“Đừng chơi với nó, mẹ nó ngoại tình, nó là tạp chủng, đừng để ý đến nó.”
“Này! Thẩm Niệm Thâm, đừng đi theo tụi tao! Mày qua bên kia đi!”
“Thẩm Niệm Thâm, mày có lấy tiền của bạn học hay không? Này, hỏi mày đấy. Mày không nói lời nào là có ý gì? Nó không lấy ra, thầy lục soát ngăn kéo của nó đi!”
“Tôi không lấy.” Cậu bé tám tuổi gắt gao mím môi, vẻ mặt quật cường, chịu đựng nước mắt trong mắt.
“Thầy, em vừa mới thấy nó bỏ tiền trong túi.”
“Thẩm Niệm Thâm, mau lấy ra! Tuổi nhỏ mà đã học thói xấu!”
Hốc mắt cậu bé đỏ bừng, “Đó là tiền bà ngoại cho em, là tiền của em.”
“Thầy, thầy đừng tin nó, chính là nó lấy tiền của em, chính là nó! Nó là ăn trộm, là ăn trộm!”
“Ăn trộm, Thẩm Niệm Thâm là ăn trộm! Thẩm Niệm Thâm là ăn trộm, ăn trộm ăn trộm ăn trộm!”
Các bạn học ồn ào đi theo xung quanh. Thanh âm ngày một cao hơn, cậu bé bị vây quanh ở giữa rốt cuộc cũng khổ sở khóc rống lên, “Tôi không phải ăn trộm, tôi không phải, tôi không phải…”
Thẩm Niệm Thâm từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, anh vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, thân thể không khống chế được mà phát run.
Đã mười hai năm, ác mộng thời thơ ấu vẫn như cũ âm hồn bất tán mà đi theo anh, ở trong tâm trí không chịu buông tha anh.
Anh nhắm mắt, đôi tay gắt gao nắm thành quyền như muốn ngừng phát run lại.
Nhưng mà, vẫn như cũ không khống chế được.
Anh giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn là buông nắm tay ra, mặc kệ cái cảm giác sợ hãi kia cắn nuốt anh.
Qua thật lâu, thân thể rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, ở sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra, lạnh lẽo một mảnh.
Anh từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng đi ra khỏi phòng.
Anh bước thật nhẹ, sợ đánh thức bà ngoại ở cách vách.
Đi đến bên ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, ra sau cửa, thuận tay đóng cửa lại.
Lấy di động ra nhìn thời gian, buổi tối vừa mới mười giờ.
Tháng mười, con ngõ nhỏ hẹp gió thổi lạnh căm.
Thẩm Niệm Thâm dựa lưng vào tường, đôi tay cắm ở túi quần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Gió nghênh ngang trực diện thổi tới, đem cái cảm xúc áp lực và tuyệt vọng trong lòng kia thổi tan đi một chút.
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm bầu trời đêm đen nhánh trong chốc lát, cúi đầu, từ túi quần lấy ra một gói thuốc lá.
Rút ra một điếu, cắn trong miệng, lấy bật lửa, tay trái chắn gió, cầm bật lửa "tách" một cái.
Làn khói màu trắng ở trước mắt tản ra, Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, lung tung nghĩ chút chuyện.
Ngõ nhỏ im ắng, nhưng bên ngoài đường lớn lại truyền đến một chút thanh âm cãi cọ ồn ào.
Âm thanh chiếc xe con mở máy, âm thanh cao giọng nói giỡn, âm thanh ầm ĩ, các loại âm thanh ồn ào lộn xộn giống như đàn quạ đen cãi nhau, ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Thẩm Niệm Thâm hút xong một điếu thuốc, đem tàn thuốc dập tắt, chuẩn bị trở về.
Mới vừa xoay người, khóe mắt đột nhiên quét đến một bóng người từ đầu ngõ chạy vào.
Theo bản năng anh nhìn theo, còn chưa thấy rõ là người nào, đột nhiên nghe thấy tiếng la phẫn nộ của một nữ sinh, “Ăn trộm đừng chạy! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Hôm nay ngày nghỉ Quốc Khánh cuối cùng, Tôn Điềm Điềm cùng bạn ra ngoài chơi, xem xong một bộ phim điện ảnh, lại ra đường Lâm Giang bên này ăn que nướng, hai người mua hai trăm đồng que nướng.
