Khoảng thời gian này, những cuộc gặp mặt tiếp khách, từ chối được buổi nào Lục Đông Thâm đều từ chối.
Trong thương trường đồn rằng, Chủ tịch mới của Lục Môn rất khó mời mọc, rất nhiều buổi tiếp khách đều do trợ lý đặc biệt ra mặt, nếu không sẽ là Phó tổng giám đốc tập đoàn đi thay.
Truyền thông thì đồn đại Chủ tịch mới nhậm chức của Lục Môn là người kín tiếng nhất, không dễ tiếp cận như hồi trước. Bây giờ anh rất hiếm khi làm truyền thông cá nhân dưới bất cứ hình thức nào, không bao giờ hợp tác với báo chí, cho dù là các tờ báo chính thống cũng không nể mặt.
Người bình thường thì đồn thổi, Thái tử gia Lục Môn, Chủ tịch mới nhậm chức là người si tình nhất. Người vợ mới cưới không từ mà biệt, anh vẫn một mình ôm căn phòng trống trải, si khờ chờ đợi người về, chưa bao giờ thấy anh tìm niềm vui mới, mờ ám với bất kỳ cô gái nào.
Bên ngoài những lời đồn đại như thế không hề dừng lại, bên trong lại có Hội đồng quản trị gây áp lực. Một là họ muốn tìm hiểu ngọn ngành tình hình sức khỏe của Lục Đông Thâm. Hai là họ muốn truy cứu lời hứa lúc trước của Tưởng Ly tại buổi họp báo.
Lục Đông Thâm dành hết tư tâm vào việc theo dõi hành tung của Tưởng Ly, những lúc không có tin tức gì, anh sẽ ngồi trong vườn hoa, một mạch tới rất khuya.
Trước khi đi, Tưởng Ly để lại một số mầm giống hoa, còn đều là giống già, được vận chuyển bằng đường hàng không từ rất xa tới, đặc biệt để ở nhà cho Lục Đông Thâm, bảo anh bất luận thế nào cũng phải trồng chúng và nuôi sống được chúng.
Việc này quả thực làm khó Lục Đông Thâm.
Một người xưa nay chưa bao giờ tỉ mẩn cây cỏ, cũng không yêu quý gì cây cỏ, vừa bắt tay vào làm đã phải nhận một công việc trồng trọt mang độ khó cao như thế này, hơn nữa còn trong điều kiện Tưởng Ly chưa hề truyền thụ lại chút kinh nghiệm nào. Nói một cách khác, phải tới khi Tưởng Ly đi rồi, Lục Đông Thâm mới biết, ở nhà mình còn nhiệm vụ.
Mấy ngày đầu tiên, tâm tư của Lục Đông Thâm hoàn toàn không dồn vào việc này. Sau khi giải quyết xong công việc, ngày nào trong đầu anh cũng chỉ băn khoăn một chuyện là làm sao phá vỡ được vòng vây, không bị đám vệ sỹ kia theo dõi nữa. Về sau, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp với năng lực của Tưởng Ly, chỉ còn biết thuận theo tự nhiên.
Tưởng Ly mất liên lạc, Lục Đông Thâm sốt ruột hơn bất kỳ lúc nào, nhưng biểu hiện bên ngoài của anh lại bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào. Anh bắt đầu gieo các giống hoa cỏ, người làm vườn trong nhà chính là thầy giáo tuyệt vời nhất.
Người này thường ngày không hay nói chuyện, cũng biết rõ Lục Đông Thâm thích yên tĩnh ghét ồn ào. Có điều lúc chỉ đạo, nhất là liên quan tới Tưởng Ly thì nói cực nhiều, điểm này khá giống với quản gia.
"Phu nhân để lại nhiều giống hoa lắm, lô giống này đều có tuổi đời không dưới năm mươi năm, thế nên đều rất đắt và quý, cậu nhất định phải có tâm một chút."
"Trong số những giống hoa già, phu nhân thích nhất là cây mai trắng ngọc điệp, trước khi đi đã dặn đi dặn lại là nhất định tôi phải nhìn tận mắt, chỉ tận tay để anh nuôi sống được nó, tuyệt đối không thể để nó chết."
