Thời điểm học cấp 3, hai người bọn họ cũng đã từng ôm nhau.
Khi đó, Tô Dạng và các bạn học chơi thua trò chơi, hình phạt là phải ôm đám nam sinh trong lớp trong mười giây không buông.
Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Đoàn Diễn Chi, cô nhìn quanh lớp một vòng mà không thấy anh, vẫy tay nói với các bạn cùng lớp: “Chờ một chút, mình hiện tại vẫn chưa tìm được ai.”
“Cậu đang muốn tìm ai? Đoàn Diễn Chi?” Một người bạn học nháy mắt nhìn cô đầy mờ ám.
“Không có.” Tô Dạng giọng điệu rất tự nhiên phủ nhận. Cô và Đoàn Diễn Chi vốn có mối quan hệ rất tốt, nếu bị thua loại trò chơi này, cô nhất định phải tìm anh cứu giúp.
Bạn học đột nhiên chỉ về phía cửa và nói: “Đây rồi, đây rồi, Đoàn Diễn Chi của cậu quay lại rồi.”
Tô Dạng đứng dậy bước tới, đứng ở trước mặt Đoàn Diễn Chi có chút bối rối, cười hai tiếng, sau đó ôm lấy eo anh.
Trong lớp vang lên một trận cười ầm, Tô Dạng rất thoải mái, cũng không có chút cảm giác xấu hổ, thấp giọng giải thích: “Tớ bị thua trò chơi, hình phạt là ôm cậu một cái.”
Đoàn Diễn Chi giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô. Tiếng la hét của các bạn học càng lớn hơn, anh không để ý mà nói đùa: “Đây là sự trong trắng của tớ, không thể để cậu ôm vô ích như thế.”
Mười giây thời gian trôi qua, Tô Dạng nâng tay tát anh một cái: “Trong đầu cậu là cái gì vậy? Tớ chỉ là ôm một cái thôi, không có ý gì cả.”
“Không được”
“Không muốn”
“Thôi nào. Vậy cậu mời tớ ăn cơm.” Khóe miệng Đoàn Diễn Chi nở nụ cười, anh nắm cổ tay cô bước ra khỏi phòng học.
Tuần này, Tô Dạng đã dùng hết tiền tiêu vặt để mua tiểu thuyết, vừa loay hoay vừa lẩm bẩm: “ Không đi, không đi, tớ muốn giảm cân.”
Đoàn Diễn Chi nhìn cô gái nhỏ không biết xấu hổ, vẻ mặt bất lực: “Thế tớ mời cậu ăn cơm?”
Tô Dạng lập tức khoác tay anh: “Đại ca, chúng ta đi thôi.”
~~~Leng keng~~~
Đồng hồ báo thức vang lên, Tô Dạng từ trong mộng tỉnh dậy, vô thức lấy điện thoại kiểm tra thời gian.
7 giờ sáng, ngày 6 tháng 10.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày họp lớp các bạn học cấp 3, trong khoảng thời gian này, cứ hai ngày một lần, Tô Dạng sẽ mơ về bức tranh của quãng thời gian trung học.
Mà trong mọi khung hình đều có Đoàn Diễn Chi.
Tháng 10 là thời điểm vàng cho việc tuyển sinh của các trường. Mỗi ngày các nhóm trong các bộ phận gửi rất nhiều bài tuyển dụng của công ty. Tô Dạng dành thời gian cuối tuần để chuẩn bị hồ sơ và gửi email đến các công ty lớn.
Buổi tối sau khi tan làm, cô nhận được tin nhắn Wechat của Liễu Yến Kim: “ Cậu có ý định ở lại công ty thực tập trong tương lai không?”
Tô Dạng: “Tớ cũng chưa biết nữa, tớ có chút do dự, phải làm tăng ca vất vả quá.”
Yến Kim Vũ: “Công ty của cậu thật đáng sợ, nhưng mà không phải cậu từng nói tất cả công ty quảng cáo đều như vậy sao.”
Tô Dạng: “Thì cũng bởi như vậy nên tớ mới do dự, vì sợ nhỡ công ty khác cũng phải tăng ca nhiều như này mà lương lại không bằng hiện tại.”
