Đổng Hạo Tường cũng coi như thân kinh bách chiến*, trong nháy mắt bình tĩnh lại, nói với người đàn ông lạ trước mặt: “Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi vừa cãi nhau, bây giờ cô ấy đang giận dỗi tôi. Không có chuyện gì đâu, tôi sẽ dỗ cô ấy xuống.”
*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.
Phương Dĩ thấy Đổng Hạo Tường trợn mắt nói dối, không nhịn được la: “Cái đồ không biết xấu hổ nhà ông, tuổi cao có thể xưng anh em với bố tôi. Nếu ông nói tôi là đời cháu gái ông thì độ đáng tin còn cao chút đó!”
Sắc mặt Đổng Hạo Tường khó coi, Đồng Lập Đông nghiêng đầu một chút, kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, nói: “À, nếu hai người là người yêu, vậy không có việc của tôi. Buổi tối dỗ bạn gái anh cho tốt, một cô gái trèo cao như vậy quá nguy hiểm, còn lộ hàng.”
Phương Dĩ chợt khép hai chân lại, kêu Đồng Lập Đông: “Cảnh sát Đồng, giúp tôi bắt ông ta lại, tôi phải báo cảnh sát!”
“Tôi đã tan làm rồi.”
“Anh là cảnh sát, phải khuếch trương chính nghĩa!”
“Cảnh sát cũng không thể làm việc hai mươi bốn giờ!”
Phương Dĩ nổi giận: “Đồng Lập Đông, anh làm trò hề gì đó!”
Đổng Hạo Tường không ngờ Phương Dĩ quen người đàn ông lạ này, càng không ngờ người đàn ông lạ này là cảnh sát. Phương Dĩ có Đồng Lập Đông tiếp thêm can đảm, lập tức vịn cành khô trèo xuống, nhớ tới việc Đồng Lập Đông nói cô lộ hàng, cô thỉnh thoảng xoay mông một cái kéo váy một chút, vừa trèo vừa nói: “Người này tên Đổng Hạo Tường, vừa rồi vô lễ với tôi, tôi muốn báo cảnh sát. Đồng Lập Đông, nếu ông ta được anh thả đi, tôi sẽ đến đồn cảnh sát khiếu nại anh lơ là nhiệm vụ!” Nói xong, Phương Dĩ nhẹ nhàng rơi xuống đất, kéo vạt váy xoay người, hung hăng trừng mắt về phía Đổng Hạo Tường.
Đồng Lập Đông thờ ơ hỏi: “Xác định không hòa giải?”
Phương Dĩ nói: “Hòa giải? Hòa giải cái gì, báo cảnh sát!”
Chu Tiêu ở trong nhà nghe được đầu bên kia điện thoại Phương Dĩ và người bên cạnh nổi lên tranh chấp, không kịp hỏi, Phương Dĩ ở đầu bên kia đã xảy ra chuyện. Anh phái cấp dưới đi ra ngoài tìm người, lại gọi điện thoại cho Đồng Lập Đông muốn để anh ta đến đồn cảnh sát định vị di động của Phương Dĩ, nhưng điện thoại chậm chạp không có người nghe. Không qua bao lâu, ngược lại anh nhận được điện thoại Đồng Lập Đông gọi tới, không kịp nghe hết, anh lập tức lái xe lên đường, chỉ chốc lát chạy tới đồn cảnh sát, vừa đi vào liền nghe Phương Dĩ thở hổn hển nói: “Đổng Hạo Tường, tôi nói ông không biết xấu hổ thật không có nói sai!”
Trước đó Đổng Hạo Tường không chạy trốn cũng không giải thích, bây giờ bình tĩnh như thường: “Tôi tin cô ấy có mưu đồ với tôi. Nếu mấy vị cảnh sát không tin, có thể đến tập đoàn hỏi thử, hôm nay lúc tan làm, cô Phương này cố ý chờ tôi, còn ngồi vào xe của tôi, Giám đốc Nhân sự tập đoàn Âu Hải có thể làm chứng. Chúng tôi còn từng đi ăn ở nhà hàng gần tập đoàn, người phục vụ ở đó cũng có thể làm chứng. Hai chúng tôi đều là người trưởng thành, cô ấy cố ý lấy lòng, tôi không thể nào không chút động lòng, cho nên sau khi ăn xong tôi muốn dẫn cô ấy đến nhà tôi tiếp tục, có thể lúc ở trên xe không thể đồng ý điều kiện, cô ấy nuốt lời, còn trèo lên cây uy hiếp tôi. Tôi lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên luôn khuyên cô ấy, còn có vị cảnh sát này ——” Đổng Hạo Tường liếc mắt nhìn Đồng Lập Đông, nói tiếp, “Tôi nghĩ con gái luôn sẽ chú trọng danh tiết của mình, cho nên lúc vị cảnh sát Đồng này tới, tôi nói với anh ấy tôi và cô Phương là quan hệ bạn trai bạn gái, nếu nói thật, tôi lo sau này cô Phương sẽ không còn mặt mũi làm người.”
