Nói cho cùng Chu Tiêu thể chất tốt, từ bệnh viện về ngủ một giấc, hôm sau liền hồng hào khỏe mạnh. Buổi sáng mở mắt ra, anh nhìn về phía bên cạnh mình trước, Phương Dĩ nhếch miệng lên, ngay cả trong mơ cũng đang cười, mí mắt chuyển động nhanh như chớp, ánh mặt trời nhún nhảy trên mặt cô.
Chu Tiêu chống tay, nghiêng người nhìn cô chằm chằm một lúc, thấy mí mắt cô lăn không ngừng, miệng mím chặt, buồn cười thổi lông mi của cô, lẩm bẩm: “Sao lông mi ngắn vậy? Cắt chắc sẽ dài ra, thử xem!” Sau đó vờ ngồi dậy.
Phương Dĩ trong giấc mơ túm lấy cánh tay anh, nhào vào lòng anh ưỡn tới ưỡn lui, nũng nịu nói: “Cổ đích mao ninh*, Ca Du Băng!”
*Good morning
Chu Tiêu ôm cô cười lớn: “Lần trước anh đã muốn hỏi em, tiếng Anh của em là thầy Địa lý dạy à?”
Phương Dĩ lườm anh một cái: “Anh biết gì chứ, em đây là dịch thẳng!”
Chu Tiêu không hiểu, Phương Dĩ nói: “Dịch âm dịch âm, trực tiếp đổi cho anh thành tiếng Trung. Ca Du Băng, hôm nay chúng ta làm gì?”
Chu Tiêu trầm tư suy nghĩ, nói: “Nghĩ được rồi!”
Phương Dĩ mong chờ: “Làm gì thế?”
Chu Tiêu rời giường đi ra ngoài phòng ngủ, một lát sau quay lại, trong tay cầm ly nước và xi-rô trị ho, “Uống thuốc trước đã.”
Phương Dĩ vẫn còn ho, nghe lời uống xi-rô trị ho xong, cô biến ra thuốc cảm từ trong tủ đầu giường, nói: “A ——”
Chu Tiêu cười một tiếng, há miệng, viên thuốc được Phương Dĩ ném vào, thì ra bị ốm cũng có thú vui, lúc uống thuốc anh đút em, em đút anh, ấu trĩ nhưng ấm áp.
Phương Dĩ ngửa đầu, có chút dáng vẻ gào khóc đòi ăn. Chu Tiêu hỏi: “Sao, còn muốn uống thuốc à?”
Phương Dĩ ngoác miệng: “Moah moah moah!”
Chu Tiêu rơi một lớp da gà, cúi người hôn cô một cái. Phương Dĩ hài lòng, giống như koala ôm lấy cổ anh, để anh ôm vào toilet. Cái sức mạnh dính chặt đó nếu để người khác nhìn thấy, nhất định há miệng kinh ngạc. Lúc đánh răng cô cũng không yên phận, đánh rơi tay cầm bàn chải đánh răng của Chu Tiêu, tự mình giúp anh đánh răng. Lợi của Chu Tiêu bị Phương Dĩ hành hạ đau đớn, nắm tay lạy như xin tha, lúc này Phương Dĩ mới buông tha anh, xoay người soi gương. Trong gương một nam một nữ, nam chưa mặc áo, cao lớn rắn chắc, nữ mặc quần áo bông ở nhà, tóc rối tung. Hai người đều đang đánh răng, bên mép một vòng bọt kem đánh răng, hết sức để động tác hai bên đều nhau, bên trái chà một cái bên phải chà một cái, chà rồi cười. Chu Tiêu súc miệng xong, ôm lấy Phương Dĩ, trong cổ cô hít mạnh một hơi, trong nháy mắt hấp thu hết tinh hoa nhật nguyệt, tinh thần tràn đầy, tâm trạng thật tốt!
Chu Tiêu dẫn Phương Dĩ đi câu cá. Anh còn nhớ lần trước Phương Dĩ ốm làm chuyện mất mặt trước mặt y tá, dọc đường Phương Dĩ chất vấn: “Sao anh biết?”
Chu Tiêu nói: “Dì giúp việc theo giờ nói.”
Phương Dĩ nghi ngờ: “Thực sự không phải là cái cô y tá xinh đẹp đó mách lẻo?”
“Sao em đoán được?”
Phương Dĩ túm tai anh: “Em đã biết cô ta có ý đồ bất chính với anh mà!”
Chu Tiêu la “oai oái” hai tiếng: “Cô ta mưu đồ bất chính với anh thì em tìm cô ta đi, đừng ăn hiếp anh!”
