Người Tôi Theo Đuổi Bảy Năm Đã Yêu Người Khác Rồi

Chương 38



Sau khi nhận lời Từ Ảnh, điện thoại Trương Phong Hòa vang lên tiếng tin nhắn, cậu cầm lên xem, là Phùng Dã gửi tới. Bỗng dưng Trương Phong Hòa thấy hơi chột dạ, đặc biệt là lúc Phùng Dã hỏi cậu sao lại đi mà không nói tiếng nào, Trương Phong Hòa do dự một chút, liền viện lý do trả lời: "Xin lỗi, đột nhiên bận chút việc nên phải đi gấp, không kịp nói cho anh."

Sau đó đặt điện thoại di động qua một bên, không dám xem Phùng Dã trả lời thế nào.

Nhưng điện thoại di động vẫn vang lên.

Tin nhắn của Phùng Dã không ngừng gửi đến.

Từ Ảnh thấy kỳ quái, hỏi, "Điện thoại cậu reo liên tục kìa, ai nhắn tin vậy? Sao cậu không xem?"

Trương Phong Hòa nhíu nhíu mày, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động, mở tin nhắn ra, sau đó mở khung chat của Phùng Dã. Phùng Dã nhắn rất nhiều tin, cho dù không được trả lời vẫn cố chấp gửi. Trương Phong Hòa xem hết từng tin, trong lòng lại càng cảm thấy cay đắng.

Phùng Dã nói: "Lần sau không được như vậy nữa."

Thấy Trương Phong Hòa không trả lời, lại nói tiếp: "Say rượu có đỡ hơn tí nào không?"

"Đầu còn đau không?"

"Nhớ ăn sáng."

"Vốn có nấu canh giải rượu cho em, định để em uống rồi mới đi."

...

Ngón tay Trương Phong Hòa bấm bấm vào màn hình, lại chậm chạp không cách nào bấm nút "gửi", cuối cùng chỉ sáo rỗng trả lời một câu: "Tôi không sao, cảm ơn."

Trương Phong Hòa không có cách nào đáp lại sự quan tâm của Phùng Dã, tất nhiên cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của đối phương. Cậu chưa từng nghĩ hóa ra mình cũng có thể từ chối Phùng Dã lạnh lùng như vậy. Trương Phong Hòa cười cười, ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm đến ánh mắt kỳ quái Từ Ảnh nhìn cậu, hơi động tâm, lập tức trả lời Phùng Dã một câu: "Xin lỗi, chủ nhật tôi mời anh ăn cơm, được không?"

Lại tiếp tục nói chuyện, có khi chính mình sẽ không kìm lòng được mà đổi ý.

Nếu đã nhận lời mai mối cho Từ Ảnh, còn phải kiếm cớ hẹn Phùng Dã ra, chi bằng như bây giờ là được. Trương Phong Hòa nghĩ thầm, sau đó thành công hay không cũng không liên quan tới cậu.

Phùng Dã không biết khúc mắc trong đó, còn tưởng Trương Phong Hòa thật sự muốn mời hắn ăn cơm chuộc lỗi, lập tức đồng ý. Cảm giác không vui vì Trương Phong Hòa bỏ đi ban sáng cũng theo bữa cơm này mà bị quên đi.

Chủ nhật, Phùng Dã từ sớm đã sửa soạn xong, sau đó gõ cửa nhà Trương Phong Hòa. Lúc mở cửa, Trương Phong Hòa thấy Phùng Dã ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc chải cẩn thận, đứng ngay ngắn trước mặt cậu, cậu sửng sốt, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà bay đi.

Cách giờ hẹn còn khoảng gần hai giờ, Trương Phong Hòa không nghĩ Phùng Dã sẽ đến sớm như vậy, cậu quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt Phùng Dã, sợ Phùng Dã nhìn ra mình đang khó chịu. Cậu đành phải nói: "Sao lại đến sớm như vậy?"

Trương Phong Hòa lúc này vẫn còn mặc đồ ngủ.

Phùng Dã giơ tay nhìn đồng hồ, cười bảo: "Không sao, anh chờ em."

Trương Phong Hòa thấy Phùng Dã chờ mong như thế, trong lòng có chút lo lắng. Nếu để Phùng Dã biết ý đồ thật sự của bữa cơm này, sợ là hắn sẽ tức giận đến mức hất tay rời đi. Bỗng nhiên, Trương Phong Hòa cảm thấy hơi hối hận vì đã dùng cách này để giới thiệu Phùng Dã và Từ Ảnh gặp nhau.