Phương Dĩ nói với cảnh sát: “Tôi đến phòng Nhân sự là để tìm bạn tôi, nhưng ai ngờ cô ấy đã tan làm, cho nên vô tình gặp Đổng Hạo Tường. Lúc đi thang máy tôi chỉ lo nói chuyện, cho nên mới quên nhấn số tầng, sau đó Đổng Hạo Tường nói muốn mời tôi đi ăn. Tôi mới vào nơi làm việc, lại tôn trọng ông ấy tuổi cao là một trưởng bối, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý với ông ấy. Ăn cơm xong tôi bảo ông ấy đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm, ai biết được ông ấy lại dẫn tôi đến biệt thự! Lúc đó tôi đang gọi điện thoại với người kia, anh ấy có thể làm chứng!” Phương Dĩ đưa tay chỉ, lúc này mấy người bên cạnh mới chú ý tới một người đàn ông cao lớn không biết đứng ở cửa từ lúc nào.
Phương Dĩ kêu: “Chu Tiêu, lại đây!”
Chu Tiêu cũng không thèm nhìn Phương Dĩ, tự ý đi về phía cảnh sát, “Tôi có thể làm chứng, lúc đó cô ấy đang gọi điện thoại với tôi, nói sẽ đi tàu điện ngầm về, nhưng cô ấy lập tức phát hiện điều bất thường. Khi đó điện thoại vẫn chưa cúp, tin rằng các anh có thể điều tra được ghi chép cuộc gọi.”
Đổng Hạo Tường tranh luận: “Anh đây chắc hẳn chính là bạn trai của cô Phương. Hai người có quan hệ thân mật, nói sao cũng được. Tóm lại tôi bảo đảm bằng nhân cách của tôi, các vị cảnh sát, các anh có thể đến tập đoàn Âu Hải điều tra, mấy ngày qua cô Phương đây luôn tìm cơ hội tiếp cận tôi.”
Đổng Hạo Tường làm đào tạo mấy chục năm, tài ăn nói rất giỏi, không phải người bình thường có thể nói được. Phương Dĩ khó lòng giãi bày, ngược lại càng tô càng đen. Đổng Hạo Tường còn cố ý chỉ: “Thời tiết này, mặc váy ngắn như vậy, tôi không biết nên hình dung con gái bây giờ thế nào.”
Phương Dĩ xắn tay áo sơ mi lên, cảnh sát chắn giữa hai người nói: “Hay là hai người hòa giải riêng một chút đi.” Anh ta cho Phương Dĩ thể diện, “Cô Phương, cô cũng không chịu tổn thương vật chất, chi bằng hai người hòa giải riêng?”
Phương Dĩ xắn tay áo xong, đẩy cảnh sát ra, cổ sau áo sơ-mi căng lên, cô bị người khác xách ngược lại. Phương Dĩ la: “Anh làm gì đó!”
Chu Tiêu u ám nói: “Đừng làm tôi mất mặt!”
Tốc độ xe thể thao của Chu Tiêu kinh người, anh đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại, Đồng Lập Đông ở đầu bên kia nói: “Tôi biết kết quả báo cảnh sát chính là như thế, Phương Dĩ không muốn hòa giải.”
Chu Tiêu nói: “Tôi biết.”
Đồng Lập Đông cười nói: “Lái xe chậm thôi, đừng xảy ra tai nạn.”
Phương Dĩ vịn cửa xe và dây an toàn, không dám thở mạnh. Tốc độ xe quá nhanh, cô hối hận đã ngồi lên xe Chu Tiêu. Rất nhanh liền đến nhà, hai chân Phương Dĩ mềm nhũn, cô chạy thẳng lên lầu hai. Chu Tiêu lại xách cổ áo cô lần nữa, kéo cô vào nhà mình. Phương Dĩ giãy giụa: “Anh thả tôi ra, anh làm gì đó!”
