Cúp điện thoại xong, Trương Phong Hòa trở về nhà, cảm thấy hơi mệt mỏi. Cậu và Trương Tự qua lại mấy ngày nay, ngoại trừ lần nọ bất ngờ 419 đến nay không có thêm hành vi thân mật nào nữa. Cho dù là hôn, cũng chỉ là chạm môi mà thôi. Cậu nghĩ Trương Tự nghĩ trong lòng cậu có người cho nên mới có thể nhường nhịn đến vậy.
Nhưng đêm nay, nụ hôn ở ký túc xá của Trương Tự lại khiến Trương Phong Hòa cảm thấy có chút quái dị không diễn tả được.
Dường như chỉ là đang tuyên bố chủ quyền với người khác.
Vài ngày sau đó, Trương Tự không chủ động liên hệ với Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa cũng không rảnh mà để ý, sắp đến cuối năm, công việc bắt đầu bận rộn.
May mà còn có kỳ nghỉ ngắn lúc Nguyên Đán khiến cậu có thể trộm rảnh rỗi vài ngày giữa lúc bận bịu.
Hôm đó, Dương Thích nhiều năm không hề liên lạc lại gọi điện cho cậu. Lúc Trương Phong Hòa nhận điện thoại còn thấy hơi kinh ngạc: "Dương sư huynh? Anh tìm em có chuyện gì à?"
"Tiểu Phong, Nguyên Đán có rảnh không?" Dương Thích hỏi.
"Có, sao vậy?" Trương Phong Hòa vẫn thắc mắc.
"Rảnh thì tốt rồi, cậu để trống lịch Nguyên Đán nhé, sư huynh mời cậu đi ngâm suối nước nóng."
"Hả?" Trương Phong Hòa nghe xong, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết, "Ngâm... ngâm cái gì?"
"Ngâm suối nước nóng!"
Cậu và Dương Thích đã bao lâu rồi không có liên lạc? Ngoại trừ lần gặp mặt mất mặt ở nhà hàng kia, bọn họ không hề gặp nhau thêm lần nào... "Sư huynh, anh có tìm nhầm người không vậy?"
Muốn tìm cũng nên tìm Triệu Lệ mới đúng.
"Chẳng phải anh mới vừa về nước sao, muốn gặp mặt bạn học cũ một chút. Vì vậy nhân dịp này mời hai vợ chồng Phùng Dã, còn cậu, dẫn theo bạn trai cậu, sau đó gọi Triệu Lệ, sáu người đi du lịch, cậu thấy thế nào? Yên tâm, chi phí sư huynh lo hết." Dương Thích ở đầu bên kia điện thoại không cho phép cậu cự tuyệt.
Trương Phong Hòa nghe xong chỉ muốn nói, quan trọng là Triệu Lệ chứ gì? Cậu bất đắc dĩ nói: "Lệ Lệ tự anh mời đi, em không mời nổi."
"Cho anh số điện thoại của cậu ấy."
"...Ừm." Trương Phong Hòa do dự một lúc rồi nhận lời. Dù sao Triệu Lệ bây giờ tu luyện thành tinh rồi, tuyệt đối có thể đối phó được Dương Thích. Cậu thậm chí còn có chút mong chờ được thấy Dương Thích bị Triệu Lệ chọc tức.
"Cứ như vậy nhé, Nguyên Đán tập hợp ở nhà Phùng Dã."
"...Được."
Đến nhà Phùng Dã sao? Đã bao lâu rồi cậu không còn đến chỗ Phùng Dã nữa? Hẳn là từ sau khi nhà hắn có chủ nhân mới.
Tuy rằng từ đáy lòng, Trương Phong Hòa rất phản đối việc đi du lịch với Phùng Dã, thế nhưng cậu biết, nếu muốn quên cái người mình quan tâm thì chỉ có cách không để ý đến hắn nữa.
