Năm giờ sáng ngày hôm sau, Chu Lạc Sâm tỉnh dậy. Anh liếc nhìn người con gái đang còn ngủ say ở trong lòng mình, nhẹ nhàng buông cô ra, đứng dậy rời khỏi giường lớn.
Rèm cửa ở trong khách sạn quá dày, thời gian cũng không còn sớm, trong phòng tối đen như mực. Anh bước chân lên thảm, không một tiếng động rời đi, thay cô đóng cửa phòng.
Lúc anh quay đầu phát hiện có người đang ngây ngốc nhìn mình. Anh khẽ nhíu mày, thấp giọng: “Sớm thế?”
Lâm Tư mơ mơ hồ hồ hỏi: “Luật sư Chu, em không nhìn nhầm chứ?”
Chu Lạc Sâm nhìn theo tầm mắt của cô ta, lơ đãng hỏi: “Em đứng đây bao lâu rồi?”
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu, không chút để ý giải thích: “Ừ, anh vừa mới thức dậy, đúng lúc Phương Y bảo vòi nước trong phòng bị hư, nhờ anh vào tu sửa.”
Lâm Tư giật mình “Ừ” một tiếng, trên mặt vẫn đang suy tư.
Chu Lạc Sâm lãnh đạm hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì à?”
Lâm Tư nhớ tới chính sự vội vàng nói: “Vừa rồi Mộc tổng gọi điện thoại tới nói người của Âu thị biết chúng ta đang ở đây.”
Mộc tổng là thân chủ của Chu Lạc Sâm, là ông chủ của Lâm thị ở tỉnh Cảnh Dương. Âu thị và Lâm thị đối đầu, bọn họ dẫn người đến đây rõ ràng là có ý đồ.
Chu Lạc Sâm không hề do dự, nói: “Muốn đến cứ đến, có việc gì cứ gọi bảo vệ.”
An ninh ở khách sạn rất tốt cho nên Lâm Tư cũng không lo lắng. Cô ta gật gật đầu, đang muốn trở về phòng thì nhìn thấy Phương Y mở cửa đi ra, vì thế cô ta thuận miệng hỏi: “Vòi nước không sao chứ?”
Chu Lạc Sâm nghe vậy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt chuyển hướng sang Phương Y, Phương Y nhìn nhìn Chu Lạc Sâm lại nhìn sang Lâm Tư, sửng sốt một chút mới nói: “Không sao ạ.”
Lâm Tư hừ nhẹ một tiếng đi trở về phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa cô ta nhìn Chu Lạc Sâm nói: “Luật sư Chu, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé, nghe nói khách sạn này nấu ăn rất ngon.”
Chu Lạc Sâm không nói không rằng, Lâm Tư nghĩ rằng anh đã đồng ý, trong lòng vui mừng.
Chờ Lâm Tư vào phòng, Chu Lạc Sâm và Phương Y cùng nhau trầm mặc. Anh muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì. Thân là luật sư lại không thể phản bác gì vào lúc này.
Phương Y nhìn thấy anh chật vật, nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Chỉ mới hơn sáu giờ, luật sư Chu đi tập thể dục sớm thật.”
Cô không đề cập đến chuyện vừa rồi xem như là nể mặt anh. Anh cũng không đoán ra cô đang nghĩ gì, vì sao cô biết rõ là anh đang lừa Lâm Tư, vẫn cứ thế hùa theo anh?
Nếu là trước đây thì anh có thể hiểu, vì trước đây cô là thư ký của anh, còn bây giờ......
“Luật sư Chu?” Cô thấy anh không nói, lại gọi anh một tiếng.
Chu Lạc Sâm lần này đáp lại, giọng điệu bình tĩnh: “Là do em dậy sớm thôi.”
Phương Y mỉm cười, sau đó cô trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Luật sư Chu, phòng em không có khóa an toàn, phòng anh có không? Khách sạn tốt như vậy mà lại không có khóa an toàn.”
Có một điều mà Phương Y không biết, tất cả các phòng trong khách sạn này đều có khóa an toàn, chỉ riêng phòng cô là không có thôi, kết quả là ai an bày, suy nghĩ một chút sẽ biết.
Phương Y liếc mắt nhìn Chu Lạc Sâm, đôi mắt của cô lấp lánh như những vì sao, anh bị cô nhìn chằm chằm thì cũng không hề bối rối, bình tĩnh nói: “Vậy đổi phòng đi.”
Cô vô cùng bội phục sự lãnh đạm của anh, bất lực thở dài: “Thôi ạ, phiền phức lắm.” Dứt lời, cô trở về phòng đóng cửa lại.
Lần đầu tiên có người phụ nữ lạnh nhạt với anh, anh nhíu mày suy tư một chút, trở lại phòng gọi điện thoại cho phục vụ, khoảng vài phút sau có người gõ cửa phòng cô trao cho cô khóa an toàn.
Anh nằm trên giường móc thẻ phòng trong túi áo ra, một tay gối đầu nghiên cứu, cuối cùng ném vào ngăn kéo.