Dạ dày của bạn cô không được tốt, mới ăn một que đã trướng bụng chạy đi WC, cô đứng ở ven đường, từ từ nhàn nhàn mà chờ nàng.
Ai biết được một tên ăn trộm từ nơi nào đột nhiên chạy ra, giật túi của cô rồi chạy.
Tôn Điềm Điềm quả thực sắp tức chết rồi, hôm nay cô lại mặc váy cùng giày cao gót, căn bản không cách nào đuổi theo được.
Mắt thấy tên ăn trộm kia chạy tới ngõ nhỏ, cô đuổi theo vài bước thì mắt cá chân bị đau, liền đứng ở đầu ngõ, nổi giận đùng đùng mắng, “Tên chết tiệt! Bà đây mà bắt được thì ngươi chết với bà!”
Một bên cô mắng một bên cởi giày cao gót ra, mỗi tay xách một chiếc, hai chân để trần chạy nhanh đuổi theo.
Sau khi cởi giày, tên kia đã chạy cách một khoảng xa, Tôn Điềm Điềm tức giận đến đầu cũng muốn bốc khói, nổi giận đùng đùng hướng tới tên ăn trộm phía trước mà kêu, “Này! Ngươi đứng lại! Trả túi lại cho ta!”
Tôn Điềm Điềm càng kêu, tên ăn trộm kia chạy trốn càng nhanh, đem cái túi trộm được gắt gao ôm vào trong ngực, một bên chạy còn một bên quay đầu lại xem Tôn Điềm Điềm có đuổi theo hay không.
Tôn Điềm Điềm ngày thường không quá yêu vận động, lại để chân trần, dưới chân dẫm phải một viên đá, gan bàn chân cô tê rần, tốc độ tức khắc chậm lại. Cho nên đuổi theo nửa ngày, cô lại cách tên ăn trộm kia càng ngày càng xa.
Tên ăn trộm thấy Tôn Điềm Điềm đuổi không kịp, trong lòng vui mừng, càng mau chạy về phía trước.
Nhưng mà, nháy mắt lúc quay đầu lại, đột nhiên bị người ta ngáng chân, tên ăn trộm ‘a’ một tiếng hét to, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, cả người nặng nề hướng tới phía trước mà ngã xuống.
Tên ăn trộm ‘phịch’ một tiếng ngã xuống đất, mặc kệ cơn đau mà đứng dậy chạy tiếp. Thẩm Niệm Thâm tiến lên một bước, túm chặt cánh tay hắn, ấn thật mạnh vào tường.
Cánh tay của tên ăn trộm bị vặn, mặt dán vào vách tường, lập tức kêu to, “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Người anh em, tôi sai rồi, thả tôi đi!”
Sức lực của Thẩm Niệm Thâm rất lớn, tên ăn trộm thử giãy giụa nhưng căn bản là không có đường đánh trả, vì thế lập tức nhận sai.
Tôn Điềm Điềm chân để trần, nổi giận đùng đùng chạy tới, “Thả ngươi?! Ngươi tưởng bở!”
Cô tức giận, lấy giày cao gót dùng sức mà gõ lên lưng tên ăn trộm. Sau đó mới nhìn về phía người bên cạnh, “Cảm —”
Câu ‘cảm ơn’ chưa kịp nói hết, cả người liền ngây ngẩn.
Tôn Điềm Điềm không chớp mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, trái tim giống như đột nhiên bị thứ gì đụng phải một chút, ‘phịch’ một tiếng, đẩy ra một vòng gợn sóng.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Thật… Thật soái a!
Thẩm Niệm Thâm mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, quần dài đen. Dưới đèn đường tối tăm, một đôi mắt đen nhánh thâm thúy, bên trong sâu thẳm, sâu không thấy đáy. Mũi cao thẳng, môi hơi mím thành một đường thẳng tắp, đường cong khuôn mặt giống như đao tước mà ngạnh lãng.
Tôn Điềm Điềm mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không dời tầm mắt.
Thẳng đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc mà khẩn trương, “Điềm Điềm!”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, nhìn về hướng thanh âm truyền đến, “Tâm Du, chỗ này.”