Phương Dĩ nói: “Anh nguyền rủa em vào bệnh viện nữa à!”
“Anh nguyền rủa lúc nào?”
Phương Dĩ đập đùi anh một cái: “Anh nguyền rủa em vào bệnh viện nữa tìm cô ta!”
Chân Chu Tiêu bật lên một cái, suy nghĩ một chút, anh cảm thấy Phương Dĩ nói rất có lý: “Hình như là vậy, em thông minh thật!”
Phương Dĩ hất cằm.
Cái ao ở ngoại ô, chủ nhân là hộ nuôi cá, trước đây luôn có khách du lịch trong thành phố tới đây câu cá trộm. Sau khi ông ấy phát hiện dứt khoát dựng bảng đề giá, một lần thu phí một trăm đồng, mỗi năm sẽ tăng lên. Mấy năm gần đây chỗ có thể câu cá càng ngày càng nhiều, khách du lịch tới đây càng ngày càng ít. Chủ nhân nhìn thấy Chu Tiêu, lập tức cười chào đón: “Ông chủ Chu, sao hôm nay có thời gian đến vậy, anh có một khoảng thời gian không đến đó!” Gia đình nông dân bên này quen gọi chung đàn ông nội thành là ông chủ, ông ấy không biết Chu Tiêu làm nghề gì, cứ gọi anh là ông chủ.
Chu Tiêu cười nói: “Có một khoảng thời gian thôi. Ông Trần, cho tôi một chiếc thuyền!”
Thuyền chèo tay không lớn, đủ hai người ngồi, sau khi để ghế, dụng cụ lên là vừa vặn, cần câu do gia đình chủ nhân cung cấp đặc biệt, làm bằng tre, chế tạo thủ công. Phương Dĩ ngạc nhiên: “Lại còn có người dùng tre làm cần câu?” Cô khinh bỉ nhìn Chu Tiêu, “Anh quả nhiên keo kiệt. Em thấy anh là khách quen ở đây, thậm chí ngay cả cần câu một trăm đồng một cây cũng tiếc mua!”
Chu Tiêu khinh thường nhìn cô một cái: “Em thì biết gì. Ở đây non xanh nước biếc chèo thuyền du ngoạn trên hồ, dùng cái loại cần câu quá thô tục đó? Chỉ có tre mới có thể hòa làm một thể với cảnh sắc nơi đây!”
Phương Dĩ vỗ tay: “Bản lĩnh tự bào chữa cho sự keo kiệt của anh giỏi lên trông thấy!”
Chu Tiêu hất cằm.
Ngồi lên thuyền, hai người dần cách xa bờ, chèo tới giữa hồ. Hôm nay không gió, không lạnh, cũng thích hợp thả câu. Bốn phía đều là sóng biếc, phóng tầm mắt nhìn xa là gò núi, một vùng xanh lá cây yên lặng.
Phương Dĩ dựa trong lòng Chu Tiêu, hỏi: “Trước đây anh thường xuyên đến à? Sao đến chỗ lệch thế này?”
“Yên tĩnh.”
Thực sự yên tĩnh, bốn bề vắng lặng. Phương Dĩ liếc anh: “Anh cũng không giống người thích yên tĩnh.”
Chu Tiêu bất đắc dĩ: “Đó là vì em quá ồn ào, ai kêu anh thích em?”
Phương Dĩ đấm anh một cái: “Đáng ghét, đột nhiên bày tỏ với người ta!”
Chu Tiêu lại rơi một lớp da gà, cười hôn mạnh cô mấy cái. Không biết có phải vì mất mà lại được hay không, giờ đây hai người lại thân mật, cảm nhận vô cùng khác biệt, nhìn đối phương thế nào cũng cảm thấy đẹp, nghĩ đối phương thế nào cũng cảm thấy ngọt ngào, cho dù chỉ nhìn nhau đơn giản, hai bên cũng có sự vui sướng nồng đậm. Chu Tiêu nghĩ, thực sự chỗ nào cũng tốt, sao Phương Dĩ không có khuyết điểm! Phương Dĩ nghĩ, thực sự chỗ nào cũng tốt, anh ấy ngay cả keo kiệt cũng dễ thương như vậy! Hai người tia lửa bắn ra bốn phía, ngay cả không khí cũng bốc cháy lốp bốp. Chu Tiêu thấp giọng nói: “Chúng ta lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, thế nào?”
Phương Dĩ đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn, sau khi nghe mở to mắt, đập đầu anh một cái, hét: “Sắc lang!”
