Khải chạy ra ngoài bước thật nhanh để quên đi chuyện vừa nãy, đến công viên anh bước chậm hơn buổi tối ở đây lạnh buốt giá, một mình anh bước lặng lẽ cô đơn, nghĩ lại chuyện lúc nãy đây là lần đầu tiên mẹ tát anh như vậy có lẽ là vì cô ta, trong nháy mắt anh quên nó đi, anh nghĩ tới lời nói của ba-Con trai con giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng vậy không muốn làm điều gì?
-Con muốn là mình có thể trở che cho fans, con muốn mình tập luyện giỏi hơn để có thể ra những bài hát điệu nhảy hay hơn để dành tặng cho fans, được trò chuyện với fans hiểu rõ hơn về họ, được quan tâm họ khi họ đứng ngoài trời rét hay nắng chỉ trông chờ một điều là được gặp con
-Tiểu Khải giờ đã biết nghĩ cho người khác rồi, vậy khi con có người yêu thì sao?
-Con không biết nhưng con tin rằng mình có thể bảo vệ được cô ấy
-Phải đã là con trai có bạn gái thì phải bảo vệ họ, bên cạnh khi khó khăn nhất con làm được không?
-Có ạ
Hứa với ba con sẽ làm vậy
-Con hứa
Hiện tại
Khuôn mặt của anh buồn đi vì không thể nào giữ đúng lời hứa với ba, ngay bây giờ anh thật sự thấy tụi thân khi một mình chống trải mọi thứ, một mình bước lại con đường mà hồi trước anh và nó đi chơi tại con đường này
Hình ảnh nó và Khải hiện ra ngay trước mắt, khuôn mặt buồn bây giờ so với khuôn mặt vui vê khi bên nó thật khác biệt, tiếc là giờ nó không có ở đây
-Anh nhớ em Tuyết Nhi -- câu nói của anh phát ra, cơ thể lạnh đi run cầm cập
Anh đang đi thì xuất hiện đâu ra một người con trai mặc đồ đen
-Đứng lại đó -- Trả ai khác là An An trên tay anh đang cầm súng chĩa vào người anh
-Cậu đang làm gì vậy nguy hiểm lắm bỏ súng xuống đi
-Chính mày, mày đã hại chết Tuyết Nhi chỉ vì mày mà cô ấy rời khỏi trên thế gian này tất cả là do mày
-Cậu nói gì vậy tôi không hiểu trả phải Tuyết Nhi hiện giờ đã quay về mỹ rồi sao
-Im đi người vô tâm như mày thì biết gì chứ, cô ấy không còn nữa rồi cô ấy chết thật rồi, hôm nay mày phải chết
Khải chết sững với câu nói đó nó chết ư mới hôm qua nhìn thấy nó vui vẻ vậy mà bây giờ....
Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày
-Thiên An đừng đừng hại anh ấy xin cậu đó -- Diễm Kiều chạy ra chỗ An An ngăn hắn lại
Cậu bỏ ra anh ta là người hại chết Tuyết Nhi tớ phải trả thù
-Đừng xin cậu, anh ấy là cả mạng sống của tớ nếu cậu giết anh ấy đồng nghĩa với việc cậu giết tớ
An An bỏ súng xuống đau khổ người anh yêu nhất giờ đây đã không còn, hắn lững thững bước đi
Diễm Kiều chạy ra chỗ Khả nâng anh dậy nhưng dường như sự giúp đỡ đó anh không cần ở cô
Cả hai về đến nhà
Mẹ Khải đang chờ ở ngoài cửa khi thấy hai người cô chạy ra hỏi thăm con trai của mình
-Con có sao không? Mẹ xin lỗi vì lúc nãy đã mạnh tay với con
-Không sao đâu mẹ -- anh nói người anh như cái xác không hồn
-Diễm Kiều à nhà cháu ở đâu? -- cô Hồng hỏi
Cháu không còn nhà nữa, công ty ba cháu bị phá sản nhà thì bị cướp mất, va mẹ cháu thì bị bắt chỉ còn mình cháu thôi
-Vậy cháu giờ ở đâu vậy?
-Cháu không biết
-Hay cháy ở đây một thời gian đi nha cô cháy mình có thời gian nói chuyện với nhau
-Dạ thế phiền bác và anh quá
-Không sao đâu cứ ở đây đi
-Vậy cháu sẽ nhờ anh và bác nhiều ạ
Khải bước lên phòng kệ cho hai người nói chuyện, 4 con mắt hướng nhìn về phía anh, anh đã đau khổ rồi giờ còn đau khổ hơn, chính xác là trả thể nào sống chung nhà với cô ta được