Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi

Chương 16



"Mẹ! Con đã nói là không liên quan đến cậu ta!"

Cái tát này mẹ Phùng dùng lực cũng không mạnh, thế nhưng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt đẹp trai của Phùng Dã. Mẹ Phùng lập tức đau lòng, vội lôi con trai sang một bên nhìn trái nhìn phải, lại còn chỉ trích hắn sao lại xông bừa lên.

Phùng Dã lại luôn miệng biện hộ cho Trương Phong Hòa.

Mẹ Phùng lại nói: "Miệng thì nói không thích, thế mà lại bảo vệ nó như vậy, mày nghĩ cặp mắt già này của mẹ mù rồi à, hồ đồ rồi à? Mày có thích hay không mẹ nhìn không ra chắc?!"

Mắt thấy mẹ Phùng lại sắp nổi nóng, Phùng Dã chỉ có thể bảo Trương Phong Hòa về trước. Trương Phong Hòa tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, sau đó lo lắng nhìn dấu tay trên mặt Phùng Dã, mặt mũi tái mét đi mất.

Người ngoài đi rồi, Phùng Dã bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ có gì bất mãn có thể trút lên con, đừng động một chút đã đánh người."

Mẹ Phùng cũng không phải loại người không nói lý, lúc nãy nhất thời nổi nóng đánh một cái tát kia, bây giờ đã bắt đầu hối hận rồi. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện Phùng Dã thích nam giới, bà liền đau đầu, nhéo lỗ tai Phùng Dã, mắng, "Mày về nhà cho mẹ, nói rõ ràng với ba mày kìa!"

Sau hôm đó, chuyện Phùng Dã bộc lộ lan truyền khắp toàn bộ vòng bạn bè.

Không ai biết vì sao Phùng Dã lại đột nhiên bộc lộ, cũng không ai cho rằng Phùng Dã come out là vì Trương Phong Hòa. Thế nhưng thấy Phùng Dã có can đảm bộc lộ, tất cả mọi người vừa ước ao đố kị lại vừa chúc phúc.

Nhà họ Phùng có tiền có quyền, Phùng Dã mặc dù không phải độc đinh của Phùng gia, thế nhưng chuyện bộc lộ ly kinh phản đạo vẫn ít nhiều khiến hắn nếm chút vị đắng.

Bị phạt cấm túc ở nhà một tháng, còn bị ông già rút gậy trúc đè xuống đất đánh, cậu ba nhà họ Phùng đã bao giờ nếm qua vị đắng như thế này, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì. Người nhà họ Phùng bó tay, lại được cậu hai Phùng gia trở về phổ cập kiến thức rằng đồng tính luyến ái là một loại xu hướng tình dục bình thường, không phải bệnh tâm thần, lúc đó mới dần dần giảm bớt thành kiến.

"Mày thích đàn ông hay phụ nữ, ba cũng lười quản, thế nhưng ba không cho phép mày làm xằng làm bậy bên ngoài." Phùng lão gia lạnh mặt nhắc nhở, còn chưa chờ Phùng Dã thở phào một hơi, lại nói tiếp: "Có rảnh thì dắt thằng nhóc kia về đây một chút."

Phùng Dã không biết đã giải thích với người nhà bao nhiêu lần về mối quan hệ giữa mình và Trương Phong Hòa, thế nhưng qua lời mẹ Phùng thêu dệt, hắn và Trương Phong Hòa nghiễm nhiên đã trở thành mối quan hệ mập mờ.

Chẳng qua chỉ là bạn giường mà thôi.

Phùng Dã tự nói với mình rất nhiều lần, hắn không thích Trương Phong Hòa.

Trương Phong Hòa cũng không biết cụ thể lần bộc lộ đó của Phùng Dã, chỉ biết một tháng sau gặp lại Phùng Dã, người nọ đã gầy đi rõ rệt. Cậu vẫn nhớ mãi hình ảnh Phùng Dã chắn trước người cậu một tháng trước, mỗi khi nhớ tới, trong lòng luôn thấy ngọt ngào.

Vì vậy, trong cái bẫy mang tên Phùng Dã, cậu càng lún càng sâu.

*

Gần Tết, Trương Phong Hòa làm xong hết việc, bèn tận dụng hết những ngày nghỉ phép tích cóp được. Hiện tại cậu đang nằm ở nhà, tự hỏi Tết năm nay nên làm gì.

Trước đây cậu sẽ đến chỗ mẹ Trương, nhưng từ sau khi em trai sinh ra, cậu cũng ít đến, đỡ khiến cả hai bên lúng túng mỗi lần cậu xuất hiện. Sau đó đi làm, có chút tiền, liền thừa dịp được nghỉ mà ra nước ngoài du lịch, chỉ là dường như bất kể ở trong nước hay là nước ngoài, cậu đều trốn không thoát bầu không khí gia đình sum họp.

