Người Tới Không Tốt

Chương 7: Chào bạn học



Người tới không tốt February 14, 2015 Leave a comment

Họp mặt bạn trung học chọn địa điểm là cao ốc Nam Giang ở trung tâm thành phố, Phương Dĩ không biết đường, chỉ có thể đón xe. Xe taxi đã chờ ở ngoài nhà, lúc Phương Dĩ xuất hiện, đúng lúc thấy Tên Lửa vịn cửa xe hỏi tài xế: “Có đi tòa thị chính không?”

“Tòa thị chính? Vậy là ở bên cạnh cao ốc Nam Giang, đi chứ.” Tài xế đáp.

“Phải đi cũng là tôi đi.” Phương Dĩ giơ hai cánh tay lên, đẩy Tên Lửa ra, chặn trước cửa xe nói, “Xe này là tôi gọi, không được cướp!”

Mới đầu Tên Lửa không nhận ra Phương Dĩ. Hôm nay Phương Dĩ để tóc dài xõa vai, đuôi hơi xoăn, váy ngắn chỉ bao lấy gần nửa đùi, đôi chân dài mảnh khảnh vừa thẳng vừa trắng, eo nhỏ không đủ một vòng tay, cổ áo hơi bảo thủ, mắt môi trang điểm nhạt, da đẹp ở chỗ vô cùng mịn màng, hình như cũng không đánh phấn. Tên Lửa nuốt nước bọt, mắt trừng thẳng quan sát Phương Dĩ, ngay cả chuyện chính cũng quên mất, cho đến khi Phương Dĩ chui vào trong xe, Tên Lửa mới hoàn hồn, nắm cánh tay Phương Dĩ lại, “Phương… Tiểu Phương, cô đi đến cao ốc Nam Giang? Dù sao cũng tiện đường, chi bằng đi chung đi?”

Phương Dĩ hỏi: “Tại sao phải đi chung?”

Ngay cả thanh âm cũng êm tai hơn thường ngày, Tên Lửa chưa bao giờ nghĩ tới Phương Dĩ sẽ có mùi vị phụ nữ như vậy, vô cùng xinh đẹp khiến người ta nhìn không chớp mắt. Tên Lửa động ngón cái, lướt qua cánh tay mịn màng của Phương Dĩ, mặt mày hớn hở: “Tiền xe chia đều, giúp cô tiết kiệm tiền… Gào gào gào ——”

Tên Lửa la lên, Phương Dĩ bẻ ngón cái không an phận của anh ta, cười mỉm nói: “Có tin tôi để anh được thể nghiệm nối xương một lần không?”

Tên Lửa xin tha: “Tiểu Phương tôi sai rồi, nhẹ một chút!”

Hai người đang ầm ĩ, Chu Tiêu chợt từ trong nhà đi ra, đi thẳng về phía taxi, vừa đi vừa quan sát Phương Dĩ, nhìn cô từ chân đến đầu, nói với Tên Lửa: “Đợi một lúc đi sửa xe, sau đó dẫn chiếc scooter giúp tôi.” Sau đó ném một cái chìa khóa xe cho anh ta, vòng qua hai người, mở cửa bên kia ra ngồi vào.

Tên Lửa nhanh nhẹn nhận lấy chìa khóa, sức trên ngón cái hơi buông lỏng, Phương Dĩ kêu: “Anh ngồi xe tôi làm gì!”

Chu Tiêu nói với tài xế: “Đến tòa thị chính.”

Tài xế do dự, Phương Dĩ lập tức quên Tên Lửa, chui vào trong xe nói: “Bác tài, không được đến tòa thị chính!”

Tài xế vô tội nói: “Cao ốc Nam Giang ở ngay bên cạnh tòa thị chính mà…”

Chu Tiêu nói: “Lái xe.”

“Không được lái!”

Chu Tiêu liếc Phương Dĩ, nói với tài xế: “Bác tài, cứ yên tâm mạnh dạn lái, anh nhìn quan hệ của tôi với cô ấy xem.”

Anh nói không rõ ràng, lời nói mập mờ. Tài xế đạp chân ga, Phương Dĩ hơi nghiêng, vừa vặn ngã lên người Chu Tiêu, Chu Tiêu lười biếng nói: “Thích ôm ấp yêu thương như vậy?”