Lục Tâm Du vội vàng chạy đến, “Phát sinh chuyện gì?”
Tôn Điềm Điềm chỉ vào tên ăn trộm bị Thẩm Niệm Thâm khống chế, “Hắn giật túi của tớ, là bạn học này giúp tớ bắt hắn lại.”
Thời điểm cô nói chuyện, đôi mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm mà phát ra ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Niệm Thâm biểu tình bình đạm nhìn cô một cái, không quá kiên nhẫn mà nhắc nhở, “Có báo nguy không?”
“A! Đúng rồi! Báo nguy!” Lúc này Tôn Điềm Điềm mới nhớ tới, khom người nhặt cái túi bị rơi trên mặt đất lên, lấy di động ra, nhanh chóng gọi 110.
Điện thoại được nối máy rất nhanh, Tôn Điềm Điềm lập tức nói: “Chú cảnh sát, tôi muốn báo nguy! Có người cướp bóc!”
Sau khi báo nguy, không quá vài phút, cảnh sát đã chạy tới.
Thẩm Niệm Thâm phối hợp đến đồn công an gần nhất để làm cái ghi chép, xong rồi liền từ trong sở đi ra, chuẩn bị về nhà.
Tôn Điềm Điềm ở bên trong làm xong ghi chép, hừng hực chạy ra, mắt nhìn khắp đại sảnh, không thấy được nam sinh kia, cô tức khắc sốt ruột, chạy tới hỏi vị cảnh sát đứng canh gác ở đại sảnh, “Chị cảnh sát, chị có thấy nam sinh vừa mới đi cùng chúng em hay không?”
“Em nói cái cậu nam sinh cao cao, tuấn tú ấy hả?”
“Đúng đúng!”
“Cậu ấy làm xong ghi chép liền đi rồi, à, mới vừa đi.”
“Cảm ơn!” Tôn Điềm Điềm nói một tiếng cảm ơn, xoay người chạy ra bên ngoài.
Thẩm Niệm Thâm đang đứng chờ đèn xanh bên đường lớn.
Cô nhéo tay mình, sau đó lại vui vẻ mà cười rộ lên,“Vừa rồi cảm ơn cậu a, mình tên Tôn Điềm Điềm, là sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật đại học A.”
Thẩm Niệm Thâm không nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.
Tôn Điềm Điềm thấy đối phương không phản ứng với mình, suy nghĩ, lại hỏi: “Cậu tên là gì? Mình có thể hỏi số điện thoại của cậu không? Hôm nay cậu giúp mình nhiều như vậy, mình muốn mời cậu ăn một bữa —”
Ăn một bữa cơm, chữ ‘cơm’ còn chưa nói xong, người bên cạnh căn bản còn không nhìn cô một cái, đèn xanh nhảy lên liền trực tiếp rời đi.
Tôn Điềm Điềm khẽ nhếch miệng, trơ mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm đi qua đường lớn.
Vóc dáng anh rất cao, thân hình phá lệ mà cứng cỏi, đôi tay lười nhác cắm ở túi quần, ngay cả bóng dáng cũng soái như vậy!
Tôn Điềm Điềm hai tay đặt trước ngực, nghiêng đầu, cong khóe miệng tươi cười, ánh mắt gắt gao nhìn theo Thẩm Niệm Thâm.
Thật là quá soái, bất quá… Ân, chính là hơi cao ngạo, lãnh đạm a.
Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ một cái, “Hoàn hồn, hoa si.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Tâm Du, trong ánh mắt tỏa ánh sáng, “Cái cậu nam sinh vừa nãy có phải siêu soái hay không?”
Lục Tâm Du cười cô, “Cậu muốn thế nào?”
Tôn Điềm Điềm kéo tay Lục Tâm Du, một bên đi về phía trước, một bên cười nói: “Cậu đoán xem.”
Lục Tâm Du thán phục một tiếng, “Xuân tâm của cậu đang nhộn nhạo a.”
Tôn Điềm Điềm cười đến đôi mắt đều cong lên, qua một lát, lại có chút tiếc nuối mà thở dài, “Cũng không biết cậu ấy học ở trường nào.”