Yến Kim Vũ: “Cậu có để ý công ty nào khác không?”
Tô Dạng: “ Có á, tớ đã lựa chọn rất nhiều công ty, đang xem xem công ty nào sẽ nhận tớ.”
Yến Kim Vũ: “Cậu là dự định chuyển đến nơi khác phát triển sau khi tốt nghiệp sao? Sao tớ chưa từng nghe thấy cậu nói về chuyện này.”
Tô Dạng: “Hết cách rồi, ở Giang Thành không có nhiều công ty lớn, ngành của tớ lại càng ít, nếu như có cơ hội, tớ muốn trước tiên ra ngoài học hỏi chút gì đó trước khi quay trở lại.”
Yến Kim Vũ: “Ừ, cũng phải, dù sao cậu cũng tốt nghiệp Giang Thành có tính cạnh tranh cao.”
Yến Kim Vũ: “Tớ thấy cậu tìm hiểu khá nhiều công ty ở Thâm Quyến, có cả hai công ty ở Quảng Châu, cậu tới đó rồi có thể tìm Đoàn Diễn Chi.”
Tô Dạng nhìn thấy ba chữ Đoàn Diễn Chi trên màn hình, tay chuẩn bị gõ chữ khẽ dừng lại, sau khi suy nghĩ một chút nhẹ giọng đáp: “Nhưng mà, các công ty tớ nộp đều là các công ty lớn nên cũng không biết có được chọn hay không nữa.”
Yến Kim Vũ: “Tớ cầu nguyện cho cậu sẽ thành công nhận được lời mời của một công ty lớn!”
Tô Dạng: “Được rồi, tớ nhận lời cầu chúc của cậu.”
Từ lâu, khi người khác hỏi, câu trả lời của Tô Dạng luôn là xem có công ty nào muốn nhận mình không.
Chỉ là Tô Dạng không nói với người khác việc hồ sơ cô gửi đến công ty ở Thâm Quyến và Quảng Châu đều đã được lựa chọn kỹ càng, cô chuẩn bị kỹ lưỡng nhất trong những buổi phỏng vấn.
Trước khi kỳ thực tập sắp kết thúc, giám đốc đại diện công ty hỏi Tô Dạng có muốn ở lại làm việc sau khi tốt nghiệp hay không, cô không trả lời ngay, nói muốn cân nhắc hai ngày.
Công ty thực tập của Tô Dạng là công ty niêm yết ở Giang Thành, bọn họ thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm nhưng bù lại lương thưởng rất hậu hĩnh, bên A đã thay đổi yêu cầu bản thảo cả chục lần, nhưng dự án đưa ra đều tốt, đồng nghiệp cũng rất thân thiện, rất thoải mái khi làm việc cùng.
Trên thị trường ngày nay, hiếm có công ty nào đáp ứng được điều này chứ đừng nói đến là ở Giang Thành – nơi mà ngành quảng cáo đang ế ẩm.
Điều quan trọng nhất là Tô Dạng chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào từ bất kỳ công ty khác nào, về mọi mặt, cô không có lý do gì để từ chối công ty hiện tại.
Nhưng Tô Dạng biết rõ ràng cô đang do dự vì điều gì.
Khoảnh khắc giám đốc hỏi, cô nghĩ đến cái ôm nửa năm trước.
Đoàn Diễn Chi chỉ lặng lẽ ôm cô, xoa xoa mái tóc dài sau đầu giống như hồi cấp ba, không hỏi cô có muốn đến phía nam hay không, không nói những lời vô nghĩa như sau này sẽ luôn ở cùng nhau, quay người lại rời đi ngay sau cái ôm đó.
Nhìn bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt, Tô Dạng tựa hồ có chút thất vọng.
Cô không biết tại sao, nhưng cô có linh cảm rằng nếu sau khi tốt nghiệp không đến thành phố phía nam, cô và Đoàn Diễn Chi có thể sẽ như thế này cả đời.
Hai ngày sau, Tô Dạng từ chối đề nghị giám đốc với lý do đã gửi email và hồ sơ xin việc cho nhiều công ty tầm trung ở phía Nam, sau đó mới yên tâm chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp.