Nếu cậu đã quyết định không yêu hắn nữa thì tại sao còn phải quan tâm người nọ tình chàng ý thiếp với người khác trước mặt cậu?
Trương Phong Hòa suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra liên lạc với Trương Tự.
Hình như tinh thần Trương Tự không tốt lắm, tuy nhiên hắn vẫn nhận lời mời của Trương Phong Hòa.
Hôm Nguyên Đán, Trương Phong Hòa ở nhà chờ Trương Tự đến, sau đó là Triệu Lệ. Triệu Lệ vừa đến, không khí hòa hoãn giữa Trương Phong Hòa và Trương Tự bỗng trở nên hơi lúng lúng.
Trương Phong Hòa hỏi: "Lệ Lệ, anh vậy mà lại nhận lời mời của Dương Thích sao?"
Triệu Lệ Lệ nhào tới véo mặt Trương Phong Hòa, "Còn không phải vì cậu bán đứng số điện thoại của anh à!"
"Em nghĩ chuyện nhỏ này anh sẽ không để ý." Trương Phong Hòa sờ sờ chỗ bị véo đau. Trương Tự trông thấy, vội vàng đau lòng thổi thổi một tí.
Triệu Lệ trưng ra vẻ mặt người bị hại.
Ba người cùng đi tới nhà Phùng Dã, dọc đường, Triệu Lệ luôn miệng nói Dương Thích tên này còn có mặt mũi trở về tìm y, chờ xem y xử hắn như thế nào.
Trương Phong Hòa cười phụ họa, "Đúng rồi, anh đã là lão yêu quái tu luyện ngàn năm, còn sợ một tên Dương Thích sao?"
Triệu Lệ ngẩng cao đầu, "Đúng đấy, cậu cũng nên học hỏi một chút, lát nữa gặp Phùng Dã đừng có run chân. Còn nữa, bạn học Trương Tự, chính thức làm bạn trai của Tiểu Phong rồi, cậu cũng phải nhanh nhảu một chút nhé."
Lời này lại khiến Trương Phong Hòa lúng túng, luôn cảm thấy giống như mình đang lừa gạt tình cảm của Trương Tự vậy.
Lúc đến dưới lầu nhà Phùng Dã, Triệu Lệ gọi điện cho Dương Thích.
Dương Thích bảo bọn họ lên nhà.
Ba người liền đi vào thang máy.
Đối với nhà Phùng Dã, Trương Phong Hòa thật sự quen thuộc vô cùng. Thế nhưng bây giờ, cậu không thích cảm giác quen thuộc này chút nào. Thấy Lộ Nhất Minh như nam chủ nhân mở cửa đón bọn họ vào nhà, lòng Trương Phong Hòa lại cảm thấy chua xót. Cậu cố gắng bảy năm, quay đầu lại vẫn chỉ có thể như khách mà bước qua cửa nhà Phùng Dã, tựa như trong lòng Phùng Dã chưa bao giờ có cậu vậy.
Cậu cẩn thận đi vào nhà, ánh mắt lướt qua từng góc nhỏ của căn hộ. Cậu nhìn thấy bài trí trong căn nhà hơi khác trước, có thêm chút hơi người, không còn lạnh lẽo như trước nữa. Những thứ này hẳn là do Lộ Nhất Minh mang đến, làm thay đổi sinh hoạt của Phùng Dã.
Trương Phong Hòa muốn ngăn lòng mình suy nghĩ lung tung nhưng không nhịn được, càng nghĩ lại càng thấy uất ức.
Mãi đến lúc Trương Tự ôm cậu, hỏi cậu không khỏe à, cậu mới hồi phục tinh thần. Trương Tự vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong mắt Trương Phong Hòa dường như thấy được một người khác. Cậu hy vọng biết bao nhiêu, rằng người kia cũng có thể dùng ánh mắt ấm áp như vậy nhìn kỹ cậu, hỏi cậu không khỏe à, cậu không sao chứ.
