Nghe xong câu này, cả người Nguyễn Kỳ như sắp liệt.
Ông già là người nắm rõ nhất mọi tình huống trong sa mạc, thậm chí có thể nói bao năm nay những vụ án mất tích ở trong sa mạc cũng kha khá, mất tích thế nào ông cũng biết rõ. Ông nói không tìm được nữa, có khi nào là thật sự vô vọng?
Cô ấy gắng gượng chống đỡ tinh thần ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm, hy vọng anh có thể nói ra một câu gì đó vớt vát lại chút niềm tin cho cô ấy.
Ánh mắt Lục Đông Thâm giá lạnh, hệt như bị phủ một lớp sương tuyết, anh dằn mạnh từng chữ, kiên quyết: "Một ngày chưa tìm được tìm một tháng, một tháng chưa tìm được tìm một năm, một năm chưa tìm được tìm mười năm, sống phải thấy người..." Nói tới đây anh ấy ngừng lại, bờ môi mím vào sắc lẹm, lát sau bổ sung một câu: "Chết phải thấy xác."
***
Chết phải thấy xác.
Dương Viễn hiểu rõ, câu nói cuối cùng này bật ra khỏi miệng Lục Đông Thâm coi như một lần lăng trì. Mà từ hành động của Lục Đông Thâm thì anh chỉ hướng vào tình huống "sống phải thấy người".
Không ai có thể ngăn cản sự kiên quyết của Lục Đông Thâm, hơn nữa anh đã tới thẳng đây, có cản có ngăn cũng vô ích. Sau khi thăm Nguyễn Kỳ xong, hỏi hết một lượt những điều cần hỏi, Lục Đông Thâm liền quyết định đi sa mạc, đích thân dẫn đội cứu hộ.
Trước khi đi, anh đưa ra yêu cầu với ông già, hy vọng ông có thể cùng đi với họ.
Ông già thở dài, hỏi anh: "Rõ ràng cậu biết hy vọng mong manh còn muốn đi? Gặp phải cát chảy, khả năng sống sót gần như là không có, chuyện sinh tử của con người có số, đây có lẽ chính là ý của ông trời."
Lục Đông Thâm nghiến răng nói: "Tôi không phải là người tin vào số phận."
Thật ra ông già cũng không định từ chối, thấy anh kiên quyết như vậy, ông bèn cảm khái: "Cậu và cô gái muốn lấy Huyền thạch đúng thật là, haizz, tính cách giống nhau như đúc. Dù rằng ngay từ ban đầu tôi đã nhắc nhở họ vô số những nguy hiểm trong quá trình lấy Huyền thạch nhưng người do tôi dẫn vào trong, không đưa ra ngoài được tôi cũng có trách nhiệm, áy náy vô cùng. Tôi đi theo cậu."
Chuyện Lục Đông Thâm vào sa mạc kiếm người bị Dương Viễn cố gắng giấu nhẹm đi, để anh có thể tập trung tìm kiếm, ngoài ra cũng là để bảo đảm an toàn cho Lục Đông Thâm.
Sau khi biết chuyện này, Lục Chấn Dương ăn không ngon, ngủ không yên, vì Tưởng Ly, cũng là vì con trai cả của mình. Trước khi vào trong sa mạc, Lục Đông Thâm gọi điện thoại vỗ về Lục Chấn Dương. Lục Chấn Dương cũng hiểu ý của anh, những câu lo lắng quá không thể nói thành lời, chỉ còn biết dặn đi dặn lại anh phải chú ý an toàn.
Đồng thời lúc này ông cũng muốn cử thêm vài nhân lực tới nhưng bị Lục Đông Thâm cản lại. Một là bên này vẫn còn đám vệ sỹ trước đó điều qua, hai là Lục Môn không tiện gióng trống khua chiêng.
Điều người từ Thương Lăng là thiết thực nhất.
Sau khi biết chuyện, Tưởng Tiểu Thiên và Ấn Túc Bạch không nói không rằng, lập tức chiêu tập các anh em, chọn không ít thanh niên trai tráng khỏe mạnh qua chi viện, hơn nữa quá trình tổ chức rất nghiêm ngặt. Tưởng Tiểu Thiên không nói rõ nguyên nhân với họ, chỉ nói: Tưởng gia có nạn, nơi phải đến lần này có thể nguy hiểm tới tính mạng, ai không muốn đi có thể nói với tôi một tiếng để rút lui.
Kết quả không một ai rút lui. Điều khiến người ta cảm động hơn nữa là ai nấy đều lần lượt ký vào thư sinh tử, tiến tới nơi nguy hiểm, mọi an nguy đều phải tự chịu trách nhiệm, không liên quan gì tới người khác.
Các anh em Thương Lăng tới tụ họp với đám người của Lục Đông Thâm ai nấy đều kín tiếng, không tiết lộ nửa lời.