Ừm...
Lục Đông Thâm trước giờ vẫn rất thích vượt qua các cửa ải khó khăn mà.
Thế là, người làm vườn bắt đầu lải nhải.
"Người Trung Quốc cổ thích mai. Mai đứng đầu các loại hoa, vua của vạn hoa. Muốn trồng mai cần sự tỉ mỉ cao, không thể ngại khó ngại khổ. Nếu nuôi dưỡng không chu đáo, các lớp cánh mai sẽ không đẹp. Cây mai mà phu nhân để ý có thể nói là tinh phẩm, càng phải tận tâm, chu đáo."
"Thưởng mai quý ở chữ "thám*", thám mai phải dùng mắt ngẫm ra được sắc, hương, hình, vận, thời..."
*Thám: thăm dò, tìm hiểu, khám phá, đào sâu.
"Hoa mai có "tứ quý" và "tứ bất quý", cần thưa chứ không cần dày, gần khép chứ không cần mở, cần gọn chứ không cần phô, cần già chứ không cần mới..."
Lục Đông Thâm ngắt lời người làm vườn, hỏi ông ấy: "Tôi có thể trồng tạm loại hoa nào khác trước không?"
"Đương nhiên là có thể." Người làm vườn nghiêm túc trả lời: "Nhưng cây mai trắng ngọc điệp này vẫn phải trồng. Nếu cậu trồng thành công, tôi nghĩ phu nhân quay về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui."
Câu nói cuối cùng của người làm vườn chạm trúng trái tim anh.
Khi quản gia đi ra vườn hoa thì nhìn thấy Lục Đông Thâm tay đeo găng, chân đi ủng, đang chăm chú trồng cây hoa mai đó một cách nghiêm túc, găng tay và ủng đều dính đất. Quản gia ở nhà họ Lục đã lâu năm, có những lời vẫn dám nói trước mặt Lục Đông Thâm.
"Đây chẳng phải là cây mai trắng ngọc điệp mà phu nhân thích nhất sao? Cậu chủ nhà ta mà trồng được cây mai này cho thiếu phu nhân xong thì hết hẳn bệnh ưa sạch sẽ."
Sau đó ông ấy lại say sưa nói: "Hoa mai đầy khí tiết, có điều khi bị sâu bọ phá hoại cũng rất phiền phức. Cậu chủ à, cây mai này cậu phải để tâm một chút, để nó chết, thiếu phu nhân không tha cho cậu đâu."
Người già có điểm tốt và cũng có điểm không tốt của người già, ví dụ như cách xưng hô của họ luôn thay đổi. Bao năm qua đa phần quen gọi anh là cậu chủ. Nhưng mỗi lần nghe thấy Lục Đông Thâm đều sửa lại, quản gia cũng nghe lời, trong một số trường hợp sẽ gọi anh là "tiên sinh", những cách xưng hô quy củ đối với ông ấy cũng không quá đáng ngại.
Vậy mà có lúc vẫn quên, nhất là những người làm vườn, đầu bếp hay bác sỹ gia đình. Những người này cũng đều phục vụ ở Lục Môn nhiều năm, vì vậy có lúc cũng hỗn loạn về mặt xưng hô.
Đôi khi Dương Viễn nói với Lục Đông Thâm: Lục Môn nhà cậu nghe bảo nổi tiếng là quy củ, thế sao người làm đến cả xưng hô cũng không xong thế.
Lục Đông Thâm cũng chẳng tính toán, xưng hô thôi mà, mặc kệ họ đi.
Ngược lại, Tưởng Ly lúc mới đến bất thình lình nghe xưng hô ấy thì cười nghiêng ngã, hỏi quản gia: "Nếu ông gọi anh ấy là cậu chủ thì cũng nên gọi tôi là thiếu phu nhân hoặc cô chủ chứ?"
Quản gia nói "vâng".
Nghe câu này, Tưởng Ly mãn nguyện lắm, liên tục vỗ tay khen hay: "So với cách gọi "phu nhân" thì khí thế hơn nhiều."