Trương Phong Hòa lắc đầu: "Tôi không sao."
Chỉ tiếc là ánh mắt người kia chưa bao giờ dừng lại nơi cậu.
Phùng Dã biết hôm nay Trương Phong Hòa sẽ đến, thậm chí bởi vì biết cậu sẽ đến, hắn còn cố ý tỏ vẻ ân ái ngọt ngào với Lộ Nhất Minh nhiều hơn bình thường.
Kết quả lại là, thằng nhóc Trương Tự kia ôm Trương Phong Hòa, ân cần hỏi han.
Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Dã xám xịt. Hắn chỉ có thể âm thầm hậm hực, không thể để người khác nhìn ra. Hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn thể hiện trước mặt Trương Phong Hòa, muốn cậu tiếp tục chú ý đến hắn.
Tôi có thể ở bên người khác, nhưng ánh mắt của cậu chỉ có thể dừng lại nơi tôi.
Bầu không khí trong phòng có chút quái dị, sáu người mỗi người đều mang một tâm sự riêng. Triệu Lệ cũng rất lâu không nhìn thấy Dương Thích, thật ra y đã sớm quên mất Dương Thích trông như thế nào, nhưng hôm nay vừa thấy mặt, y lại đột nhiên nhớ đến những tháng ngày từng yêu người đàn ông này, yêu đến chết đi sống lại.
Ngẫm lại thật là ngu ngốc, trước kia sao y lại ngu ngốc như vậy nhỉ?
Triệu Lệ vừa nhớ lại thanh xuân, vừa câu được câu mất nói chuyện với Dương Thích.
Kỳ thực sở dĩ Dương Thích mời Triệu Lệ cũng là vì muốn hoài niệm thanh xuân đã qua thôi. Dù sao thì trong ấn tượng của hắn, Triệu Lệ là một cậu nhóc ngoan ngoãn sạch sẽ, lại còn rất yêu hắn. Hắn đâu biết Triệu Lệ bây giờ đã đi qua ngàn cánh buồm, học rộng hiểu nhiều, người đàn ông không "chuyên nghiệp" như hắn sao có thể lọt nổi vào mắt xanh của y nữa.
Cho nên lúc nhìn thấy Triệu Lệ trang điểm đậm xuất hiện trước mắt, lòng Dương Thích hơi kinh ngạc, lại có chút thất vọng. Cảm giác này rất khó tả, lại khiến cho hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Hắn vẫn là một kẻ thích chơi bời, không như Phùng Dã, bạn trai nhất định phải là người mình thật sự thích. Cho nên lúc hắn nhìn thấy Triệu Lệ, loại cảm giác muốn chơi bời một chút lại khiến hắn nóng lòng.
Mà Triệu Lệ cũng rất tình nguyện chơi bời với mối tình đầu này một chút.
Sáu người đi đến suối nước nóng ở ngoại ô thành phố A. Sau khi đến nơi, cả bọn liền thuê phòng ở khách sạn. Vốn muốn thuê sáu phòng, kết quả Triệu Lệ nói mình và Dương Thích một phòng, Lộ Nhất Minh và Phùng Dã một phòng, Trương Phong Hòa và Trương Tự một phòng, chỉ cần thuê ba phòng là được.
Nghe thấy Triệu Lệ nói thế, Phùng Dã lại phản đối.
"Anh phản đối cái gì hả? Phùng thiếu gia." Triệu Lệ bất mãn.
Phùng Dã không nhìn nổi Trương Phong Hòa và Trương Tự ở cùng một phòng, thế nhưng lời này sao hắn có thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nén giận: "Triệu Lệ cậu ngậm miệng lại!"
"Tôi không ngậm đấy!" Triệu Lệ vẫn thấy Phùng Dã chướng mắt, luôn thích đâm chọc hắn, "Sao, thấy Tiểu Phong có bạn trai, lòng anh khó chịu rồi à? Sao anh lại có thể nhỏ nhen như vậy, chỉ muốn chính mình có đôi có cặp, lại không thèm quan tâm đến hạnh phúc cả đời của bạn tốt. Đúng không, Trương Tự?"