Vì vậy, nhân lực không thiếu.
Ngoài cảnh sát, đội cứu hộ và các anh em Thương Lăng ra, nhà họ Nhiêu cũng cử đội cứu hộ chuyên nghiệp tới kết hợp với người của Lục Đông Thâm. Nhiêu Cẩn Hoài, Kiều Trân và Nhiêu Cẩn Vũ thậm chí còn âm thầm tới gặp mặt Lục Đông Thâm. Kiều Trân nắm chặt tay anh, run rẩy mãi, bà muốn nói gì Lục Đông Thâm đều hiểu, chỉ dặn bà cứ yên tâm.
Chuyện Nhiêu Tôn mất tích quả thật không thể giữ kín, dù sao cũng là người chịu trách nhiệm cả một tập đoàn, quan trọng hơn anh ấy còn là con một của nhà họ Nhiêu. Nhưng tin tức bị đồn ra ngoài đã biến chất, không phải mất tích mà trở thành bị hại.
Nhớ lại lúc trước có người nhìn thấy Tưởng Ly và Nhiêu Tôn trước sau về Trung Quốc, vì chuyện này đã ầm ĩ một thời gian, bây giờ Nhiêu Tôn xảy ra chuyện, mọi người dĩ nhiên lại lôi Tưởng Ly ra chịu tội, nói chuyện Nhiêu Tôn gặp nạn không thể không có liên quan tới Tưởng Ly, và một loạt những câu chuyện khác.
Khi nói tới Tưởng Ly, mọi người đều nhận xét cô gái này không đơn giản, hại tất cả những người đàn ông đều cam tâm tình nguyện chết vì cô ta.
Nhà họ Nhiêu ra mặt dìm một số dư luận. Bên này cũng có Lục Môn hợp tác, dù sao thì hai gia đình cũng đang cùng phát triển.
Nhưng đối với chuyện Nhiêu Tôn và Tưởng Ly mất tích, trước khi làm thông cáo báo chí, Dương Viễn có xin chỉ thị của Lục Đông Thâm. Anh ngẫm nghĩ và nói: Không cần phải im lặng triệt để.
Dương Viễn lo lắng thị trường cổ phiếu sẽ bị xáo trộn, giữ ý kiến bất đồng với Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm hờ hững đáp: "Sẽ có người tranh thủ nhảy lên nhảy xuống, tôi chính là muốn túm cổ những người này ra, thay máu triệt để."
Ngữ khí thì bình thản như nước, trong ánh mắt lại toát lên một sự tàn nhẫn. Dương Viễn nhìn rất rõ, cảm thán trong lòng: Có người sinh ra là để làm ăn thương trường, cho dù đang cạn kiệt tinh thần thì đầu óc cũng luôn tỉnh táo, có thể lợi dụng mọi thời cơ để trải đường cho bản thân.
Nguyễn Kỳ bị giữ ở lại, dù cô ấy gào khóc van xin nhưng cũng không được đi theo.
Cứ như vậy, Lục Đông Thâm vào sa mạc, dựa theo tuyến đường đã lên kế hoạch sẵn, tìm kiếm theo phương pháp trải thảm một cách tuần tự và quy củ.
Sau khi nhận được tin, Quý Phi vội vã tới đây, bất kể đường xa.
Cô ta gặp mặt Nguyễn Kỳ vào một buổi chiều.
Lúc đó nắng không gắt, thời tiết đã hơi chuyển lạnh, vườn hoa trong bệnh viện đã có xu thế ngả vàng. Khi có gió thổi qua sẽ có những phiến lá rơi rụng xuống bãi cỏ, còn có phiến lá nhẹ nhàng bay và hạ cánh xuống chiếc ghế gỗ màu trắng nơi Quý Phi và Nguyễn Kỳ đang ngồi.
Quý Phi tỉ mỉ quan sát chỗ Huyền thạch được đựng trong ống nghiệm, sau khi cẩn thận cất đi thì tiếp tục đọc kỹ cuốn sổ tay mà Tưởng Ly để lại, trong đó có mấy trang mấu chốt vẽ hình một loại sứa, ghi chú là nấm xác, địa điểm là đáy hồ Phủ Tiên, bên cạnh còn viết cụ thể độ sâu lặn xuống và tuyến đường lặn xuống.
Bên trong còn nhắc đến một từ: Huyết thanh.
Hai chữ này được Tưởng Ly khoanh tròn nhấn mạnh.
Gió thu gấp gáp thổi, Nguyễn Kỳ ngồi bên cạnh kéo kín chiếc áo khoác trên người. Quý Phi gập sổ tay lại, nhìn cây ngân hạnh đang xào xạc ngay gần đó mà chìm vào trầm tư.
