Nhà hàng cách văn phòng luật hơi xa, nơi này là trung tâm giải trí lớn nhất thành phố, xe hơi liên tục đỗ vào bãi. Phương Y từ trên xe Hà Tình bước xuống, vuốt vuốt tóc, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tư, Doãn Triết Ngạn và Chu Lạc Sâm, ba người bọn họ nói nói cười cười.
Chu Lạc Sâm thật sự rất nổi bật, Doãn Triết Ngạn được xem là tuấn tú, đứng cùng Chu Lạc Sâm lại lép vế hơn.
Tư thế của anh, mỗi một cái nâng tay hoặc là nghiêng đầu, biểu hiện đều rất ôn hòa.
Dường như cảm nhận được việc mình bị nhìn lén, anh hơi hơi nhíu mày, khi anh bắt gặp tầm mắt của cô, lông mày anh giãn ra, nhếch môi, nở nụ cười ấm áp.
Phương Y gật đầu chào hỏi, sau đó liền thu hồi tầm mắt đi cùng Hà Tình vào thang máy. Trong lòng cô kích động bởi nụ cười kia, trên mặt lại nỗ lực duy trì bình tĩnh.
Cô không tự giác nắm chặt ống tay áo, giương mắt nhìn người đang đứng ở ngoài thang máy. Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đứng cạnh anh, anh nhìn nhìn số người trong thang máy, không có ý tiến vào.
“Mọi người lên trước đi.” Anh nói.
Lâm Tư phụ họa theo: “Đúng đó chị Hà, nhiều người lắm rồi, mọi người cứ lên trước đi, chúng tôi theo sau.”
Phương Y đứng sau lưng Hà Tình nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng của Chu Lạc Sâm từ từ biến mất, bỗng nhiên cô cảm khái vạn lần.
Cô không còn là một đứa bé nữa, đối với việc động trong cảm giác rất rõ. Cô biết mình thích Chu Lạc Sâm, cũng biết mỗi người đều có một số mệnh riêng, người này vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô.
Phương Y là người không dám mơ tưởng, dù Chu Lạc Sâm yêu đương hoặc là kết hôn, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cô, nhiều nhất chỉ là thở dài một tiếng, trong lòng cô hiểu rõ, người này không phải của cô.
Nhiều lúc cô rất bội phục bọn họ, điển hình là bộ ba luật sư của công ty, có lẽ mức độ ngưỡng mộ hoàn toàn khác nhau, nhưng cô lại đem loại ngưỡng mộ này biến thành động lực để mình tiến bộ, sớm ngày rèn luyện bản thân trở nên tài giỏi.
Phương Y suy tư một lúc, thang máy đã đến tầng lầu. Hà Tình dẫn mọi người đi vào đại sảnh thật lớn, các món tráng miệng đã được dọn sẵn.
Khu vực ăn uống nằm ở ngoài trời kết hợp với sàn nhảy rộng lớn, phía sau là màn hình LED cùng với dàn máy karaoke, những chiếc ghế sofa sang trọng được đặt gần đó, Ngôn Tố đi vào liền trực tiếp ngồi xuống.
“Mọi người cứ chọn chỗ cho mình đi, tôi chọn nhạc đã.” Ngôn Tố đứng ở trong phòng còn đeo kính râm, bề ngoài và nội tâm của anh ta hoàn toàn không giống nhau, kỳ thật anh ta không hề nghiêm túc, so với Chu Lạc Sâm và Hình Tứ khác xa.
“Luật sư Ngôn, anh định mở màn à?” Trợ lý của Hình Tứ cười hỏi.
Phương Y ngồi ở bên cạnh Hà Tình nhìn hai người bọn họ nói chuyện, khóe miệng cũng mỉm cười theo, bầu không khí trở nên vui vẻ.
Ngôn Tố nhếch miệng: “Tuy rằng hôm nay tôi là chủ xị nhưng lẽ nào tôi phải hát một mình sao?” Anh ta quay đầu nhìn xem Chu Lạc Sâm có đến hay không, vừa xoay mặt đã nhìn thấy Hình Tứ.