"Lệ Lệ, anh đừng nói nữa." Trương Phong Hòa không có gì để nói.
"Được rồi đừng ầm ĩ nữa." Dương Thích đến điều đình, "Tôi nghe lời Lệ Lệ vậy, hai người một phòng đi. Phùng Dã, cậu cũng đừng nói không được nữa đó."
Phùng Dã cũng biết chính mình không thể phản đối, chỉ có thể đồng ý.
Phòng đã chia xong, Trương Phong Hòa ở gian phòng sát vách Phùng Dã.
Buổi tối sáu người đi tắm nước nóng thả lỏng thân thể. Trương Tự còn xoa bóp cho Trương Phong Hòa, tay cũng tự nhiên chạm đến một vài chỗ mẫn cảm của cậu. Trương Phong Hòa mặt đỏ bừng, bối rối đẩy hắn ra. Trương Tự lại chủ động ôm cậu.
Chỉ thấy hắn vùi mặt vào cổ Trương Phong Hòa, nhỏ giọng nói: "Buổi tối tôi muốn, có được không?"
Ngâm nước nóng không bao lâu, hai người dưới ánh mắt đầy ám muội của những người khác mà đi về phòng. Vừa vào phòng, Trương Tự đã hôn cậu. Giống hệt lần nọ ở trong ký túc xá, ngang ngược hung hăng tựa như vội vã chứng minh điều gì.
Chỉ nghe hắn vừa hôn vừa nói: "Tôi thích anh, Tiểu Phong, người tôi thích là anh."
Trương Phong Hòa không trả lời, nhưng đáp lại nụ hôn của hắn.
Không lâu sau, trong phòng cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ.
Thấy Trương Phong Hòa và Trương Tự rời đi, Phùng Dã không cần nghĩ cũng biết bọn họ định làm gì. Hắn làm thế nào cũng không thể tiếp tục ngâm thêm nữa, lập tức kéo Lộ Nhất Minh, bảo phải về thôi.
Lộ Nhất Minh còn muốn ngâm thêm một chút nên bảo hắn về trước.
Phùng Dã không nói thêm lời nào, quay trở về phòng. Vừa vào phòng đã nghe âm thanh từ sát vách truyền tới. Chỉ có thể trách nhà trọ ở suối nước nóng này cách âm không tốt lắm, tất cả những động tĩnh phòng bên cạnh hắn đều có thể nghe thấy rõ ràng, càng nghe hắn lại càng muốn vọt tới cách vách ngăn cản hành vi của bọn họ.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ vốn dĩ Trương Phong Hòa chỉ phát ra lúc ở dưới thân hắn, hắn nghe thấy Trương Phong Hòa dùng chất giọng khàn khàn nói không được, hắn nghe thấy Trương Phong Hòa ý loạn tình mê... Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng được lúc này vẻ mặt Trương Phong Hòa ra sao, hắn biết từng chỗ nhạy cảm trên thân thể cậu, hắn biết phải làm sao mới có thể khiến cậu đạt cao trào, những thứ này đều là những thứ hắn biết rất rõ ràng.
Hắn không muốn chia sẻ cho ai khác dù chỉ một chút!
Phùng Dã mở cửa, đi tới phòng bên cạnh, dùng sức mà đạp cửa phòng Trương Phong Hòa một cái.
Hắn thừa nhận, giờ khắc này hắn đang đố kị đến phát điên!
Sau cú đạp, âm thanh to lớn của người trong phòng tạm thời dừng lại, rồi lại lập tức mưa rền gió dữ. Phùng Dã còn chưa kịp đạp thêm cú nữa, Lộ Nhất Minh đã từ phía sau đi tới, y nhìn Phùng Dã, khó hiểu mà hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"