Nguyễn Kỳ nói: "Sổ tay là lời dặn dò của Tưởng Ly, nếu cô ấy gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải giao cho cô."
Nói một cách khác, nếu Tưởng Ly có thể an toàn ra khỏi sa mạc thì cuốn sổ tay này sẽ không bao giờ được rơi vào tay người khác. Về điểm này Quý Phi hiểu rất rõ, từ cách ghi chép đã có thể nhận ra, những mối quan hệ giữa Huyền thạch và sứa cô không nói rõ ràng, hoàn toàn ghi chép bằng cách thức mà bản thân cô ấy đọc hiểu. Chứng tỏ kỳ thực lúc đó Tưởng Ly rất tự tin đối với việc có thể ra khỏi sa mạc, sở dĩ vẫn dặn dò Nguyễn Kỳ, chẳng qua là phòng trước mà thôi.
Đúng là tính cách của Tưởng Ly, con người cô làm việc trước nay luôn suy nghĩ chu toàn.
"Liên quan đến chuyện Huyền thạch, cô ấy còn nói gì nữa không?" Quý Phi hỏi.
Ánh mắt Nguyễn Kỳ hướng về phía rất xa, cô lên tiếng: "Lúc đó cô ấy chặt ngón tay để lấy Huyền thạch, nói rằng cô ấy muốn chứng thực những suy nghĩ trong lòng, thế nên cũng chỉ lấy được một chút Huyền thạch."
Quý Phi gật đầu, điều này chứng tỏ lúc đó Tưởng Ly đã nghĩ tới nguyên liệu có thể thay thế Huyền thạch rồi. Chứng thực, chẳng qua chỉ để xác nhận cách thu thập mà thôi.
"Tối đó trong lều, ngoài việc bảo cô đưa lại sổ tay cho tôi ra, cô ấy còn nói gì nữa?" Quý Phi lại hỏi.
Nguyễn Kỳ trầm tư, nghĩ một lúc mới nói: "À, có nhắc tới một cái tên."
"Tên của ai?"
"Tả Thời." Nguyễn Kỳ nói: "Cô ấy bảo, cô sẽ hiểu."
Tối đó sau khi nói xong chuyện cuốn sổ, cô còn cười Tưởng Ly lo lắng thái quá. Lúc đó Tưởng Ly đang bị thương, mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng trước khi nhắm mắt lại vẫn lẩm bẩm nói một câu: Tả Thời, cảm ơn anh.
Trước kia Nguyễn Kỳ ít nhiều cũng đã nghe qua chuyện của Tả Thời, bèn hỏi Tưởng Ly có ý gì.
Tưởng Ly dường như cũng lười giải thích, hoặc thật sự mệt mỏi rồi, chỉ nói: Quý Phi hiểu là được.
Nghe xong, đầu tiên Quý Phi thảng thốt, sau đó... thì thật sự hiểu ra, một chút nghi hoặc còn tồn tại trong lòng cũng bay biến. Cô ta tiếp tục lật sổ tay ra xem, lắc đầu cười khổ, nhưng ngữ khí thì đầy kính phục: "Hạ Trú à Hạ Trú, cô thật lợi hại."
Nguyễn Kỳ không rõ rốt cuộc Quý Phi đã hiểu ra chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta thì cô cũng hiểu Tưởng Ly không tin tưởng nhầm người, nước cờ này Tưởng Ly đi rất chắc chắn.
Cô không có tâm trạng quan tâm tới bí mật bên trong, bây giờ đây chỉ có sự sống chết của Nhiêu Tôn, ngoài ra chẳng chuyện gì khiến cô đoái hoài nữa. Nhưng điều cần dặn dò vẫn phải dặn dò, tuy rằng bây giờ cô có oán giận Tưởng Ly.
"Đây là thứ Tưởng Ly dùng tính mạng để bảo vệ, tôi không hiểu vì sao cô ấy tin tưởng cô như vậy, nhưng trước kia chuyện cô là đối thủ cạnh tranh với cô ấy vẫn là sự thật." Nguyễn Kỳ kéo chặt quần áo trên người, nhìn Quý Phi chằm chằm: "Tôi có thể tin tưởng cô không?"
Quý Phi không trả lời ngay, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Kỳ, lát sau mới nói: "Cô ấy thật sự có bản lĩnh khiến mấy người ai nấy đều trở thành người của cô ấy."
"Tôi chỉ..." Ánh mắt Nguyễn Kỳ ảm đạm hơn: "Nếu cô ấy thật sự không thể quay về, coi như tôi không phụ lòng cô ấy."
Quý Phi cất cẩn thận sổ tay và ống nghiệm xong bèn nói: "Cô nghĩ cô ấy tin tưởng tôi ư?"
"Nếu không thì sao?"
Quý Phi cười đắng chát, không nói gì.