Hình Tứ mặc một chiếc áo len màu be, bên trong là áo sơ mi, anh ta nhìn Ngôn Tố chế nhạo: “Giờ này còn đeo kính râm, sợ mọi người không quan tâm đến cậu à?”
Ngôn Tố đột nhiên đánh Hình Tứ một cái, đây là cách thức chào hỏi của bọn họ, anh ta cười nói: “Lạc Sâm đâu, không tới sao?”
Nhắc tới Chu Lạc Sâm, sắc mặt Hình Tứ biến sắc, anh ta lãnh đạm: “Cậu ấy sẽ tới sau.”
Anh ta vừa dứt lời, Chu Lạc Sâm đã đi vào đại sảnh, bên cạnh anh ta còn có Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn.
Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư đang nói chuyện, dường như là bàn về công việc. Chu Lạc Sâm đi thẳng đến chỗ Ngôn Tố.
Thậm chí người xem trọng quy củ như Hình Tứ còn phải đổi quần áo, riêng Chu Lạc Sâm vẫn mặc trên người một bộ đồ vest màu đen, sự “Khác người” này khiến cho Ngôn Tố không hài lòng, chờ khi Chu Lạc Sâm bước tới, anh ta liền trực tiếp cởi áo khoác của Chu Lạc Sâm.
Anh nhìn chiếc áo khoác đang nằm trong tay của Ngôn Tố, gương mặt nở nụ cười thỏa hiệp, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời, thu hút không ít người ở đây, trong đó cũng bao gồm Phương Y.
Hình Tứ nhạy cảm nhìn về phía Phương Y, trực tiếp mở miệng: “Có một số người rất biết chau chuốt vẻ ngoài để lừa gạt người khác, nhưng kỳ thực trong lòng bọn họ đều thối rửa.”
“Thối rửa”, hai chữ này tượng trung cho sự dơ bẩn. Có thể thấy được anh ta muốn làm nhục Chu Lạc Sâm.
Tất cả mọi người đều biết anh ta ám chỉ ai, “Đương sự” cũng không nói gì, vẫn như cũ lịch sự tươi cười, duy nhất đáp lại chỉ là cái đứng dậy của anh, anh đi đến bàn ăn tìm vị trí ngồi xuống.
Lời nói của Hình Tứ khiến bầu không khí trì trệ vài giây, có điều sau khi Chu Lạc Sâm ngồi xuống thì tinh thần của mọi người cũng khôi phục lại.
Ngôn Tố ngừng chọn nhạc, anh ta gọi phục vụ bưng thức ăn lên, ngồi xuống cạnh Chu Lạc Sâm, cùng mọi người ăn uống.
Nhóm luật sư và trợ lý của mình ngồi chung một dãy bàn, Phương Y và bộ phận nhân sự ngồi cùng với nhau, Ôn Na và Hà Tình ngồi gần cô.
Mọi người đều là đồng nghiệp, vì vậy lúc dùng cơm cũng không cần khách sáo, Phương Y cảm thấy rất thoải mái, suốt buổi cô mỉm cười suốt.
Đột nhiên Lâm Tư nhìn Phương Y mở miệng: “Nào, cạn một ly.”
Hành động của cô ta khiến bầu không khí đột nhiên trầm tĩnh, tuy rằng cô ta phụ trách chuyện lặt vặt của Chu Lạc Sâm, nhưng lại cùng lĩnh vực với Hà Tình, cho nên bọn họ ngồi cùng.
Phương Y hơi chút do dự cầm lấy ly nước, nói: “Tôi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu được không?”
Lâm Tư mìm cười lắc đầu: “Nào, nào, chỉ một ly thôi mà, uống xong chúng ta sẽ gỡ bỏ hiềm khích, chẳng lẽ không nể mặt tôi sao?”
Phương Y nhíu mày, mọi người đang nhìn cô, cô có chút khó xử. Lâm Tư đã nói như vậy, cô làm sao có thể từ chối. Trước đây cô đã từng nghiên cứu về rượu cùng với Khưu Oánh Oánh, hẳn là không có vấn đề gì.