Phương Dĩ trợn mắt trắng: “Không biết xấu hổ.” Bò dậy sửa tóc sửa quần áo, lập tức điều chỉnh trạng thái. Nếu ván đã đóng thuyền, cô chỉ có thể nói, “Một xu tiền xe tôi cũng sẽ không trả.”

Trạng thái tâm lý quả là tốt, một giây trước vẫn còn gào thét liều mạng ngoan cố kháng cự, một giây sau liền cư xử thản nhiên. Chu Tiêu lặng lẽ nhếch môi, liếc về phía cô chế giễu: “Chậc, ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ, người không ra người ma không ra ma.”

Phương Dĩ nói: “Chậc, không lớn tuổi lắm, thị lực thoái hóa không ít.”

“Cái gương trong nhà cô nên đổi đi, để khỏi phải nói gạt cô.”

“Tôi bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc với người mắt có tật.”

Dọc đường tài xế nghe tấu nói, sau khi tới đích để cảm ơn trò giải trí tinh thần của họ, đặc biệt xóa số lẻ trong tiền xe. Lần này Phương Dĩ thông minh, xe vừa dừng hẳn liền lao xuống, không để cho Chu Tiêu có cơ hội quỵt nợ. Chu Tiêu lấy tiền đưa cho tài xế, quay đầu nhìn chăm chú về phía bóng lưng Phương Dĩ, Phương Dĩ bước đi lại sải bước dài một chút, váy ngắn sắp kéo tới mông rồi. Tài xế chú ý tới tầm mắt của anh, chế nhạo: “Chàng trai, không nỡ bỏ? Cô gái đó dáng dấp xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có miệng cậu cay độc như thế.”

*Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Chu Tiêu nói: “Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng người không bình thường.”

Phương Dĩ hắt xì một cái, xoa xoa cánh tay đi vào thang máy, điều hòa trong cao ốc quá đủ, cô hơi khó chịu.

Tầng sáu đều là nhà hàng ăn uống, chiều tối thứ sáu dòng người như dệt cửi, Phương Dĩ gọi thông điện thoại Denny, Denny nói: “Ở nhà hàng Nhật, ra khỏi thang máy quẹo trái, cậu đi tới là có thể thấy.”

Phương Dĩ nhướn cổ lên nhìn, Denny tia sáng xinh đẹp bắn ra bốn phía đứng ở cửa nhà hàng, Phương Dĩ nói: “Mình thấy rồi.”

“Ở đâu vậy?”

“Ở đây!”

Denny trái mở phải nhìn: “Ở đâu? Không thấy cậu mà!”

Phương Dĩ bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: “Này, mình ở đây!”

Denny trợn to hai mắt, một lúc sau hoàn hồn lại: “Ồ, nào, theo mình vào.”

Người tổ chức họp mặt tên là Triệu Bình, năm đó Triệu Bình có bốn người bạn thân, một người trong đó chính là Vưu Tinh Tinh, còn có một người hôm nay vắng mặt, năm người này năm đó là ngũ bá của lớp, có người nhân duyên tốt, có người thành tích tốt, lần này nhờ có mấy người này, mười năm sau vẫn có thể tổ chức họp mặt được đầy đến hơn hai mươi người. Phương Dĩ vừa đi vừa nhớ lại họ. Denny nói: “Đám Triệu Bình đã tới sớm rồi, Vưu Tinh Tinh nhất định bảo mình đến sớm một chút, có mấy bạn vẫn còn trên đường tới, đợi thêm tầm mười phút nữa.”

Đẩy cửa phòng bao ra, Denny cười nói: “Nhìn xem ai đến này!”

Trong phòng bao đã có mười mấy người ngồi, có nam có nữ mỗi bên chiếm một nửa, sau khi nghe nhìn về phía cửa, có người nghi hoặc, cũng có người vừa liếc mắt liền nhận ra. Vưu Tinh Tinh chỉ vào Phương Dĩ trước tiên nói: “Phương Dĩ!”

