tìm đến Quý Phi, đưa cho cô ta túi đựng ống nghiệm và cuốn sổ tay trong ba lô."
"Quý Phi?" Nguyễn Kỳ kinh ngạc.
Tưởng Ly gật đầu: "Đúng vậy, Quý Phi."
Nguyễn Kỳ không hiểu, thế này là sao? Chẳng phải Tưởng Ly và Quý Phi không hợp nhau ư? Bất thình lình, cô ấy nhớ lại lúc trước Tưởng Ly hỏi mình và Quý Phi hiện giờ còn liên lạc hay không...
Cô ấy đổ người về trước, sờ tay lên trán Tưởng Ly.
Tưởng Ly lườm nguýt: "Không sốt đâu."
"Không sốt sao lại nói năng linh tinh rồi? Sao cô có thể không ra ngoài được? Vết thương của cô ổn rồi mà? Sắc mặt tuy hơi thiếu máu, sức khỏe cũng hơi yếu một chút, nhưng đâu có đến mức phải ở lại trong này? Cô yên tâm, cho dù là cõng, chúng tôi cũng phải cõng cô ra ngoài."
"Ý của tôi là..."
"Tôi hiểu, cô đang đề phòng chuyện bất trắc." Nguyễn Kỳ ngắt lời: "Vậy chúng ta giả thiết cô không ra được ngoài thật, thì vì sao phải đưa chúng cho Quý Phi? Chẳng phải nên đưa cho Lục Đông Thâm ư?"
Tưởng Ly cuối cùng vẫn thấy mệt mỏi, nằm lại xuống, thở dài: "Cô đưa cho Lục Đông Thâm thì ích lợi gì? Anh ấy là người làm ăn, đâu có phải chuyên gia. Cô cứ nghe lời tôi đi, tóm lại cứ đưa cho Quý Phi là được."
Nguyễn Kỳ trách: "Với khả năng sinh tồn ngang bướng của cô, ai cũng có thể không ra khỏi sa mạc nhưng cô chắc chắn có thể."
Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn cô ấy, cười: "Kể cũng phải, lần này tới sa mạc tôi phát hiện ra bản chất của mình rồi."
Lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi...
"Si mật." Tưởng Ly tìm một tư thế dễ chịu: "Tôi chính là một cây si mật, trong một hoàn cảnh ác liệt cỡ nào tôi vẫn vượt lên và sống sót. Rất ngoan cố, rất ngoan cố... Rất ngoan... cố..."
Im ắng.
Nguyễn Kỳ thò đầu ra nhìn, ngủ mất rồi.
Cô ấy một lần nữa kiểm tra trán Tưởng Ly, xác định nhiệt độ bình thường, nhịp thở ổn định rồi mới nhìn xuống ngón tay của cô, không có vấn đề gì. Bấy giờ Nguyễn Kỳ mới có thể thở phào.
Nhớ lại câu nói ban nãy của Tưởng Ly, Nguyễn Kỳ phì cười: "Cố gắng ngủ một giấc thật ngon đi, cô nàng si mật."