Phùng Dã hằng năm dịp này đều sẽ về Phùng gia đón Tết với người nhà. Mà Triệu Lệ cũng đã đặt vé máy bay từ sớm, về quê ăn Tết. Chỉ có một mình cậu tha hương nơi đất khách quê người, nằm trong khách sạn nhắn tin chúc mừng năm mới cho hai người này.

Triệu Lệ còn trả lời cậu một câu, "năm mới vui vẻ."

Gửi cho Phùng Dã, đều là đá chìm biển sâu.

Trương Phong Hòa nghĩ đến chuyện trước đây, cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất với Phùng Dã như vậy, rõ ràng thái độ của đối phương đã rất rõ ràng. Đúng là kẻ trong cuộc thì u mê, bây giờ thoát khỏi cục diện này, nhìn lại lại cảm thấy hệt như một trò cười.

Lúc Trương Phong Hòa còn đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại lại vang lên. Liếc nhìn màn hình, Trương Phong Hòa do dự một chút mới ấn nút nhận cuộc gọi.

"Ba..."

Là Trương Kiến Minh gọi tới. Từ sau cuộc nói chuyện không vui tại quán cà phê lần trước, cậu không liên lạc với cha Trương nữa. Lần này ông đột ngột gọi tới khiến lòng cậu tràn ngập nghi vấn, vốn không định tiếp điện thoại, lại nghĩ bây giờ đang là Tết, không tiếp cũng không tiện.

Không ngờ Trương Kiến Minh gọi tới là để bảo Trương Phong Hòa năm nay đến nhà ông ta.

"Coi như là vì xin lỗi con chuyện lần trước, dì con sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn mời con đến. Dù sao cũng là người một nhà, không có thù qua đêm, Tiểu Phong, dù sao cũng nên nể mặt ba một chút đúng không?"

Trương Phong Hòa nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên cha Trương mở miệng mời cậu đến nhà đón Tết, Trương Phong Hòa không muốn đi lắm, đối với người phụ nữ kia, lòng cậu đầy rẫy cảm giác căm ghét. Nhưng lần này cha Trương thái độ nhún nhường, khẩn khoản hạ giọng năn nỉ Trương Phong Hòa đến, thậm chí còn dùng chiêu đánh vào tình thân.

Điều này khiến Trương Phong Hòa rất khó xử.

"Con lớn như vậy rồi, người một nhà chúng ta còn chưa từng tụ họp lần nào, để con một mình bên ngoài, ba và dì con làm sao yên tâm..."

Tuy rằng Trương Phong Hòa biết lời nói này của cha Trương rất giả dối, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng sâu trong nội tâm, cậu rất khát vọng có thể có một gia đình. Một gia đình không cần giàu có, chỉ cần ấm áp, có thể vào đêm giao thừa đốt pháo hoa, ăn cơm đoàn viên, đánh mạt chược xem chương trình cuối năm.

Lúc còn bé không hiểu chuyện, cha mẹ không ở bên cạnh, không ý thức được có gì bất thường. Nhưng tuổi càng lớn, thấy gia đình những người xung quanh đều toàn vẹn, cậu mới ý thức được mình khác người. Cậu là một đứa trẻ cha mẹ không thương, là một người lễ tết không có nhà để về.

Sau khi ông ngoại bà ngoại nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn qua đời, cậu lại càng cô độc không có gì bám víu.

Vì vậy cậu rất hạnh phúc khi Phùng Dã xuất hiện, khiến cuộc đời cậu có ánh sáng.

"Tiểu Phong?"

"Được, để con đến." Trương Phong Hòa không cự tuyệt nữa, mở miệng đồng ý. Coi như Trương Kiến Minh nói dối, cậu cũng mặc kệ. Năm nay cậu không muốn lại đón Tết một mình, đến chỗ cha Trương, ít ra cũng đông đúc hơn!

Quyết định xong, Trương Phong Hòa liền mua chút quà mang đi. Trương Tâm Đóa cô em gái này tính tình không tốt, vô cùng không hợp với Trương Phong Hòa, lần trước gặp mặt cô ta hất cà phê vào người cậu cậu vẫn còn chưa nguôi giận, tuy nhiên cậu nghĩ đàn ông không đấu với phụ nữ, dịp năm mới này sẽ không so đo với cô ta nữa, liền chọn một cái áo măng tô dành cho nữ để làm quà tết cho cô ta.

Còn có đứa con trai riêng của người phụ nữ kia, ngoại trừ lúc nhỏ có gặp một lần, Trương Phong Hòa thật sự không gặp thêm lần nào nữa, vì vậy người nọ cao thấp mập ốm cậu không biết được. Tính một chút, có lẽ bây giờ khoảng chừng hai mươi tuổi, nam sinh hai mươi tuổi thích cái gì, Trương Phong Hòa nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi nghĩ tới Trương Tự.

Cậu mỉm cười, dựa vào sở thích của Trương Tự mà chọn quà tặng cho cái người đã rất lâu chưa gặp kia.