Lúc thay quần áo xong chuẩn bị cùng Phùng Dã ra ngoài, Trương Phong Hòa đứng trước mặt hắn, muốn nói lại thôi. Phùng Dã giữ cửa thang máy, lại thấy Trương Phong Hòa phía sau chậm chạp không vào, liền hỏi: "Em làm sao vậy?"

Hôm nay Trương Phong Hòa trông hơi kỳ lạ.

Không phải là thân thể không khỏe chứ? Phùng Dã nghĩ, lập tức lo lắng bước tới, định đưa tay sờ trán Trương Phong Hòa, người trước mặt lại nói: "Bữa cơm hôm nay, ngoài hai chúng ta, còn có một đồng nghiệp của tôi."

Tay Phùng Dã còn giơ lên, hơi khựng lại một chút, hắn thấy dáng vẻ khổ não của Trương Phong Hòa, còn tưởng là chuyện lớn gì. Hắn vốn không hy vọng Trương Phong Hòa đột nhiên muốn cùng hắn trải qua thế giới hai người, bây giờ nghe cậu giải thích, không khỏi cảm thấy như vậy mới bình thường. Hắn dằn cảm giác thất vọng xuống, dùng giọng pha trò nói: "Không phải chỉ thêm một người thôi sao? Em buồn rầu như thế, không phải là không nỡ trả bữa cơm này chứ?"

"Sao lại thế được." Trương Phong Hòa miễn cưỡng cười. Cậu không muốn gạt Phùng Dã, vì vậy chọn cách thẳng thắn với hắn, "Đồng nghiệp của tôi, Từ Ảnh, trước đây anh từng gặp, cậu ta có hứng thú với anh, bảo tôi giới thiệu hai người gặp mặt."

Nói xong, cửa thang máy lại mở ra, Trương Phong Hòa bước vào, lúc xoay người lại, cậu nhìn thấy Phùng Dã còn đứng bên ngoài không bước vào. Cậu bấm nút giữ cửa, nói với Phùng Dã, "Sao còn không vào?"

Nhưng Phùng Dã chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm. Hắn thấp giọng nói với Trương Phong Hòa, "Em nhắc lại lần nữa đi."

Trương Phong Hòa sững sờ, buông tay, cửa thang máy nháy mắt đóng lại. Bóng dáng Phùng Dã bị cửa thang máy chậm chạp đóng lại che khuất. Trương Phong Hòa ngẩn ngơ đứng đó, mãi đến khi không gian kín mít chỉ còn lại chính mình, xung quanh chỉ còn sự im lặng.

Thang máy đến lầu một, lúc Trương Phong Hòa bước ra, theo thói quen nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của Phùng Dã.

Cậu đứng đó, tay siết chặt thành đấm, lòng như bị kim đâm từng nhát từng nhát một, đau nhói.

Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy Phùng Dã nhìn mình, Trương Phong Hòa ý thức được có lẽ mình vừa làm ra một sai lầm. Cậu nghĩ Phùng Dã hẳn là tức giận rồi, bữa cơm này ăn không được nữa. Trương Phong Hòa xoa xoa mi tâm, đành phải chuẩn bị đi xin lỗi Từ Ảnh.

Nhưng vừa bước một bước, cửa thang máy phía sau lại mở ra. Phùng Dã bước ra, đi đến bên cạnh Trương Phong Hòa, như không có gì xảy ra nói: "Cũng không biết chờ anh."

Trương Phong Hòa nhìn Phùng Dã đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, trợn trừng hai mắt.

Phùng Dã không nói gì nữa, chỉ đi ra ngoài.

Trương Phong Hòa nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa từng đoán được người này nghĩ gì.

*

Phùng Dã thật sự tức giận.

Ngồi trong phòng ăn, thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn dính lấy mình, Phùng Dã ngoài cười nhưng lòng không cười. Hắn không nghĩ Trương Phong Hòa lại dám làm như thế.

Là vì hắn gần đây quá tốt với Trương Phong Hòa, mới khiến cậu to gan đến mức này sao?

Phùng Dã không nói được lúc nghe thấy Trương Phong Hòa muốn giới thiệu mình cho người khác, trong lòng rốt cuộc phẫn nộ bao nhiêu. Tất cả kiên trì mấy ngày qua đều bị lời nói hời hợt kia của Trương Phong Hòa làm tiêu tan không sót thứ gì.

Có trời mới biết lúc đó hắn muốn lôi Trương Phong Hòa từ trong thang máy ra ngoài, ấn cậu lên tường hôn môi bao nhiêu, để cậu không dám nói những lời như vậy nữa. Thế nhưng tuy rất muốn làm vậy, rốt cuộc hắn vẫn nhịn được, mặc cho Trương Phong Hòa biến mất trước mắt mình.