Hai người thắng lợi trở về, thu hoạch hai con cá vền, ba con cá bò, Chu Tiêu định làm món canh cá bò cải bẹ xanh, cá vền mỡ hành, dọc đường mua thêm mấy thứ rau. Về đến nhà, hai người cùng bận rộn trong bếp. Phương Dĩ thông cảm Chu Tiêu bị ốm, định tự mình cầm muôi. Chu Tiêu đứng xem, thỉnh thoảng gào thét vì cô, giữa chừng nhận được điện thoại của Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông nói đến chúc Tết, chân mày anh nhíu lại, cúp điện thoại, nụ cười lại trở lại trên mặt.
Phương Dĩ ăn uống no đủ, vỗ bụng nói: “Tay nghề của em ngày càng tốt. Anh nói Đồng Lập Đông muốn tới, sao giờ vẫn chưa tới? Chờ một chút ——” Phương Dĩ nắm lấy tay Chu Tiêu, Chu Tiêu đang dọn chén đĩa, hỏi: “Làm gì vậy?”
Phương Dĩ nói: “Trong ngón tay anh có gai!”
Chu Tiêu nói: “Anh biết, vừa rồi lúc câu cá, thân tre có gai, không sao.”
“Gì mà không sao, cái này có thể lớn có thể nhỏ, lỡ như nhiễm trùng thì nguy. Anh chờ đó, em tới cứu anh!” Phương Dĩ nói xong liền chạy ra ngoài, Đồng Lập Đông vừa lúc tới cửa chính, một làn gió thổi qua bên cạnh, chỉ nghe tiếng Phương Dĩ: “Anh cứ ngồi tùy ý, tôi đi rồi về!”
Đồng Lập Đông chưa lấy lại tinh thần, để quà chúc Tết xuống, hỏi Chu Tiêu: “Nhà này thành nhà cô ấy rồi?” Lại hỏi anh, “Thế nào, bị cảm đỡ chưa?”
“Còn hơi ho.” Chu Tiêu đi tới tủ rượu, hỏi, “Uống gì?”
“Loại đắt nhất.”
“Ôi, cậu không hề khách sáo.”
Trong tủ rượu xếp đầy các loại rượu vang đỏ, Đồng Lập Đông học được không ít kiến thức về rượu vang đỏ trên người Chu Tiêu. Anh ta chỉ một chai rượu rõ ràng khác với những chai rượu vang đỏ khác, hỏi: “Mấy lần trước tôi đã muốn hỏi, chai rượu đó bao nhiêu tiền vậy? Cậu mua à?”
Chu Tiêu nhìn sang theo hướng tay anh ta chỉ, nói qua loa: “À, mua mấy năm trước, hơn hai trăm.”
“Hơn hai trăm? Đô-la Mỹ hay Euro?”
“Nhân dân tệ.”
Đồng Lập Đông ngạc nhiên: “Không ngờ trong tủ rượu của cậu có rượu vang đỏ hơn hai trăm.”
Chu Tiêu hỏi: “Sao vô duyên vô cớ tới chúc Tết, có chuyện sao?”
Đồng Lập Đông gật đầu, nhưng không trả lời, uống một ngụm rượu, anh ta nói: “Phương Dĩ có hỏi gì nữa không?”
“Có hỏi chuyện của Thẩm Lệ Anh, tôi đồng ý với cô ấy không nói cho ai biết, cô ấy cũng sẽ không can thiệp vào giống như trước đây nữa.”
Đồng Lập Đông nhếch môi: “Nếu không phải hôm đó tôi nghe thấy đoạn đối thoại giữa cậu và Phương Dĩ, tôi vẫn chưa biết mẹ Phương Dĩ lại chỉnh sửa mặt, trà trộn vào tập đoàn Âu Hải. Nghe nói bà ấy có mập mờ với Âu Hải Bình, lão hồ ly như vậy cũng có thể bị bà ấy lừa, đủ thấy khả năng của bà ấy.” Dừng một chút, anh ta nói, “Chuyện này, ông Tưởng vẫn chưa biết.”
Chu Tiêu cười một tiếng: “Cậu cũng không có ý định để ông ấy biết.”
Đồng Lập Đông cười hỏi: “Lý do?”
“Lúc sự thật vụ cháy bị Phương Dĩ tra được, cậu đã biết Phương Dĩ là ai, nhưng cậu cũng không nói cho ông Tưởng biết.”
Đồng Lập Đông nói: “Tôi mãi mãi ăn ý với cậu nhất. Không sai, chuyện Thẩm Lệ Anh là một nhược điểm tốt nhất, tại sao tôi phải nói cho ông Tưởng biết, lãng phí một nhược điểm tốt?”