Còn người phụ nữ kia... Trương Phong Hòa chịu đi gặp bà ta đã nể mặt lắm rồi.

Triệu Lệ nghe kế hoạch năm nay của Trương Phong Hòa cũng lấy làm kinh hãi. "Đầu óc cậu có vấn đề à! Ông bố rác rưởi của cậu, hơn mười năm qua không hề mời cậu đến nhà ông ta, năm nay sao lại có lương tâm mời cậu đi ăn cơm đoàn viên được!"

"Lần trước gặp mặt, ông ta nói với em chuyện xem mắt, bị em cự tuyệt, lần này không chừng vẫn là chuyện này."

"Cậu biết vậy mà còn đi à?"

"Chỉ ăn một bữa cơm thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, sao em lại không đi được?" Cậu không đồng ý xem mắt, bọn họ còn có thể trói cậu ép đi kết hôn sao?

"Được, cậu vui là được rồi."

Trương Phong Hòa cũng biết Triệu Lệ nhất định là đang khinh bỉ cậu, đành phải nói: "Lệ Lệ, chỉ là em muốn năm nay có người đón giao thừa cùng em thôi."

"Anh biết..." Triệu Lệ thở dài. "Quên đi, dù sao năm nay anh cũng không về nhà, cậu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."

"Anh không về quê sao?"

"Không về." Triệu Lệ vừa nói vừa cười hì hì, "Đón năm mới cùng Dương Thích."

"Không phải đã nói không đến nhà anh ta sao?" Trương Phong Hòa buồn bực.

"Cậu cũng đã nói, không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao? Cũng đâu có mất miếng thịt nào!"

"..."

Trương Phong Hòa bị phản đòn rất phiền muộn.

Điều chỉnh tâm trạng xong, Trương Phong Hòa mỗi ngày đều ở nhà rảnh rỗi nấu món này món nọ, kỳ nghỉ trôi qua vô cùng mỹ mãn. Còn một ngày nữa là đến giao thừa, Trương Phong Hòa mua ít đồ ven đường, trái cây rau dưa các loại thịt chất đầy tủ lạnh. Quà Tết cậu không mua thứ gì, dù sao năm nay cũng chỉ có Triệu Lệ không về nhà là tới nhà cậu ăn ké, có chuẩn bị hạt dưa đậu phộng cũng chẳng ai cắn. Sau đó một mình ngồi cắn tới hết Tết, chắc chắn sẽ nóng trong người.

Triệu Lệ biết được, phỉ nhổ cậu hẹp hòi.

"Có đỏ đỏ hồng hồng không tốt sao?"

"Không được!"

....

Đến giao thừa, Trương Phong Hòa ăn mặc chỉnh tề, soi gương một chút rồi mang túi lớn túi nhỏ ra cửa.

Trương Kiến Minh và người phụ nữ nọ sống ở khu chung cư xa hoa nhất thành phố A, Trương Phong Hòa đến, Trương Kiến Minh xuống tầng trệt đón cậu. Thấy cậu mang theo túi lớn túi nhỏ, vội nói: "Con đến là tốt rồi, chuẩn bị nhiều đồ đạc như vậy làm gì?"

Trương Phong Hòa cười cười, mặc dù có không thích gia đình này đi nữa, lễ nghi vẫn nên làm cho chu toàn.

Vừa vào sảnh đã thấy Trương Tâm Đóa. Trương Tâm Đóa hiển nhiên đã bị người nhà dạy dỗ trước, nhìn thấy Trương Phong Hòa cũng chỉ lườm một cái, nhịn không kiếm chuyện. Trương Phong Hòa nhét quà vào tay cô ta, mặc kệ cô ta thích hay không thích, cậu không thèm để ý.

Vương Hân cũng không vênh vang đắc ý như trước, dáng vẻ hiền lành đến giả tạo. Nếu không phải năm đó từng nhìn thấy bà ta khóc lóc om sòm chơi xấu, Trương Phong Hòa suýt chút nữa thì nghĩ chính mình nhớ nhầm.

Cậu nhìn một vòng, không thấy cậu con riêng kia.

Tuy nhiên cậu cũng không quan tâm, chỗ này thêm một người hay bớt một người thì có liên quan gì đến cậu.

"Tối nay chúng ta đi Tụ Hưng Lâu ăn cơm, dì con đã đặt bàn trước rồi."

Tụ Hưng Lâu là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A, giá cao chót vót, tiệc đêm giao thừa lại càng khó đặt, Trương Phong Hòa chưa đến đây ăn lần nào. Rất nhanh đã đến tối, cả đoàn người lái xe đi Tụ Hưng Lâu.

Đến nơi, xe dừng, đoàn người đang định đi vào thang máy, lúc chờ thang máy lại gặp người quen. Vương Hân cất giọng the thé gọi lớn: "Bà chủ Phùng, trùng hợp quá, không ngờ lại tình cờ gặp được bà ở đây!"

Trương Phong Hòa quay đầu lại nhìn, thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.