Phương Y nhận lời uống rượu, đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô ngồi xuống, nhìn thấy Lâm Tư tươi cười, cảm thấy có gì đó không đúng.
Một lát sau, Lâm Tư lại nói: “Phương Y, đã từ lâu tôi rất muốn hỏi cô, sao cô chỉ mặc có một bộ đồ?” Cô ta đặc biệt kéo dài âm điệu, các bàn khác tuy rằng đang nói chuyện nhưng giọng nói của cô ta rất to, tất cả mọi người vì thế đều quay đầu nhìn lại, Phương Y nhất thời ngượng đến đỏ mặt.
Hình Tứ nhìn thấy cảnh tượng này thì trực tiếp cầm ly rượu đi tới chỗ bọn họ, nói: “Sao vậy, bàn của bọn em rượu vẫn chưa vơi hết à? Nào, tôi kính mọi người một ly, ai cũng phải uống.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm ly trà tính toán qua mặt anh ta, có điều không biết ai đã đem trà đổi thành rượu, dưới tình thế cấp bách cô đương nhiên không phát hiện, cứ như vậy uống một ngụm lớn.
Rượu vào cổ họng, Phương Y nhíu mày lại, cảm thấy đầu có chút đau.
Lúc này, mọi người đều đã ăn xong, bọn họ lại bắt đầu ca hát.
Hà Tình kéo tay Phương Y đi tới gần sàn nhảy, mọi người đều vui vẻ hưởng ứng, chỉ có Chu Lạc Sâm không biểu hiện gì. Anh một mình ngồi trên sofa, hai cấp dưới ngồi cạnh anh, bọn họ giống như một tổ hợp gắn bó.
Phương Y nhìn bọn họ một cái, tầm mắt lại nhìn người con gái kế bên Lâm Tư, là Ôn Na sao? Lẽ nào chị ta thừa dịp đổi trà của cô?
Ôn Na là người phỏng vấn cô, trước kia cô có ấn tượng tốt về chị ta, nhưng bây giờ không còn thấy cảm kích.
Ngôn Tố chọn bài hát hát đầu tiên, sau đó anh ta đi tới kéo Chu Lạc Sâm và Hình tứ đứng lên, hợp xướng cùng anh ta bài 《Tình bạn bền vững theo năm tháng》.
Bọn họ phối hợp rất ăn ý, khán giả hoàn toàn bị chinh phục.
Ba người này chung tay thành lập công ty luật Tế An, từ đầu tới cuối vẫn là anh em tốt.
Sau khi bọn họ ca hát xong, Hình Tứ cũng không còn bài xích Chu Lạc Sâm nữa. Hai người cùng nhau cạn ly.
Cảnh tượng trước mắt Phương Y dần dần mơ hồ, cô cảm thấy buồn nôn, dịch cồn ợ lên đến cổ họng, cô che miệng chạy ra khỏi phòng, hỏi phục vụ toilet ở đâu, hỏi xong liền nhanh chóng chạy đến đó, cửa phòng có treo biển báo “Toilet”, cô vội vàng vọt vào nôn ra.
Phương Y hiểu chứ, tửu lượng của cô chỉ có thể uống một ly, uống nhiều thì chắc chắn sẽ nôn, sau này cô hứa cô sẽ không uống rượu nữa.
Vất vả nôn xong, Phương Y chống tay lên cửa chuẩn bị đi ra ngoài, trước đó cô muốn rửa mặt một cái nhưng bất ngờ cô đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào quên.
Chu Lạc Sâm đứng cạnh bồn rửa mặt, anh lưu loát bỏ áo vào quần, kéo khóa quần, gài thắt lưng, rửa tay, dùng khăn lau khô, chậm rãi quay người, đột nhiên anh nhìn thấy cô.
Anh lập tức nheo mắt lại, giữa trán sắc xanh tím nổi lên: “Sao thế? Tại sao em lại ở trong toilet nam?”
Cả người Phương Y chấn động, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi cô không chú ý, đi nhầm vào toilet nam?