Chu Tiêu lạnh giọng nói: “Tiếp cận người đàn ông đó mấy ngày? Ăn cơm với hắn? Còn đến biệt thự? Phương Dĩ, sao tôi không biết thì ra em là loại khẩu vị này, có phải mặc váy rất mát không?”
Phương Dĩ hất tay anh ra: “Anh làm trò quái gở gì đó, bây giờ tôi là người bị hại!”
“Tôi thực sự không nhìn ra em là người bị hại. Không phải em còn trèo cây hái quả, chơi rất vui sao?”
Phương Dĩ nhớ tới: “Đồng Lập Đông nói với anh? Anh ta đã đứng ở đó bao lâu? Anh ta luôn nhìn tôi, thấy chết không cứu?”
Chu Tiêu nói: “Cậu ta dựa vào cái gì cứu em?”
Phương Dĩ giận quá hóa cười: “Dựa vào cái gì cứu tôi? Cũng đúng, nói không chừng anh ta chỉ mong cả đời tôi không mở miệng được!”
“Em nói gì đó!”
Phương Dĩ im bặt, hận mình không khống chế được cảm xúc. Cô không ngu, đương nhiên không cho rằng Đồng Lập Đông vừa vặn đi qua đó. Sự thật vụ cháy năm năm trước rốt cuộc là thế nào, suy cho cùng Đồng Lập Đông có việc gì phải giấu giếm, Chu Tiêu lại phải đề phòng cô cái gì, vào giờ phút này, tất cả mọi thứ Phương Dĩ đều không muốn hao tổn tâm trí. Cô xoay người muốn đi, Chu Tiêu kéo cô lại, quát: “Tôi đợi từ năm giờ đến tám giờ, kết quả thấy em đến đồn cảnh sát với người khác, chẳng lẽ em không có gì muốn giải thích!”
Phương Dĩ nói: “Bây giờ tôi là người bị hại, anh không những không an ủi, ngược lại còn muốn chất vấn tôi. Tôi không có bạn trai như anh. Tạm biệt!”
Phương Dĩ ra sức hất Chu Tiêu, chạy thẳng ra ngoài, trong tầm mắt nhìn thấy một hàng nến tinh xảo trên tủ treo tường. Lúc này cô mới chú ý tới trên bàn ăn đã sắp đặt một bàn thức ăn, nhưng bước chân không kịp thu lại, cô đã lao ra ngoài.
Chu Tiêu giận dữ ngút trời, dập tắt nến ném vào thùng rác, lại đổ tôm hùm Úc dày công chuẩn bị vào ổ gà, tiếp đó ném hoa tươi vào bồn tắm, định tắm cánh hoa hồng, cuối cùng mới trút rượu quý để dành nhiều năm vào bụng mình. Uống xong một ly, trong đầu đột nhiên bật ra một câu —— Tôi không có bạn trai như anh. Tạm biệt!
Bạn trai?
Chu Tiêu nhếch khóe miệng: “Quỷ nhỏ này!”
Hôm sau, Phương Dĩ mang theo đôi mắt thâm quầng đi làm, buổi sáng không nhấc nổi tinh thần, lúc ăn cơm trưa cũng không có hứng thú. Vài đồng nghiệp tốt ngồi quanh một cái bàn xì xào bàn tán. Phương Dĩ tò mò đi tới hỏi: “Mấy cô đang nói chuyện gì thế?”
Nói chuyện phiếm đột ngột dừng lại, đồng nghiệp lúng túng: “Không có gì. Chúng tôi ăn xong rồi, cô mới ăn à?”
Mấy cô ấy không nói nhiều với Phương Dĩ, Phương Dĩ suy nghĩ nhạy bén đã phát hiện khác thường. Chờ sau khi ăn xong đi qua bục ngắm cảnh bên khu nghỉ ngơi, cuối cùng cô biết nguyên nhân.
Âu Duy Diệu nói với người khác: “Mấy cô đừng nói bậy, Phương Dĩ không phải loại người đó!”
“Sao không phải loại người đó? Giám đốc mấy cô ở đó, cô ta cũng dám sáp vào!”