Sau đó cô nói với anh: Đông Thâm, Đông Thâm. Anh bảo hôm nào em đi may một chiếc xường xám có được không? Kiểu xẻ tới tận hông ấy, kiểu gì cũng phải ăn mặc cho phù hợp với phong cách "đình viện" và "đại biệt viện" của chúng ta chứ?"
Khiến Lục Đông Thâm câm nín.
Nhưng người nói vô tư, người nghe có ý. Mỗi đêm khi sắp tới màn quấn quýt vui vầy, Lục Đông Thâm lại thật sự mong chờ một hôm nào đó cô diện một bộ xường xám xẻ tới hông...
Thấy quản gia cũng bắt đầu nói, Lục Đông Thâm mới chợt nhớ ra ông ấy bình thường cũng là cao thủ trồng hoa, vội ngắt lời: "Có chuyện gì không?"
Quản gia thông báo rằng Phó tổng giám đốc Dương đã tới.
Trái tim Lục Đông Thâm hơi nặng hơn một chút. Bây giờ đối với anh mà nói, Dương Viễn là người vừa mong gặp nhưng cũng sợ gặp.
Lần này tới nhà, Dương Viễn cũng ra dáng lắm, mang theo đồ ăn và rượu ngon. Có điều, rượu là để cho Dương Viễn uống. Nói theo lời của Dương Viễn thì: Tưởng Ly trước khi đi có dặn tôi phải quản lý kỹ rượu của cậu.
Anh ấy đi thẳng ra vườn hoa. Quản gia và người làm vườn đều rút lui trước. Dương Viễn đi loanh qua loanh quanh bên cạnh cây mai trắng ngọc điệp Lục Đông Thâm vừa trồng xuống, miệng chẹp chẹp ngợi khen: "Không tệ đâu. Tôi quen cậu nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu tu tâm dưỡng tính như vậy đấy. Công nhận thật, cưới Tưởng Ly về quả nhiên khác biệt, nơi này càng ngày càng giống một tổ ấm."
"Có tin tức sao?" Lục Đông Thâm rửa tay, hỏi thẳng.
Dương Viễn thở dài: "Tôi biết ngay mà, ý nghĩa của tôi đối với cậu bây giờ mà nói chính là tìm Tưởng Ly. Lục Đông Thâm, tình nghĩa anh em chúng ta không nên vì một cô gái mà đi tới bước đường không còn gì để nói như bây giờ chứ?"
Nói tới đây, anh ấy thấy Lục Đông Thâm rất bình tĩnh thâm trầm nhìn mình, bèn hắng giọng: "Nhiêu Tôn đã mang theo súng bắn pháo sáng vào khu mất tín hiệu. Người của chúng ta nhìn thấy tia pháo sáng, chứng tỏ họ đang trên đường quay ra rồi. Người của hai bên dựa vào vị trí đại khái của pháo sáng đã bắt đầu lên kế hoạch tiếp ứng. Họ sẽ tìm đường tới đó, tập hợp với Tưởng Ly và mọi người."
Lục Đông Thâm khẽ đáp: "Coi như Nhiêu Tôn nhanh nhạy."
"Có thể cho tôi chút thể diện không?" Dương Viễn nửa đùa nửa thật: "Coi như tôi cũng mang tới tin lành phải không? Yên tâm đi, người đông sức mạnh lớn, dựa theo vị trí súng bắn mà tìm sẽ không sai đâu. Họ đi ra còn đội tiếp viện đi vào, sẽ tập trung ở trung điểm. Một là sẽ không quá nguy hiểm, hai là còn có thể bổ sung đồ ăn thức uống cho Tưởng Ly. Một khi tín hiệu được kết nối lại, Tưởng Ly nhất định liên lạc với cậu ngay lập tức."
Lục Đông Thâm dựa vào ghế, ra hiệu về phía vườn hoa: "Khi nào đám người kia được điều đi, cậu mới được lấy lại thể diện."
"Vậy thì cậu cứ ngồi đó xị mặt đi." Dương Viễn ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, cầm bình trà lên tự rót, chậm rãi nói: "Đằng nào thì tôi cũng quen rồi."