“Phương Dĩ?” Bạn học cũ nhớ lại rất lâu mới mơ hồ nhớ ra, trong phòng bao nhất thời hơi yên lặng, nhất là nữ sinh, vẻ mặt vừa lúng túng vừa kì lạ, còn có người từ đầu đến cuối không nhớ nổi, nhỏ giọng hỏi bạn học cũ bên cạnh: “Phương Dĩ là ai?”

Năm đó Phương Dĩ trầm mặc ít nói, học kì sau năm lớp mười một lại chuyển trường, sau mười năm bị người khác quên cũng là bình thường. Denny kéo Phương Dĩ vào, cười nói: “Phương Dĩ ngồi với mình, trí nhớ của mấy người các cậu, còn chưa già bảy tám mươi tuổi đâu!”

Triệu Bình là người thật thà, giúp giảng hòa: “Phương Dĩ, hôm qua mình còn hỏi Denny cậu có đến không, sợ cậu không đến, mình còn muốn tự mình đi đón cậu.”

Phương Dĩ tao nhã ngồi xuống, cẩn thận cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Bốn chữ không có gì đặc biệt, vừa ra khỏi miệng, lại đổi lấy sự yên lặng trong chốc lát. Denny nói đùa một câu thúc đẩy bầu không khí, nói nhỏ vào tai Phương Dĩ: “Đừng để ý, họ đều…”

“Mình biết, họ đều không quen mình, mấy người đối diện còn thường xuyên bắt nạt mình.” Vưu Tinh Tinh vừa vặn ngồi đối diện, Phương Dĩ hướng về phía cô ấy cười một tiếng, mắt hơi rũ xuống nhắm thức ăn trên bàn. Denny tưởng cô mất mát, nháy mắt một cái với Vưu Tinh Tinh, Vưu Tinh Tinh không nghe theo, nhìn về phía Phương Dĩ, ánh mắt không tốt từ đầu đến cuối.

Nhân viên đến đông đủ, trong phòng bao bắt đầu ồn ào, mọi người tán gẫu về công việc trước, Denny nói: “Mình tốt nghiệp đại học liền làm bà chủ gia đình, đâu còn có thể đi làm.”

“Denny là đóa hoa của lớp, tốt nghiệp liền gả vào nhà giàu có, kiếp sau đầu thai mình cũng muốn làm phụ nữ, bây giờ cả ngày làm trâu làm ngựa cho công ty. Đúng rồi Triệu Bình, cậu đang làm gì?”

Triệu Bình còn chưa trả lời, Vưu Tinh Tinh đã nói thay anh ta: “Cậu ấy làm ở tập đoàn Âu Hải, bây giờ là trung tầng, lương một năm mấy triệu? Lần trước mình gặp cậu ấy, chính là cậu ấy đến cửa hàng 4S của bọn mình mua xe, hơn hai triệu không hề nháy mắt.”

Moi người ồ lên, nhao nhao gọi cường hào, bạn học nữ đòi Triệu Bình danh thiếp, Triệu Bình cười ngây ngô đưa, bỗng nhiên thấy một cái tay nhỏ duỗi tới, móng tay mượt mà sạch sẽ, ngước mắt nhìn, Phương Dĩ không biết chạy tới từ chỗ ngồi lúc nào, đũa trên tay phải còn chưa để xuống, khom người híp mắt cười. Triệu Bình ngẩn người, Phương Dĩ thấy anh ta không có phản ứng, tự rút danh thiếp trong tay anh ta, nói: “Hôm nay mình không mang danh thiếp, hôm khác đưa cho cậu.”

Vưu Tinh Tinh cười một tiếng, nhỏ giọng nói với người ngồi bên cạnh, môi bất động: “Thì ra là đến câu người giàu có.” Lại lớn tiếng nói với Phương Dĩ, “Phương Dĩ, đừng khom người như vậy, quần lót lộ ra rồi.”