Âu Duy Diệu cãi lại: “Dù thế nào đi nữa thì Phương Dĩ cũng không phải loại người đó. Con người cô ấy tùy tiện, nhất định Đổng sir hiểu lầm rồi!”
“Một cây làm chẳng nên non, người phụ nữ nào không nhạy cảm trong mặt này? Cô ta thận trọng về hành vi của mình thì ai có thể hiểu lầm cô ta!”
“Nói chuyện gì vui vậy, tôi cũng nghe thử?” Phương Dĩ cười híp mắt đi tới, mọi người lập tức tan tác như chim.
Âu Duy Diệu lúng túng: “Cô nghe thấy rồi? Cô đừng hiểu lầm, mấy cô ấy không có ác ý.”
Phương Dĩ trầm mặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Duy Diệu ấp a ấp úng: “Hôm nay đi làm thì có tin đồn nói cô và Đổng sir…”
Chuyện mới xảy ra tối qua, hôm nay lập tức truyền đi. Phương Dĩ chưa từng nói với bên ngoài, Đồng Hạo Tường càng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức nói với người khác. Rốt cuộc là ai truyền sự việc ra ngoài, còn nhắm thẳng mũi nhọn vào Phương Dĩ? Người duy nhất Phương Dĩ có thể nghĩ tới, chỉ có Giám đốc Nhân sự đã gặp cô lúc đó. Nhưng sáng sớm hôm nay Giám đốc Nhân sự và Giám đốc PR đã chủ trì buổi họp báo công bố tin tức, hoàn toàn chưa tới công ty.
Phương Dĩ suy nghĩ không ra, lần đầu tiên biết tiếng người đáng sợ, đi tới đâu cũng có người chỉ trỏ cô. Lúc gần tan làm cô lại nhận được điện thoại của Tưởng Dư Phi. Tưởng Dư Phi quan tâm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có cần anh giúp không?”
Phương Dĩ nói qua loa lấy lệ, vắt hết óc nghĩ cách giải quyết. Cô nuốt không trôi cơn tức này, lớn như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng ăn loại ngậm bồ hòn này. Cô phải giải quyết Đổng Hạo Tường trước, sau đó bắt người tung tin đồn. Suy nghĩ viển vông rất tốt đẹp, bắt đầu hành động lại có rất nhiều trở ngại. Đổng Hạo Tường không có bạn gái cố định, trong công việc lại chưa từng mắc sai lầm, cô có thể chuyển mũi nhọn tin đồn vào người Đổng Hạo Tường, nhưng cô vẫn là nhân vật trung tâm của tin đồn. Phương Dĩ không muốn để tên mình xuất hiện cùng tên Đổng Hạo Tường.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Phương Dĩ quyết định, không có sai lầm có thể tạo ra sai lầm.
Ngay lúc cô đang lén lút tiến hành kế hoạch của mình, bên phía Đổng Hạo Tường đột nhiên xảy ra sự cố.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi từ đồn cảnh sát về, bảy giờ tối, Đổng Hạo Tường chợt phát hiện không thấy điện thoại di động của mình. Anh ta cố gắng nhớ lại chỗ đã đi qua trước đó, cuối cùng nghĩ đến có thể rớt ở công ty, vì vậy anh ta trở lại công ty, đi vào phòng làm việc tìm, còn chưa tìm được đi động, bất thình lình nghe thấy có người nói ở bên ngoài: “Ai ở trong đó?”
Đổng Hạo Tường đi tới cửa phòng làm việc nhìn một cái, thấy đó là một nữ nhân viên trong nhóm đào tạo, nói: “Là tôi.”
Đối phương nói: “Đổng sir? Tôi còn tưởng là ai, làm tôi giật cả mình. Vừa rồi ở đây tối như mực, tôi đi vệ sinh xong quay lại thì đèn sáng nên vào xem thử.”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Di động của tôi bị rớt trong công ty nên đến tìm. Sao trễ thế này mà cô còn chưa tan làm?”
“Tôi tăng ca, bận bịu đến giờ.” Đối phương đi vào phòng làm việc của Đổng Hạo Tường, đóng cửa lại nói, “Đổng sir, anh tìm gì, tôi cùng tìm giúp anh?”
Mười phút sau, nữ nhân viên này quần áo xốc xếch lao ra khỏi phòng Nhân sự, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng! Có người không, cứu mạng!”