Lúc dùng bữa sáng, Chu Lạc Sâm đi cùng Lâm Tư. Theo sau còn có Phương Y và Doãn Triết Ngạn.
Chu Lạc Sâm và Lâm Tư ngồi ở một bên, Phương Y và Doãn Triết Ngạn cũng ngồi ở một bên, bốn người đều tập trung ăn, không ai nói chuyện với ai, xem ra tất cả mọi người đều không thích nói chuyện trong lúc ăn.
Một lúc sau, người của công ty Âu thị đi vào, lúc bọn họ phát hiện ra Chu Lạc Sâm liền nhanh chóng bao vây.
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt quét mắt một vòng, sau đó ra hiệu với Doãn Triết Ngạn, anh ta lập tức cầm điện thoại bấm một dãy số ở dưới bàn ăn, đám người kia không hề phát hiện.
“Anh chính là Chu Lạc Sâm?” Một người đàn ông cao to phẫn nộ nhìn anh nói.
Phương Y bị giọng nói hổ báo của người đàng ông kia dọa, cô rùng mình một cái.
Chu Lạc Sâm liếc mắt về phía Phương Y một cái, nói: “Đúng vậy, có chuyện gì?”
Người đàn ông cao to đang muốn xông vào hành hung Chu Lạc Sâm, may mắn có người kịp thời ngăn cản. Người đàn ông bị ngăn cản phẫn nộ quẩy người một cái, tiếp theo liền mắng chửi.
Phương Y lo lắng nhìn bọn họ, nghe người nọ lẩm bẩm không ngừng, mãi cho đến khi một vài bảo vệ xông tới kéo bọn họ ra ngoài.
Cô nghe thấy bọn họ nói chuyện, đại khái là Chu Lạc Sâm đứng ra biện hộ cho Lâm thị, đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Âu thị, bây giờ lãnh đạo và người phụ trách bị liên lụy, bọn họ mời luật sư nhưng chẳng có luật sư nào dám đối đầu với Chu Lạc Sâm, cuối cùng đành chỉa mũi nhọn lên người anh.
Kỳ thực, đây là chức nghiệp của luật sư, Mộc tổng là thân chủ của anh, đương nhiên anh phải bảo đảm quyền lợi cho thân chủ của mình, cũng không cần biết đúng sai. Ngay cả với những người phạm tội giết người, luật pháp cũng có quyền bào chữa. Và vào cuối mỗi phiên tòa, người có quyền quyết định cuối cùng chính là thẩm phán, trong đó 90% thắng thua là do luật sư nắm giữ. Muốn nói chuyện công lý với một luật sư, đồng nghĩa trờ thành trò hề.
Trải qua sự việc ầm ĩ, mọi người cũng không còn ăn ngon miệng. Lúc bọn họ rời đi thì bị mọi người xung quanh xỉa xói, Phương Y nhìn thấy gương mặt của Chu Lạc Sâm vẫn rất bình thản, dường như chuyện này anh đã quá quen rồi, cô cố gắng không để chuyện này trong lòng, nhưng kỳ thực vẫn rất sợ hãi.
Xế chiều hôm đó, Chu Lạc Sâm đi ra ngoài, chuyện Phương Y cần làm là phụ giúp Lâm Tư, trên công tác năng lực dĩ nhiên Lâm Tư rất giỏi, cuối cùng Phương Y không biết làm gì.
Sau đó Chu Lạc Sâm chỉ dẫn theo Doãn Triết Ngạn, Lâm Tư và Phương Y chờ ở trên xe. Lâm Tư cầm di động xem tin tức, rồi cô ta xuống xe đi dạo.
Phương Y nhìn theo bóng lưng của Lâm Tư, nghĩ rằng cô ta đi rồi cũng tốt, đỡ phải gượng gạo đối mặt. Khoảng một giờ sau Chu Lạc Sâm và Doãn Triết Ngạn đã trở lại.
“Luật sư Chu, trợ lý Doãn.” Phương Y xuống xe đón bọn họ, chờ bọn họ đến gần mới nói: “Thư ký Lâm tưởng hai người sẽ muộn lắm mới ra cho nên đã đi dạo phố rồi ạ.”
Chu Lạc Sâm nhìn nhìn đồng hồ nói với Doãn Triết Ngạn: “Cậu lái xe đi đón cô ấy, tôi cùng Phương Y đi bộ về trước.”
Doãn Triết Ngạn nói: “Hay để tôi chở luật sư Chu và Phương Y về. Gọi điện thoại kêu Lâm Tư tự đón xe.”
Chu Lạc Sâm lắc đầu nói: “Để cô ấy ở một mình bên ngoài không an toàn.” Dứt lời, nói với Phương Y: “Đi thôi.”
Phương Y gật đầu đuổi theo anh, Doãn Triết Ngạn nhìn bóng lưng hai người bọn họ, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm nghi hoặc.
Chu Lạc Sâm và Phương Y đi song song với nhau, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ thu hút không ít người.