Cuối cùng, một tháng sau, Tô Dạng nhận được lời đề nghị từ một công ty quảng cáo ở Thâm Quyến, mức lương được đưa ra rất tốt, cô đã chia sẻ tin này với người bạn thân nhất của mình.
Yến Kim Vũ:: “Ah, ah, thật tuyệt! Công ty ở Thâm Quyến hay Quảng Châu đều rất tốt, vậy là cậu tới đó rồi sẽ được Đoàn Diễn Chi chăm sóc rồi.”
Tô Dạng: “Quảng Châu vẫn còn hơi xa so với Thâm Quyến, mình nên làm gì bây giờ?”
Yến Kim Vũ: “Cậu nói gì thế này, hai người đây gọi là duyên số, biết không!”
Tô Dạng kéo khóe môi cười: “Tại sao không nói mình với công ty này có duyên.”
Yến Kim Vũ: ”Cậu! Thật là không hiểu gì là lãng mạn cả.”
Tô Dạng: “Chà, vậy đây là sự sắp đặt của số phận, sự dẫn dắt của ông trời.”
Yến Kim Vũ: Hahahahaha.
Tô Dạng cười bất lực, rõ ràng là cố ý, nhưng lại nói thành duyên phận.
Kỳ cuối của năm 4 rất bận rộn, viết nhật ký thực tập, kế họach tốt nghiệp, điền tài liệu, bảo vệ đồ án, lúc bận thì luôn thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Hôm tốt nghiệp, Tô Dạng chụp xong ảnh cùng bạn trong lớp, mặc đồ thạc sĩ, yên lặng ngồi trong khuôn viên trường.
Cô nghĩ tới cảnh tượng tốt nghiệp hồi cấp 3.
Cả lớp mặc bộ đồng phục màu xanh lam của trường chụp một tấn, Đoàn Diễn Chi đổi vị trí mấy lần, mới đứng tới phía sau cô. Lúc chụp ảnh anh còn len lén làm vài động tác tay kỳ lạ trên đầu cô, bị thầy chủ nhiệm quạt ngay trước mặt mọi người.
Tô Dạng không nhịn được mở ảnh ra xem, lật tới tấm ảnh tốt nghiệp năm đó, nhìn thấy Đoàn Diễn Chi ở góc bên trái.
Không biết lần lựa chọn này, có khiến quan hệ hai người họ xa thêm, hay là bước một bước lớn qua khoảng không mờ mịt đó.
Sau khi lấy bằng tốt nghiệp và học vị xong, Tô Dạng bay ngay tới Thâm Quyến, thuê phòng, mua đồ đạc, học nấu cơm.
Đầu tháng 7, cô vừa vào công ty, tham gia bồi dưỡng do công ty tổ chức, hợp tác cùng một tổ nhỏ làm câu hỏi nhanh, bận tới nỗi nửa tháng sau mới có thời gian nghỉ ngơi.
Buổi tối, Tô Dạng tan ca về tới nhà, sau khi gội đầu xong thì chẳng buồn ngủ gì cả, ngồi lướt vòng bạn bè.
Không ít bạn bè đều đăng ảnh trăng tròn, trên mạng nói, mặt trăng đêm nay là nghìn năm mới trông thấy một lần.
Cô lướt xuống dưới, thì thấy động thái mới nhất của Đoàn Diễn Chi, anh cũng đăng một tấm ảnh của mặt trăng.
Tô Dạng đứng bên giường ngắm mặt trăng trên trời, đột nhiên cười lên.
Bọn họ cùng ngẩng đầu ngắm trăng, ánh mắt cách nhau 96km.
Cô lại cầm điện thoại lên, mở phần chat với Đoàn Diễn Chi, gõ 5 chữ xuống: Tớ tới Thẩm Quyến rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Dạng thấy tin nhắn trả lời của Đoàn Diễn Chi: Chiều tớ mời cậu ăn cơm.
Cô có chút hoài nghi: Không phải cậu ở Quảng Châu à, bây giờ cậu tới Thâm Quyến rồi?