Bảo vệ tuần tra tầng nghe thấy tiếng động, lập tức theo tiếng lao tới, chỉ thấy một người phụ nữ vóc dáng yểu điệu, áo sơ-mi bị xé ra, mặt mày biến sắc rưng rưng nước mắt, gặp được họ liền kêu cứu mạng. Một người đàn ông đuổi theo phía sau, la to: “Sao cô…” Nhìn thấy hai bảo vệ, tiếng của anh ta dừng lại.
Bảo vệ nhìn kỹ lại, người này lại là Đổng Hạo Tường.
Trong hành lang và phòng Nhân sự đều có máy giám sát, phòng làm việc của Đổng Hạo Tường không có máy giám sát, mọi người chỉ biết nữ nhân viên đó quả thực đi vào trong phòng làm việc, về phần rốt cuộc họ đã xảy ra chuyện gì trong phòng làm việc, không ai biết được sự thật.
Ngày tiếp theo, tin đồn vô căn cứ quấy nhiễu Phương Dĩ ba ngày đột nhiên thay đổi nữ chính. Cô vô cùng hưng phấn nghe trộm tám chuyện, trên đường tan làm về bị Chu Tiêu chặn lại, Phương Dĩ không hiểu ra sao: “Làm gì đó?”
“Chờ!”
Việc chờ này chính là mười lăm phút, Phương Dĩ được Chu Tiêu dẫn tới bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Âu Hải, cô có dự cảm sẽ xảy ra chút chuyện gì đó. Quả nhiên thấy Đổng Hạo Tường ra khỏi thang máy, bên cạnh còn có vài thành viên cấp cao của tập đoàn. Một người đàn ông trẻ tuổi không biết xông ra từ đâu, vung nắm đấm vào một thành viên cấp cao bên cạnh Đổng Hạo Tường: “Đổng Hạo Tường, lão dâm tặc mày không chết tử tế được!”
Đổng Hạo Tường kinh ngạc lùi sang một bên, một người phụ nữ đột nhiên xông tới nói: “A Kỳ, anh đừng kích động. Á, ông ấy không phải Đổng Hạo Tường, ông ấy là thành viên Hội đồng quản trị công ty!”
A Kỳ đánh nhầm người, tiếp tục vung nắm đấm, lần này rốt cuộc vung về phía đối phương. Vung vài đấm đánh cho Đổng Hạo Tường bầm dập mặt mũi, tài xế và bảo vệ của tập đoàn cùng nhau tiến lên ngăn cản họ.
Phương Dĩ kề vào cửa sổ xe, không chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài: “Người phụ nữ đó chính là người bị Đổng Hạo Tường vô lễ? Trời ạ, đại chiến thế kỷ!”
Chu Tiêu nhàn nhã chỉ vào người đàn ông trung niên bị đánh đầu tiên: “Người đàn ông đó là thành viên Hội đồng quản trị công ty, có quyền phát biểu tuyệt đối. Ông ta vô duyên vô cớ bị đánh vì Đổng Hạo Tường, em nói sau đó sẽ còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Phương Dĩ quay đầu nhìn anh, không tưởng tượng nổi: “Mấy chuyện này… Người phụ nữ này…”
Chu Tiêu nói: “Cho cô ấy hai cổ phiếu, giới thiệu cô ấy đến làm việc tại một công ty có tiền lương nhiều hơn, trộm điện thoại di động của Đổng Hạo Tường, lừa hắn quay lại công ty, dễ như trở bàn tay.”
Phương Dĩ nhìn về phía thang máy hỗn loạn ầm ĩ, lại nhìn về phía Chu Tiêu: “Uổng công tôi liều sống liều chết trả thù, anh tốn chút tiền là giải quyết rồi, tôi phí công một trận!”
Chu Tiêu cợt nhả ôm cô: “Tiền của tôi chính là tiền của em, ai bảo tôi là bạn trai em.”
Phương Dĩ đẩy anh: “Đừng tự mình đa tình!”
Chu Tiêu áp sát cô: “Cho tôi hôn, mấy ngày chưa hôn em rồi.”
Phương Dĩ không mở miệng được, chỉ có thể vừa liếc trộm cửa thang máy, vừa đỏ mặt tới mang tai. Chu Tiêu che mắt cô, nói nhỏ bên môi cô: “Chuyên tâm.”