Chu Tiêu đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.
Tốt nghiệp đại học anh bị thiệt hại nặng, đền sạch tất cả tài sản, từ chối sự cứu tế của mẹ. Anh cùng đồng nghiệp thuê chung, vô cùng khổ cực chịu đựng một năm, chuẩn bị xuất phát lại lần nữa, sự nghiệp cũng không thuận buồm xuôi gió, tóm lại có lên có xuống. May mà anh từng nhận được bài học kinh nghiệm, lần này anh leo càng ngày càng cao.
Mấy năm trước anh và Đồng Lập Đông bất ngờ làm quen, mới đầu hai người chỉ quen sơ, sau đó Đồng Lập Đông tìm anh đầu tư, hai người mới dần quen biết, thú vị hợp nhau, cuối cùng thành bạn bè. Một năm rưỡi trước, Đồng Lập Đông tìm đến anh, sau đó, anh tham gia đảng lớn này.
“Bây giờ cậu đã biết tất cả rồi, tôi cũng không định giấu cậu. Tôi phụ trách vụ cháy năm đó, đã sớm phát hiện trong đó có vấn đề. Khi đó ông Tưởng tìm đến tôi, cho tôi một số tiền lớn, tôi tiêu hủy những chứng cứ đó, rồi ngẫm lại chuyện tôi làm giúp ông ấy bây giờ, luôn cảm thấy không an toàn lắm. Cậu xem, bây giờ ông trời giúp tôi, để lại cho tôi một sự đảm bảo.” Đồng Lập Đông xoay ly rượu vang đỏ trong tay, cười nói: “Năm đó tôi uống bia một đồng rưỡi một chai, scooter chỉ năm mươi, sáu mươi ngàn còn là bố mẹ bỏ tiền cho tôi.”
Chu Tiêu nói: “Bây giờ cậu kiếm được tiền vẫn còn lái xe cũ.”
“Tôi là nhân viên công chức, hết cách rồi, nhưng xe cũ của cậu tốt hơn scooter của tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ đổi xe, có lẽ cao cấp hơn xe thể thao của cậu. Ngày đó sẽ không xa lắm.” Đồng Lập Đông lại rót một chút rượu, “Lần này tuy cậu giấu Phương Dĩ, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy là tai họa ngầm. Cậu không để tôi ra tay, tôi sợ sau này sẽ khó kết thúc. Tôi không thích nhất bên cạnh tồn tại thứ có uy hiếp.”
Chu Tiêu nâng ly rượu vang đỏ hướng về phía anh ta, cười nói: “Tôi cũng không thích có người cầm súng chĩa vào người của tôi. Lập Đông, không được lặp lại.”
Giọng Phương Dĩ xa xa truyền tới: “Em đến đây!”
Hai người đối thoại bị cắt ngang, Chu Tiêu bất đắc dĩ nhún vai với Đồng Lập Đông, bị Phương Dĩ kéo ngồi xuống ghế. Phương Dĩ lấy một cây kim, dùng bật lửa của Chu Tiêu đốt đầu kim, nói nhỏ: “Khử trùng rồi, em giúp anh móc gai ra. Hồi nhỏ tay em bị đâm, mẹ em đã làm như vậy.”
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng, tập trung, móc đầu kim vào, dáng vẻ chuyên tâm yên lặng ấm áp, Chu Tiêu mỉm cười nhìn cô, không coi ai ra gì.
Đồng Lập Đông chỉ có thể nhìn thấy gò má Phương Dĩ, rất lâu anh ta không gặp cô. Đêm đó tạm biệt, chỉ thấy được bóng lưng cô, vốn đứng nghiêm, sau đó cô từ từ ngồi xuống, cầu xin khóc thút thít. Trong bóng đêm, bóng lưng cô gầy yếu mỏng manh, không hề giống dáng vẻ đầy sức sống ngày thường. Anh ta chưa từng nghĩ tiếng khóc của cô là như vậy, tiếng cầu xin là như vậy. Anh ta cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu khác thường theo, giây tiếp theo anh ta giơ súng lên, họng súng nhắm vào bóng lưng Phương Dĩ.
Rượu vang đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch, Đồng Lập Đông không nhìn cô nữa, đợi Phương Dĩ làm xong đi rửa tay, anh ta mới nói với Chu Tiêu: “Lễ hội mùa xuân có một bữa tiệc, ông Tưởng mời cậu cùng tham gia.”