Bầu không khí yên tĩnh được mười phút, người xung quanh bắt đầu nhiều hơn, xem ra nơi đây bắt đầu náo nhiệt rồi.
Phương Y nhàm chán nhìn những cửa hàng ở hai bên đường, các cửa hàng ở đây đều là thương hiệu cao cấp.
Lúc đi ngang qua một gian hàng đá quý xa xỉ, Chu Lạc Sâm bỗng nhiên dừng bước nói: “Vào xem.”
Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã đi vào trước rồi.
Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm, thấy anh đang nhìn chăm chú trang sức của phụ nữ, cô nghĩ, muốn mua quà tặng ai sao? Chẳng lẽ...... Cô lặng lẽ quan sát anh, mỗi một kiện trang sức đều rất xa xỉ.
Chu Lạc Sâm nhìn những vòng tay, đột nhiên hỏi: “Em nghĩ gì về những lời nói của mấy người lúc sáng?”
Phương Y trầm tư một chút, khẽ nói: “Không ai hy vọng kẻ xấu có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Có điều anh là luật sư, đây là trách nhiệm của anh, tận lực bảo vệ thân chủ là chuyện đương nhiên, điều này rất bình thường ạ.”
Chu Lạc Sâm tự giễu nói: “Nếu là Hình Tứ thì sẽ không có chuyện này xảy ra, vậy mà em vẫn cảm thấy đương nhiên?”
Phương Y ngập ngừng không nói nên lời, chẳng lẽ muốn cô nói, luật sư Hình chỉ tiếp nhận những vụ kiện lương tâm cho phép, còn luật sư Chu phần lớn đều nhận những vụ án liên quan đến tiền?
Thấy cô trầm mặc anh cũng không nói nữa, thật lâu sau anh mới mở miệng, chuyện này không liên quan đến công việc: “Em thích cái nào?” Anh chỉ vào chiếc vòng tay.
Cô cho rằng anh muốn mua quà để tặng nên mới tham khảo ý kiến của mình: “Em thích cái bên tay trái, cái bên phải cũng rất đẹp nhưng làm quà sẽ thích hợp hơn.”
Vòng tay bên phải được khảm rất nhiều kim cương, tặng người khác nên tặng đồ có giá trị, vòng tay bên trái tuy rằng không nhiều kim cương, nhưng lại rất bắt mắt người khác.
Chu Lạc Sâm hài lòng bảo người bán hàng lấy vòng tay bên trái, sau đó anh quẹt thẻ.
Chẳng lẽ đúng như cô dự đoán, tim cô sắp bay ra ngoài rồi.
Ra khỏi cửa hiệu đá quý, Chu Lạc Sâm và Phương Y đứng trên vỉa hè chờ đợi, gọi điện thoại cho Doãn Triết Ngạn, ước chừng năm phút đồng hồ nữa anh ta sẽ tới.
Chu Lạc Sâm nghiêng đầu nhìn Phương Y, Phương Y đang cúi đầu nghịch di động, che giấu khẩn trương.
Mặc dù đang nghịch di động nhưng cô vẫn thấy anh đưa hộp quà tới. Đầu óc cô trống rỗng, mắt nhìn về phía anh.
“Tặng em.” Lời ít ý nhiều.
Phương Y lập tức nói: “Thứ này rất quý, em không thể nhận đâu ạ.”
Thấy cô từ chối anh lập tức nhăn mày, trực tiếp cầm hộp quà nhét vào ba lô của cô, một bên nói: “Doãn Triết Ngạn sắp đến rồi, muốn nói cái gì thì trở về rồi nói.”
Cô khó xử nhìn anh, mày cau chặt.
Chu Lạc Sâm không nhìn Phương Y, tròng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đang lái tới, cũng vào lúc này anh nghe cô nói: “Luật sư Chu, bộ anh muốn theo đuổi em sao?”
Anh không ngờ cô lại có can đảm hỏi anh câu này, ngoài ý muốn anh quay đầu lại nhìn cô, thấy cô một mặt rối rắm và khẩn trương, khóe miệng anh nhịn không được nhếch lên.
Xe dừng lại trước mặt bọn họ, lúc Doãn Triết Ngạn xuống giúp bọn họ mở cửa xe, anh mới trả lời cô, giọng nói vừa bình tĩnh vừa dịu dàng: “Ừ.”
Cả người Phương Y cứng đờ, cô nhìn anh chăm chú, anh lên xe, là vị trí chỗ tay lái, cửa xe đóng lại, cô không còn thấy bóng dáng anh nữa.
Doãn Triết Ngạn không hề động đậy, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, nhìn em giống như đang bị đả kích.”
Phương Y hoàn hồn, vội vàng cười cười: “Không có gì, phiền anh rồi.” Dứt lời, lập tức sải bước lên xe.
Cô ngồi ở phía sau, theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, cô biết anh đang nhìn mình. Ánh mắt anh nóng bỏng như muốn trực tiếp thêu cháy cô, hai má cô đỏ bừng, lập tức cúi đầu hận không thể trốn đi.