Trong đầu hiện về cuộc đối thoại lúc trước với Tưởng Ly:
"Quý Phi, tôi tìm cô tới nghiên cứu công thức không phải vì tin tưởng cô mà vì biết cô có dã tâm. Loại người như cô trăm điều không tốt lại từng phản bội tôi, cô bảo tôi có dễ dàng tha thứ cho cô không?"
"Thế nên?"
"Cô coi như vẫn còn lương tri, trong lòng cũng hiểu cô nợ tôi một món. Cô không muốn nợ nần người khác, đây là điểm tốt duy nhất trong vô số điểm xấu của cô. Thế nên, lúc cần thiết, tôi buộc cô phải trả món nợ này. Cô phải cung cúc tận tụy, coi như là trả nợ."
"Thế nào gọi là khi cần thiết?"
"Gấp gì chứ? Nợ kiểu gì cũng có lúc trả thôi."
...
Bây giờ là lúc phải trả rồi.
Đúng vậy, đến Hạ Trú cũng tự nhận mình không phải loại người rộng lượng bao dung, xưa nay luôn thuộc dạng có thù ắt báo. Người khác nợ cô ấy thứ gì, cô ấy ghi nhớ từng món một. Khi nói những lời này là trước khi Hạ Trú về Trung Quốc. Cô ấy tính toán sâu xa, nghĩ trước mọi khả năng, bao gồm cả việc lợi dụng lòng áy náy của Quý Phi làm một sự bảo đảm.
Tâm tư của Hạ Trú, những cô gái bình thường sao có thể theo kịp?
Nghĩ tới đây, Quý Phi quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ: "Có phải ngay cả cô cũng nghĩ rằng Tưởng Ly thập tử nhất sinh?"
Hơi thở của Nguyễn Kỳ hơi dồn dập, trước mắt cô lại hiện về cảnh tượng nơi sa mạc, cố gắng kiềm chế cảm xúc, cất giọng khô khốc: "Không... Tôi tin rằng cô ấy có thể quay về."
"Không, thật ra cô không tự tin đến vậy." Quý Phi nói.
Nguyễn Kỳ run lên.
Quý Phi nói rành mạch: "Nếu cô ấy chết trong sa mạc thì đã không phải là Hạ Trú, không phải là Tưởng gia rồi."
Nguyễn Kỳ lên tiếng, giọng vẫn run rẩy: "Cô... tin tưởng chắc chắn cô ấy còn sống sao? Tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy bị cát nuốt chửng."
Quý Phi quay đi, nhìn về nơi xa: "Vì tôi hiểu cô ấy. Hạ Trú của khi trước vẻ vang tới mức nào, vậy mà trong một đêm mất hết danh dự. Cô ấy cắt tay, vào trong bệnh viện tâm thần, vậy mà tử thần vẫn không mang cô ấy đi được. Cô biết những nơi Hạ Trú từng đi qua không? Những vùng núi cao hẻo lánh, không một bóng người, bao nhiêu cửa ải sống chết cô ấy đều lần lượt vượt qua. Ở Thương Lăng, biết bao người vì Đàm Chiến mà đòi mạng cô ấy, đã lần nào cô ấy phải nộp mạng ra? Trên đời này có bao nhiêu người có được trải nghiệm như vậy? Vô số trải nghiệm đều là những cánh cửa mở rộng tới cái chết. Cô ấy đã sớm quen với việc lướt đi trên nguy hiểm. Đối mặt với hiểm ác đã sớm rèn giũa được một bản lĩnh không biết sợ hãi. Thế nên cô cảm thấy, dòng cát chảy nơi sa mạc có thể giữ chân cô ấy được sao?"
"Lẽ nào cát chảy chưa đủ trí mạng?" Nguyễn Kỳ cũng muốn tin lời của Quý Phi, dù cho chỉ là an ủi. Trong lòng cô thầm cầu nguyện, nếu Tưởng Ly không sao thì Nhiêu Tôn cũng nhất định không sao.
"Trí mạng." Quý Phi đáp chắc chắn: "Đổi lại là người khác chắc chắn không sống nổi. Trên sa mạc có bao nhiêu nguy hiểm nghĩ cũng đủ biết, nhưng Hạ Trú chắc chắn có cách tự bảo vệ mình."
Nói xong câu này, cô ta thắt chặt đai ba lô, đeo nó lên lưng, đứng dậy.
"Cô thật sự... chắc chắn như vậy?" Nguyễn Kỳ đứng lên theo, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Quý Phi. Thực ra, niềm hy vọng trong cô đã bắt đầu bùng cháy như một đốm lửa rồi.
Quý Phi quay người lại, nhìn cô, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Phải, chắc chắn. Bởi vì cô ấy là Hạ Trú, là Tưởng Ly, không phải ai khác."