Mọi người đều quay đầu lại, không thấy được quần lót, chỉ thấy được vòng mông của Phương Dĩ, Vưu TinhTinh cố tình như vậy, Phương Dĩ đứng thẳng, mỉm cười quay lại chỗ ngồi. Vưu Tinh Tinh trong tối ngoài sáng dùng lời sỉ nhục cô, đàn ông không tham gia chiến tranh phụ nữ, luôn đổi chủ đề, thỉnh thoảng khen nữ sinh có mặt một chút. Hôm nay Phương Dĩ vô cùng bắt mắt, đã có ba người bắt chuyện với cô, Vưu Tinh Tinh ở đầu kia không chịu yếu thế, lúc rảnh rỗi liền cùng người khác hỏi Phương Dĩ một câu, ngầm châm biếm giễu cợt đủ kiểu, Denny hơi xấu hổ, dứt khoát giả chết mặc kệ tất cả.

Bữa cơm trôi qua hơn nửa, Vưu Tinh Tinh cười như hoa đào: “Tài nghệ khen người của cậu sao không tiến bộ gì cả, nói cậu ấy giống đào, nói An An giống trái vải lột vỏ, còn nói mặt mình giống trái táo đỏ, chọc cười con nít sao, hay cậu chuyển sang nghề bán trái cây rồi?”

“Mình thấy cậu ấy đang nói thật, sau khi cậu tẩy trang, nám da có đốm như người già, sắc mặt vàng vọt nhiều nếp nhăn, trái táo gọt vỏ bị ô-xy hóa, hiệu quả như nhau.”

Một tràng này quá đột ngột, mọi người đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng, Phương Dĩ, từng người đều trở thành người câm. Phương Dĩ ăn uống no đủ, nói: “Nói cậu ấy giống đào là do mặt cậu ấy đầy lông, trái vải lột vỏ là nói cậu ấy mặc như không mặc, cái này cũng không thể hiểu?”

Một hồi yên lặng, ngay sau đó cười ầm, “Phương Dĩ, mười năm này cậu thay đổi lớn nha, thật buồn cười!”

Phương Dĩ cầm ly rượu nhỏ lên, đưa tới mép nhấp một ngụm, cười nói: “Khách sáo, tất cả mọi người thay đổi không ít.”

Chu Tiêu ở bên cạnh ngồi sát bình phong, cách âm quá kém, khóe miệng anh không kiềm chế được cong lên, nụ cười kì dị khiếp người, Đồng Lập Đông ngồi đối diện anh nói: “Nghe trộm góc tường cũng không tốt lắm.”

Chu Tiêu phớt lờ, đợi đến khi bên cạnh tám giờ rưỡi tan tiệc, anh ở bên này cũng gần như, đi ra phòng bao vừa vặn gặp, đúng lúc nhìn thấy Phương Dĩ đi bên cạnh một người đàn ông, hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện, Chu Tiêu đi chậm ở phía sau, không ai thấy anh, đi ra khỏi cao ốc, mọi người hẹn nhau tụ tập lại. Phương Dĩ vẫy tay gọi xe taxi, cười nói với Triệu Bình: “Hôm nào cùng ra ngoài uống trà?”

Triệu Bình cười đồng ý, Chu Tiêu nheo mắt quan sát, Đồng Lập Đông đi tới bên cạnh, nói nhỏ vào tai: “Triệu Bình của Âu Hải?”

“Ừ.” Chu Tiêu như có điều suy nghĩ.

Phương Dĩ ngồi vào xe taxi, duỗi người một cái, sau khi báo địa chỉ tài xế quay đầu nhìn cô, cười nói: “Cô gái, là cháu à!”

Phương Dĩ sửng sốt, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Bác tài, sao trùng hợp vậy.”

“Đúng thế, lúc này mới chưa vài tuần nữa, chỗ đó cháu ở thế nào? Lần trước tôi chưa kịp nói cho cháu.”

“Chỗ của cháu rất tốt, không có ma quỷ lộng hành.”

Con đường cửa hàng đồ nướng, tài xế nói: “Vừa rồi tôi mới đón con gái tôi đi học thêm về, lúc tan học nó lại muốn ăn đồ nướng, tôi không cho, trẻ con mười tuổi phải chú ý sức khỏe. Đúng rồi, cháu nói cháu tham gia họp mặt bạn học, những người vừa rồi kia chính là bạn học của cháu? Tốt nghiệp lâu lắm rồi nhỉ, đại học hay trung học?”

Phương Dĩ cười híp mắt đáp: “Cháu già như họ vậy sao? Cháu vừa mới tốt nghiệp năm nay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.