Phương Y bắt đầu tính toán đến việc chuyển nhà, không phải cô vì
câu nói của Chu Lạc Sâm mà là thời hạn thuê phòng trọ sắp đến kỳ hạn,
phòng đối diện đều là những người đàn ông độc thân, nếu tiếp tục thuê
chắc chắn sẽ không an toàn.
Lúc ăn cơm trưa Phương Y đọc báo để tìm phòng trọ, đang lúc cô tập
trung thì một tờ quảng cáo rơi từ trên xuống, dừng trên tờ báo của cô.
Phương Y nghi hoặc nhìn lên, Chu Lạc Sâm cầm túi công văn đi ngang, sau đó thì anh biến mất.
Cô cúi đầu nhìn tờ giấy quảng cáo, mặt trên là tin tức cho thuê phòng, phía dưới hiển thị đầy đủ giá cả.
Phương Y vốn tưởng rằng thứ mà Chu Lạc Sâm đưa cho mình sẽ rất đắt đỏ, có điều khu vực thuê phòng ở đây rất rẻ.
Trong lòng Phương Y phức tạp, buông đũa sờ tìm di động, là dãy số của Chu Lạc Sâm.
Sau khi gửi xong tin nhắn cám ơn, cô dùng bút dạ quang khoanh tròn những chỗ thuê phòng, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Nói là ăn cơm nhưng tâm trí đã bay thật xa, trong mắt cô toàn là hình bóng của Chu Lạc Sâm.
Anh theo đuổi cô nên mới giúp đỡ cô ư? Hơn nữa nụ hôn hụt lần trước
đã trở thành tâm bệnh trong lòng cô, nếu tổng hợp lại mọi việc thì đây
khẳng định là đang theo đuổi cô rồi.
Trong lòng Phương Y buồn bực, cô không thể hiểu được vì sao anh lại muốn theo đuổi cô, là bởi vì khuôn mặt này sao?
Phương Y lấy gương từ trong ba lô ra nhìn, một cô gái xinh đẹp hiện
ra trong gương. Nhưng nếu chỉ dựa vào khuôn mặt mà yêu thích cô thì có
thể duy trì bao lâu? Không ai có thể vĩnh viễn trẻ mãi, hai người muốn
duy trì quan hệ, cần nhất là chân tình, cô và anh quá mức cách biệt, cho dù anh thật sự đang theo đuổi cô, phỏng chừng tình cảm duy trì cũng
không lâu.
Nói một cách khác, cho dù bọn họ yêu nhau, lúc chia tay cũng chỉ tồn
tại trong bí mật, Chu Lạc Sâm là người như vậy...... Aaaa, không
thể lãng phí thời gian với chuyện này nữa, cô phải nhanh chóng hoàn
thành công việc, nỗ lực kiếm tiền mới có thể trả nợ cho anh.
Chu Lạc Sâm đi công tác về, trên tay anh cầm áo khoác ngoài, lúc đi
ngang qua dãy hành lang cũng không quay đầu, trực tiếp đi vào phòng làm
việc. Phương Y lườm một cái, không có biểu cảm gì tiếp tục làm việc.
Đột nhiên cửa sổ chat trên Computer hiện lên chữ “Chu”, người trong công ty trừ bỏ Chu Lạc Sâm thì còn có ai họ Chu chứ.
Phương Y nhìn nhìn cửa sổ tin nhắn, Chu Lạc Sâm hỏi cô đang làm gì, cô chỉ nói: viết văn kiện.
Bên kia trả lời rất nhanh: văn kiện gì?
Phương Y tiếp tục gõ: một người đàn năm mươi hai tuổi dụ dỗ xâm phạm một vài chàng trai dưới tuổi vị thành niên, án tử.
Nói đến án tử, Phương Y cảm thấy rất mệt, sau đó cô ghi một câu:
trường hợp này thật ghê tởm, lừa gạt trẻ vị thành niên để thỏa mãn nhu
cầu, người như thế này thì nên bị giam cả đời. Con nít bây giờ nhận thức rất kém, kẻ xấu chỉ đề xuất vài chục đồng tiền thì liền mắc câu, quá
đáng.
Chu Lạc Sâm im lặng một hồi, anh gõ thêm một hàng chữ: thật không, thế nào thì mới làm cho em mắc câu?
Phương Y sửng sốt, nheo mắt cẩn thận nhìn lại đoạn đối thoại, phút chốc đỏ mặt.
Chu Lạc Sâm ngồi trong phòng làm việc đã tưởng tượng được biểu cảm
của Phương Y. Anh đứng lên đi tới cửa sổ, thoáng vén rèm cửa, quan sát
người ngồi gần hành lang. Phương Y đang vắt tay lên trán ủ rũ.