Hắn sợ dưới cơn thịnh nộ, nếu mình thật sự làm ra chuyện gì không thể cứu vãn nổi, vậy thì hắn và Trương Phong Hòa thật sự xong rồi.

Phùng Dã hơi nheo mắt, thu lại vẻ nguy hiểm vừa lộ ra, mỉm cười trò chuyện với người đàn ông tên Từ Ảnh này.

Người đàn ông này, Phùng Dã quả thật có chút ấn tượng. Là người hôm đó kề sát vào Trương Phong Hòa lúc cậu uống say. Chỉ là Phùng Dã không ngờ cậu ta có hứng thú với mình, lại càng không ngờ Trương Phong Hòa dám giao hắn cho người khác.

Trương Phong Hòa đúng là to gan thật.

Càng tức giận, thái độ Phùng Dã trước mặt Từ Ảnh lại càng ấm áp như gió xuân, hết sức lịch lãm. Hắn thừa nhận hắn cố tình thể hiện cho Trương Phong Hòa thấy.

Chẳng phải em muốn giao anh cho người khác sao? Vậy anh làm theo ý em.

Trương Phong Hòa nhìn thấy thái độ dịu dàng lịch lãm đó, không khỏi nhớ tới trước đây lúc Phùng Dã và Lộ Nhất Minh bên nhau, dường như thái độ hắn cũng như vậy.

Trương Phong Hòa ngồi một bên, lúng túng đến mức cảm thấy mình là người thừa.

Cậu cho rằng Phùng Dã không thể tiếp thu Từ Ảnh nhanh như vậy được, nhưng hiện thực lại như tát vào mặt cậu. Phùng Dã không chút do dự trò chuyện vui vẻ với Từ Ảnh, ngoại trừ lúc đầu không chịu cùng cậu xuống lầu, sau đó không thấy Phùng Dã có thái độ phản kháng thêm lần nào nữa.

Quả nhiên đối với Phùng Dã, tình cảm hắn đối với mình chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trương Phong Hòa không nhịn được mừng thầm vì mình không bị lời ngon tiếng ngọt của Phùng Dã mê hoặc, không váng đầu đồng ý quay lại với Phùng Dã, nếu không mấy tháng sau người gào khóc có lẽ lại là chính cậu thôi.

Xem trà như rượu đắng nuốt xuống, Trương Phong Hòa đứng dậy, tìm cớ đi rửa tay.

Lúc trở về, nhìn thấy Từ Ảnh thất thủ đánh đổ cốc trà, nước theo mặt bàn nhỏ xuống người Phùng Dã. Trương Phong Hòa gọi phục vụ đến dọn dẹp, Từ Ảnh bên cạnh thì cầm khăn giấy lau giúp Phùng Dã. Đôi tay không có ý tốt lướt qua người Phùng Dã, Phùng Dã vội vàng ngăn lại, cầm khăn giấy đi đến phòng rửa tay.

Từ Ảnh nói xin lỗi với Trương Phong Hòa, "Để tôi đi xem một chút."

Nói rồi cũng đuổi theo hắn.

Trương Phong Hòa đứng đó, không biết có nên đi theo làm kỳ đà cản mũi không.

Cuối cùng cậu vẫn chọn rời đi, trước khi đi còn không quên tính tiền, cũng nhắn tin tạm biệt hai người kia. Đợi đến khi Phùng Dã lau chùi xong xuôi, Trương Phong Hòa đã lần nữa mất dạng, mà Từ Ảnh bên cạnh thì vẫn cứ quấn lấy hắn, khiến hắn phiền phức vô cùng. Bữa cơm vốn rất chờ mong lại bởi vì khúc nhạc đệm này mà hủy hoại sạch sẽ.

Phùng Dã sắc mặt sa sầm, cơn tức giận trong đáy lòng bởi vì Trương Phong Hòa rời đi mà không thể dằn lại. Hắn thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn Từ Ảnh, bỏ tay đối phương đang đặt trên cánh tay mình ra, quay đầu ra khỏi phòng ăn.

Từ Ảnh sững sờ, vội đuổi theo. Y cho rằng Phùng Dã vì bị ướt quần áo nên tức giận, lập tức xin lỗi hắn. Thế nhưng Phùng Dã đâu còn dáng vẻ dịu dàng trước đó nữa, hắn xoay người lại nhìn Từ Ảnh, gằn từng chữ, "Đừng, đến, gần, tôi!"

Giọng điệu lạnh lùng, thái độ âm hiểm.

Từ Ảnh rùng mình một cái, thật sự không dám tiến thêm bước nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.