Anh chậm rãi buông rèm cửa trở lại bàn làm việc, từ trong túi quần
lấy ra một USB, chậm rãi cắm vào Computer. Tiếp theo, anh bật một đoạn
clip, khung cảnh trong phòng dành cho khách hiện lên, người đang cầm
chiếc váy màu lam mỏng manh chính là Phương Y.
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế lẳng lặng xem đoạn clip, cảnh tượng cô
thay quần áo hiện ra trước mặt, da thịt non mềm tuy rằng bị che bởi nội y nhưng phần bụng phẳng lì cùng với bộ ngực đầy đặn khiến anh phấn khích.
Bỗng nhiên cổ họng của anh cảm thấy khô rát, tùy tay bưng lên cốc nước uống một ngụm, tầm mắt không ngừng theo dõi màn hình.
Anh nhìn cô đổi váy, sau đó cô xoay người cởi tất chân nhét vào ba
lô, tiếc nuối vì sao cô chỉ quên quần áo cũ mà không phải là......
Toàn bộ.
Đang lúc anh nhập thần trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Anh nhíu mày, cấp tốc đóng lại màn hình theo dõi, đem USB bỏ lại vào
túi quần, nặng nề nói: “Vào đi.”
Lâm Tư đi vào, đóng cửa đỏ mặt cầm theo một chiếc hộp tinh xảo đặt xuống trước mặt Chu Lạc Sâm.
“Cho anh?” Chu Lạc Sâm trầm giọng hỏi.
Lâm Tư gật gật đầu, không nói gì.
Chu Lạc Sâm không nhận lễ vật, thản nhiên nói: “Sinh nhật anh còn
chưa tới, hôm nay cũng không phải ngày hội, sao bỗng nhiên lại đưa cho
anh?”
Lâm Tư dịu dàng nói: “Lần trước luật sư Chu bỏ một vụ án, cái này xem như......” Cô ta không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung mục
đích, cuối cùng nói thẳng: “Kỳ thực em chỉ muốn tặng quà cho anh, không
có nguyên nhân.”
Chu Lạc Sâm không hề mở miệng, anh mở hộp quà, bên trong là một chiếc đồng hồ, thương hiệu khá nổi.
Anh vươn tay cầm món quà đưa tới cổ tay mình so sánh, sau đó nhìn cô ta hỏi: “Em cảm thấy cái nào tốt hơn?”
Lâm Tư nhìn nhìn cổ tay của Chu Lạc Sâm, hiệu Vacheron Constantin, trong lòng chùn bước, nói: “Của luật sư Chu tốt hơn.”
Chu Lạc Sâm gật đầu, đem hộp quà đóng lại, đẩy trở về: “Cho nên em cầm lại đi.”
Mặt Lâm Tư nóng bừng, vội vàng cầm hộp quà chạy ra văn phòng. Chu Lạc Sâm nhìn thấy cô ta đi rồi, khẽ lắc đầu, tuy rằng phương thức anh cự
tuyệt rất ác liệt nhưng chỉ có như vậy cô ta mới không còn theo đuổi
anh.
Phương Y không trả lời tin nhắn của Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm cũng
không hỏi nữa. Chẳng qua trái tim cô đã sớm bị câu nói kia của anh làm
cho đảo loạn. Cô sờ sờ hộp quà ở trong ba lô, là một đôi khuy tay áo, cô đã dùng tiền tiết kiệm để mua tặng anh. Tuy rằng cô chưa thể trả hết số tiền cho anh, nhưng cô vẫn hy vọng anh nhận món quà này.
Mãi cho đến gần tan tầm cô mới có dũng khí gõ cửa phòng của anh. Anh
tựa hồ không dự đoán được cô sẽ tìm mình, cầm nguyên cây bút trong tay
chuyên chú nhìn cô, dùng biểu cảm hỏi cô cần gì.
Phương Y vội vàng tiến lên, đem hộp quà đặt trên bàn làm việc, cấp
tốc nói: “Tặng cho anh”, tiếp theo liền co quắp chạy ra ngoài.
Chu Lạc Sâm nhíu mày nhìn, là khuy áo, cơ hồ không do dự, anh vội đổi khuy áo mới.
Phương Y mặt hồng tim đập ru rú miên man suy nghĩ, không biết Chu Lạc Sâm sẽ xử trí với món quà của cô thế nào, cứ như vậy chạy ra, có phải
thất lễ hay không? Cô suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi tan tầm cô mới
khôi phục lại tinh thần, chuyển sự chú ý đến những điều quan trọng hơn.
Cô tính toán gọi điện thoại cho chủ nhà để đến xem phòng nhưng đột nhiên cô nhận được điện thoại.
Người gọi điện là Khưu Oánh Oánh, gần đây hai người tuy rằng không gặp mặt nhưng vẫn luôn liên lạc trên mạng.
“Oánh Oánh, tìm tớ có việc sao?” Phương Y vừa gọi điện thoại vừa phất tay chào Trần Quân Du, cũng không chú ý tới người khác.
Doãn Triết Ngạn nhìn Phương Y liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi: “Luật sư Chu, có vấn đề gì sao?”
Chu Lạc Sâm thu hồi tầm mắt, hơi hơi nhăn mày liếc tập tài liệu trong tay Doãn Triết Ngạn khẽ nói: “Thời gian không còn sớm, cậu về trước
đi.”
Doãn Triết Ngạn vốn định tăng ca, không dự đoán được cấp trên bỗng nhiên thả về, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Chu Lạc Sâm cầm túi công văn đi ra ngoài, nhìn không chớp mắt người đang rời khỏi công ty.
Phương Y đang đứng đợi thang máy. Thì ra hôm nay là sinh nhật của Gia Hiên, từ ngày party lần đó cô không còn gặp mặt bạn bè. Nhất là việc
anh ta theo đuổi cô, cô cũng không muốn đáp lại.
Cô do dự không biết đêm nay có nên đến dự sinh nhận của anh ta hay
không, Khưu Oánh Oánh không cho cô cơ hội: “Bọn tớ đã ở dưới tòa nhà cao ốc chờ cậu, mau xuống đây đi!” Nói xong, liền cúp điện thoại.
Phương Y thở dài nhận mệnh lệnh đi xuống, sau khi cửa thang máy đóng lại, Chu Lạc Sâm mới đi tới bấm phím.
Lúc Phương Y đi ra khỏi tòa cao ốc liền nhìn thấy một chiếc xe hơi
mới tinh đang đậu, Khưu Oánh Oánh nói chuyện cùng Gia Hiên, anh ta nhìn
thấy cô thì nhất thời vui mừng nhướng mày.
“Phương Y, tan ca rồi hả?” Anh ta tiến lên vài bước, làm tư thế chào đón.
Hà Tình đi phía sau Phương Y vô tình bắt gặp, ánh mắt sáng ngời:
“Phương Y, ai vậy, sao không nghe em nhắc tới?” Cô ta liếc mắt nhìn Lê
Gia Hiên một cái, ý vị thâm trường hỏi: “Bạn trai? Không tệ.”
Phương Y vội đáp: “Không phải ạ, là bạn học cũ, hôm nay sinh nhật của......”
Hà Tình vẫy vẫy tay cười nói: “Được rồi được rồi, xem em kìa, đừng
thẹn thùng, không ngờ em có một người bạn trai giàu có như vậy. Yên tâm, chị sẽ giúp em giữ bí mật.” Dứt lời, liền bước đi.
Phương Y nhìn bóng lưng của Hà Tình thầm nghĩ, không biết chị ta có
giữ bí mật hay không. Có điều đây đâu phải là chuyện gì to tác, cô và
Gia Hiên căn bản không có gì, tin đồn lan truyền thì vẫn không thể......
Cô mím môi phát sầu nhìn về phía Gia Hiên, anh ta ngẩn người nói: “Anh gây phiền phức cho em rồi hả?”
Phương Y nhớ tới ngày hôm nay là sinh nhật của anh ta, lời vừa khỏi miệng liền nuốt xuống: “Đi thôi.”
Lê Gia Hiên mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức thay cô mở cửa xe,
Khưu Oánh Oánh cũng trêu ghẹo nhìn Phương Y, Phương Y kiên trì ngồi vào, cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp ngồi xuống.
Khưu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên nhìn nhau, hai người yên lặng không nói, xe lái đến nơi tổ chức.
Chu Lạc Sâm đứng ở trước cửa tòa cao ốc, anh nhìn thấy chiếc xe đang
chở Phương Y đi xa, vẻ mặt thâm trầm trở nên lạnh lùng. Anh giơ cổ tay
lên nhìn đồng hồ, xoay người vào lại tòa cao ốc.
Vốn là anh nghĩ cô đi tìm phòng trọ, thừa dịp tan tầm tạo ra “sự trùng hợp”, sau đó hợp tình hợp lý đưa cô đi xem phòng.
Nhưng ai ngờ được, “sự trùng hợp” trở thành cảnh tượng này.
Trở lại văn phòng, Chu Lạc Sâm tiếp tục công việc. Ngón tay anh vô
tình bị dao rọc giấy xẹt qua, miệng vết thương rất sâu, màu đỏ của máu
chảy trên đống tài liệu, để lại một dấu vết sáng.
Chu Lạc Sâm rút khăn tay từ trong túi quần lau lau ngón tay, nhìn
thoáng qua khuy áo mới ở tay áo, không tự chủ được liền cầm điện thoại
tìm dãy số của Phương Y.
Rất nhiều lần anh muốn gọi cho cô, chỉ là anh không biết nói cái gì.